Gần gũi nhau quả thật có nhiều chỗ tốt, một trong số đó là tầm nhìn bị hạn chế.
Ánh mắt Thẩm Nhạn lóe lên một cái, nét mặt mất tự nhiên. Tề Tĩnh nhìn thấy sự khác biệt của hắn, dựa vào càng gần sát hơn, cố chấp chiếm lĩnh vị trí trong phạm vi tầm mắt hắn.
"Hôm nay em chat QQ với biên kịch Múa rối của "Cạm bẫy", cô ấy nói trước đây anh từng hỏi xin số QQ của em." Tề Tĩnh nhỏ giọng nói, như cười như không, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve men theo đường viền gương mặt Thẩm Nhạn, cọ cọ phần râu mới nhú ở cằm, "Có thật không, bác sĩ Thẩm?"
Thẩm Nhạn không trả lời ngay.
Hắn quan sát vẻ mặt của Tề Tĩnh. Đó là vẻ mặt hắn vô cùng quen thuộc, khóe mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch, ý cười miên man, hoàn toàn không liên quan tới ý "chất vấn".
Hắn nhìn rồi khẽ thở dài một hơi: "Thật."
Tề Tĩnh giật mình. Vốn anh chỉ định trêu chọc hắn, không ngờ hắn lại nghiêm túc thừa nhận như vậy, nhất thời khiến anh không nhịn được mà bật cười. Điều chỉnh lại tư thế ngồi, để trọng lượng của mình dồn một ít lên người hắn, nửa nằm trên ngực Thẩm Nhạn, tai áp vào ngực hắn có thể nghe thấy từng nhịp tim đập thình thịch.
"Lúc đó, anh nghĩ gì?"
"Nghĩ gì à..."
Thẩm Nhạn lúng túng lặp lại lời anh, dường như đang xác nhận lại câu hỏi, lại dường như đã tự hỏi chính minh.
Tề Tĩnh im lặng dựa sát vào lòng hắn, bỗng nhiên nghẹn ngào nói: "Khi ấy... Khi em để lại tờ giấy nhắn trên bàn làm việc của anh, em đã định sẽ nói lời tạm biệt, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh."
Nói xong câu đó, Tề Tĩnh cảm thấy tay mình bị Thẩm Nhạn tóm lấy, cứ như bất chợt sợ hãi, sợ rằng anh sẽ âm thầm biến mất.
Tề Tĩnh không giãy ra, chỉ cười cười, dùng giọng nói thản nhiên như người ngoài kể lại khoảng thời gian rối bời của mình: "Bức thư anh gửi cho em... Ngay cả trả lời nó, em cũng không dám, còn giả vờ như chưa từng nhận được. Vốn em muốn xóa nó đi, nhưng không nỡ. Có phải rất buồn cười không?"
"Không." Giọng nói của Thẩm Nhạn khô khốc, Tề Tĩnh dán sát mặt trên ngực hắn, có thể cảm nhận được độ phập phồng ở đó ngày càng tăng lên.
"Sau đó, em gặp tai nạn giao thông, biến thành bộ dạng này." Tề Tĩnh bỏ dây đeo xuống, nhẹ nhàng thả tay bị bó bột xuống bên cạnh với tư thế thoải mái nhất. Lúc tái khám, bác sĩ nói xương của anh đã liền lại, có thể làm một ít động tác với biên độ thấp, vậy nên anh không cần phải quá câu nệ. "Mặc dù bây giờ em đã phục hồi rồi... Nhưng ngay khoảnh khắc xảy ra tai nạn, thật ra em rất sợ."
Rất sợ...
Sợ rằng cuộc đời anh sẽ kết thúc giữa những mảnh thủy tinh vỡ vụn và xác xe nát bét. Trong hòm thư vẫn còn một bức thư anh chưa trả lời, người gửi thư rõ ràng vẫn ở trong lòng anh, không nỡ rời xa.
"Nhỡ đâu... em chết tại chỗ, sẽ vĩnh viễn không thể trả lời thư của anh."
Giọng của Tề Tĩnh trầm xuống. Bởi vì nỗi đau đã qua, trong đầu anh chỉ còn sót lại suy nghĩ đáng sợ này. Giây phút trong xe đảo lộn đất trời, hàng vạn mảnh thủy tinh vụn vỡ, tan nát cũng không có gì đáng sợ bằng suy nghĩ này.
Mỗi ngày sớm chiều bên nhau, trôi qua cuộc sống bình lặng tốt đẹp này, quay đầu nhìn lại quá khứ, anh mới không còn giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Giờ nhắc lại chuyện này, anh còn thản nhiên hơn Thẩm Nhạn, ung dung như đang kể chuyện của một người xa lạ hoàn toàn không liên quan gì tới mình. Còn người lắng nghe thì sắc mặt tái nhợt, ôm anh không nhúc nhích.
"Vậy nên..." Tề Tĩnh ngừng lại, chậm rãi nở nụ cười nhạt, "Nếu thời gian có thể quay trở lại, em nhất định sẽ không trốn tránh anh, trốn tránh tình cảm thật sự của mình."
Thẩm Nhạn thả nhẹ bàn tay đang xiết cổ tay anh, nhưng không buông ra.
Tề Tĩnh nhấc người nhỏm dậy, bốn mắt nhìn nhau, hỏi như dẫn dắt từng bước: "Còn anh, vì sao khi ấy muốn tiếp tục liên lạc với em?"
Vì sao?
Ban đầu rốt cuộc hắn nghĩ gì? Hay căn bản là hắn chẳng hề suy nghĩ kĩ.
"Hồi ấy... Anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu." Bất kể là vô tình hay cố tình nghĩ, cảm xúc đã thay lí trí đưa ra quyết định. "Anh không muốn bỏ lỡ em..."
Không quên được.
Không buông được.
Khi tỉnh lại, tay đã vươn ra, dùng hết sức bình sinh ôm chặt người ấy vào lòng.
"Hì..." Viền mắt Tề Tĩnh ửng đỏ ướt át, nhẹ nhàng cười, "Bây giờ em cũng có suy nghĩ đó, anh biết không?"
Thẩm Nhạn không đáp lời, chỉ nhìn anh không chớp mắt.
Tề Tĩnh cúi đầu, ghé sát bên tai hắn, khàn khàn thổ lộ: "Thẩm Nhạn, em không hối hận vì đã thích anh..."
Bất kể anh là ai.
"Số 22?"
Khúc nhạc dương xuân nhắc lại số báo danh này lần nữa, trong lòng toát mồ hôi hột.
Số 22 chính là Ba ba のmèo.
Bởi vì từng có vết xe đổ trước đó, vừa mở màn cô đã kiểm tra lại số báo danh của thí sinh, nào ngờ người này vẫn chưa có mặt trong kênh thi đấu. Cô bất giác nhớ lại chuyện xảy ra trong cuộc thi "Bạch Kha". Lần đó hắn ta không thể login đúng giờ, cuối cùng bị ban tổ chức cảnh cáo vì tội cố ý kéo dài thời gian, ngay cả MC cô đây cũng bị liên lụy.
Vậy nên lần này trong thời gian chờ đợi, cô cẩn thận hơn nhiều, tránh để người ta nói vào nói ra.
Kể từ đó, để không xảy ra chuyện tương tự, vừa mở màn, Khúc nhạc dương xuân đã nhờ hậu cần hỗ trợ xác nhận số thí sinh có mặt, tránh tạo cơ hội cho thí sinh lợi dụng lí do thiết bị để kéo dài thời gian. Cô làm vậy thật ra không phải cố ý nhắm vào Ba ba のmèo, chỉ xuất phát từ sự bất đắc dĩ của người ở giữa hai bên mà thôi.
"Thí sinh số 22, thí sinh số 22, anh chưa tới chuẩn bị sao?" Khúc nhạc dương xuân hỏi lần nữa.
Người nghe 1: Σ( °△ °|||)︴ Ba ba mèo chưa tới sao?
Người nghe 2: Σ( °△ °|||)︴Không phải chứ... Cuộc thi đêm nay tôi tới hoàn toàn vì anh ấy...
Người nghe 3: *chọt chọt* Nhỡ đâu đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, không thể biểu diễn thì sao?
Người nghe 4: Lầu trên đừng nóng vội, có thể tới giờ diễn anh ấy mới đến, anh ấy không thích login sớm mà thôi. Dù sao anh ấy tận số 22, còn rất sớm mà. (Hu hu hu, thật ra tôi chỉ đang tự an ủi mình mà thôi...)
Người nghe 5: ┭┮﹏┭┮Mong rằng đừng xảy ra chuyện gì.
Người nghe 6: ┭┮﹏┭┮Mong rằng đừng xảy ra chuyện gì.+1
...
...
Khúc nhạc dương xuân đọc bình luận ầm ĩ trên khung chat, trong lòng cũng thấp thỏm. Nhưng cuộc thi sẽ không chờ đợi bất cứ ai, thời gian càng không.
"Đã tám giờ năm mươi, xin mời hậu cần công bố lời thoại được chọn." Cô không thể trốn tránh được, chỉ có thể tiếp tục.
Thanh âm trên màn hình đã bắt đầu.
Còn trong phòng, thanh âm trong phòng đã biến mất.
Cho tới khi phát ra một tiếng "bựt".
Cúc áo màu trắng bật ra vội vã lóe lên dưới ánh đèn, phi xuống đất, lăn một vòng.
Sợi chỉ đứt đoạn cô đơn trên cổ áo rũ xuống, nhưng chẳng bao lâu sau, cổ áo bị đôi tay kia kéo ra. Bởi vì đôi tay rất mạnh, vải áo bị xiết chặt tới nhăn nhúm, bất giác áo tuột xuống, mở rộng ra, hầu kết nhẹ nhàng động đậy, tuyên bố chính thức trao quyền sở hữu.
Lần đầu tiên... không thể dùng hai từ "dịu dàng" để miêu tả động tác của người đàn ông này.
Nhưng anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Gáy dựa vào tường, anh không đau vì bàn tay của người tay ôm ấp phía sau. Dù sao thì tường cũng rất cứng, dựa vào lâu sẽ đau lưng, rất khó chịu, anh muốn thẳng người dậy, chợt có một bàn tay vuốt ve gương mặt anh, vuốt lên tai, gỡ tóc mai, năm ngón tay xòe ra, mạnh mẽ giữ chặt đầu anh.
Người trước mặt áp tới.
Tề Tĩnh nhắm mắt lại theo bản năng, vội vã thở dốc, đón nhận nụ hôn hung bạo của hắn.
Giường trong phòng sách rất nhỏ, không có nhiều không gian cho thân thể hai nam thanh niên dây dưa cùng nhau. Chỉ có thể dốc hết sức, quấn lấy nhau thật chặt.
Bàn tay Thẩm Nhạn đan vào tóc anh, hơi dùng sức, đẩy đầu anh về phía trước, hôn anh như cướp đoạt. Tay kia lần mò tới cúc áo thứ hai của anh, dù động tác không còn hung ác như trước, không tới mức giật đứt cúc áo, nhưng vẫn vò nát áo anh, khiến nó nhăn nhúm, nát bét.
Tề Tĩnh hơi phát ra tiếng nức nở yếu ớt vì thiếu dưỡng khí, ý thức bắt đầu trôi xa, phải tựa trán vào vai hắn. Toàn thân anh mất sức, co rúc trong lòng người kia.
Nụ hôn của Thẩm Nhạn lúc liền lúc đứt, giống như một trận mưa đầu hạ, lúc nhỏ giọt lúc ào ào, làm ướt anh nhưng không ướt đẫm... Chỉ khiến anh càng thêm khô cạn.
"...Ưm..."
Đầu còn nghiêng về phía trước, cả người như nhũn ra, lưng dán sát vào tường, chậm rãi tuột xuống dưới.
Toàn bộ quá trình như bị bệnh nặng, ban đầu còn có thể hăng hái đáp lại, giờ thì hoàn toàn mệt lả, ngọn lửa hầm hập xông tới đốt ý thức thành tro, đầu óc trống rỗng.
Tề Tĩnh cảm thấy mình như ngọn đèn lồng giấy, lửa càng đốt càng rừng rực, giấy sắp cháy hết, nóng bỏng.
Anh cố gắng dựa vào tường sát hơn, mặt tường lạnh lẽo giúp anh hạ nhiệt. Nhưng Thẩm Nhạn lôi anh lại, ôm anh vào lòng chặt đến không còn kẽ hở, tiếng hít thở đan xen nghe vào như đèn lồng được đốt lên, ngọn lửa sáng rực chậm rãi lướt qua nơi hai thân thể ma sát. Anh bất giác rên một tiếng nho nhỏ.
"Thẩm Nhạn." Khi gọi tên hắn, anh mới biết giọng nói của mình khàn khàn thế nào, mơ hồ ra sao. "Thẩm Nhạn... Em không hối hận."
Thẩm Nhạn không đáp lại.
Hắn chỉ cúi đầu, cắn lên bờ môi anh một lần nữa.
Vừa rồi nụ hôn như cơn mưa đầu mùa, bây giờ nụ hôn liên tiếp rơi xuống như mưa ngày càng dày đặc.
Dường như đã phải chờ đợi quá lâu, cổ họng vô cùng khát, cấp bách phải tìm phương pháp giải khát. Chỉ là hai đôi môi cọ xát mãi vẫn không thấy đủ, vô thức vươn lưỡi ra, hòa vào cơn mưa này.
Đầu tiên, đụng vào môi đối phương.
Ngập ngừng đôi chút, rồi không rời bỏ được, cho tới khi nhỡ rõ hương vị của đối phương mới thoáng rút về, một khắc sau lại dò xét sâu hơn, mạnh mẽ hơn, hé mở đôi môi người ấy. Cảm giác ngọt ngào say mê chậm rãi xâm chiếm hơn cả trước đây, hơn cả men say quấn quít dai dẳng hồi ấy.
"Ưm..."
Ngừng thở đến giờ phút này, hai người bắt đầu vội vã thở dốc. Ảo giác hít thở không thông dường như thật sự đã ngâm mình dưới mưa. Ảo giác quần áo ướt đẫm, sau đó được hong khô trong gió, ôm sát cơ thể mang đến nỗi nóng bức ngột ngạt cũng giống vậy.
Khi lấy lại tinh thần, tay đã đặt trên quần áo, cởi từ ngoài vào trong.
"Nóng quá." Tề Tĩnh mượn cớ cho mình, cũng cho Thẩm Nhạn. "... Em toát mồ hôi."
Lí do vô cùng vụng về, nói ra giữa ngày đầu đông thật không thể nào tin nổi.
Có lẽ bởi vì tự bản thân anh cũng biết lí do không có sức thuyết phục nên giọng nói rất nhỏ. Chẳng qua hai người dựa sát vào nhau, chóp mũi gần kề, mỗi khi mở miệng, hơi thở nóng bỏng lập tức phả sang.
Thẩm Nhạn không nói gì.
Bàn tay ôm gáy Tề Tĩnh chậm rãi chơi đùa với tóc anh, quấn lấy những sợi tóc đen huyền, cảm xúc mềm mại khiến hắn nhớ tới chú mèo phơi mình dưới ánh nắng ấm áp đầu đông, bộ lông mềm mượt, sờ vào cực kì thoải mái. Trừ điều này, những chỗ khác đều không giống mèo.
Ví dụ như, tay hắn dời xuống một chút là có thể sờ cổ Tề Tĩnh.
Lại ví dụ như, nếu tay hắn tiếp tục mò xuống, sẽ sờ được cái gáy và tấm lưng nửa kín nửa hở dưới lớp áo. Cảm giác trên tay hoàn toàn khác, không khí tối nay thấm vào khiến da anh hơi lạnh, lại vô cùng nhẵn nhũi... Hoàn mỹ.
"Tề Tĩnh." Hắn khàn khàn gọi một tiếng.
Thuận theo tiếng gọi này, Tề Tĩnh mở mặt, một bên vai tựa vào tường, quần áo rối loạn, ánh mắt liếc hững hờ.
Thẩm Nhạn chậm rãi nghiêng người sang, đầu gối xê dịch về phía trước. Cái giường nhỏ hẹp phát ra tiếng ván gỗ cọt kẹt nho nhỏ gần như không nghe rõ, còn Tề Tĩnh vẫn không nhúc nhích nhìn hắn tới gần, mấp máy môi muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn rõ ánh mắt Thẩm Nhạn, anh không nói nên lời.
Bởi vì ngôn ngữ đã không còn ý nghĩa tồn tại nữa... Có lẽ Thẩm Nhạn không biết, khi hắn nhìn anh, ánh mắt bùng cháy khát vọng mạnh liệt.
Tề Tĩnh rũ mát, bỗng nhiên kéo cổ áo Thẩm Nhạn, đồng thời ngả người xuống giường, kéo cả người hắn ngã xuống.
"Ưm..."
Thẩm Nhạn không kịp phòng bị, thở gấp một tiếng, đang định nhổm người dậy thì bị Tề Tĩnh kéo góc áo, không cho động đậy. Cho tới khi xác định hắn không muốn đứng dậy nữa, Tề Tĩnh mới chậm rãi buông áo hắn ra, mò lên vai hắn, ôm hắn thật chặt.
"Đừng nói gì cả." Lời anh nói ra tựa như không phải dùng thanh âm, mà dùng hơi thở, giống như lông vũ trêu chọc trong tai hắn. "... Làm cho em xem."
Nhiệt độ ban đêm dần hạ xuống.
Ngoài cửa sổ, cây bồ đề dưới lầu rung rung theo gió, phát ra tiếng xào xạt, dường như dưới bóng đêm, chỉ có đôi tình nhân thì thầm nỉ non.
Trong cửa sổ, ngọn đèn phát ra ánh sáng rất nhạt, phủ lên những nơi đã không còn quần áo che đậy, ánh sáng vàng sạch sẽ, ấm áp khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng. Mà trên thực tế, Thẩm Nhạn cũng làm vậy. Hắn cởi chiếc áo đã không còn đủ cúc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh hiện rõ dưới ánh đèn, cúi đầu đánh dấu ấn của mình.
Tề Tĩnh mặc cho hắn làm, mặc hắn đòi hỏi.
Vết hôn lần trước còn chưa hoàn toàn biến mất... Lần này chắc sẽ lưu lại nhiều hơn. Anh vừa thở dốc vừa mơ màng nghĩ.
Rất nhiều suy nghĩ cùng ập tới ranh giới của ý thức, càng nghĩ, lại càng nghĩ không ra.
Ví dụ như cuộc thi.
Cuộc thi... đã bắt đầu chưa?
Anh không nhớ phải hỏi Thẩm Nhạn, tài khoản của hắn đã treo ở trong kênh thi đấu chưa?
Anh không nhớ phải hỏi Thẩm Nhạn, rốt cuộc cuộc thi này có ý nghĩa gì với hắn?
Anh không nhớ được... cũng không nhớ ra.
Chỉ nhớ giờ phút này, người ở trước mặt anh là Thẩm Nhạn. Những cái khác nào có liên quan gì, những người khác nào có liên quan gì, chỉ thuộc về mình anh mà thôi.
"Anh là của một mình em..."
Những lời này bất giác nói ra khỏi miệng, hơn nữa còn bật ra khi giọng nói anh đạt tới trạng thái quyến rũ nhất.
Thẩm Nhạn nghe được lời của anh, hổn hển ngẩng đầu, vươn tay vuốt ve tóc anh xõa tán loạn trên gối, đồng thời vươn người về phía trước thêm chút nữa, chóp mũi chậm rãi men theo đường cong của yết hầu, vùi vào sau tai, sau đó nhẹ nhàng há miệng cắn lên vành tai anh.
Tai Tề Tĩnh rất dễ đỏ ửng. Vành tai người khác thường là nơi có nhiệt độ thấp nhất cơ thể, vành tai anh vừa nóng vừa lạnh tạo ra hương vị khác biệt.
Đó là điểm yếu của Tề Tĩnh.
Một khi bị hắn ngậm vào, anh sẽ không nhúc nhích được, cả người như nhũn ra.
Trước đây Thẩm Nhạn đã từng hôn lên tai Tề Tĩnh, vì vậy hắn biết điểm yếu này. Hắn vô thức thuận theo, cắn lên vành tai cong cong, cảm giác được nơi đó vừa đỏ vừa giòn, tản ra mùi hương rất dễ chịu, không ngôn từ nào tả nổi. Thẩm Nhạn động tình, không nhịn được mà tiếp tục cắn, thường phát ra tiếng ướt át.
Hô hấp Tề Tĩnh nặng nề hơn. Thậm chí, anh còn nghe thấy cổ họng mình phát ra tiếng thở vội vã, vừa khô khốc vừa nghẹn ngào, dựa theo tiêu chuẩn của CV mà nghe thì không hay lắm, nhưng dựa vào khoảnh khắc hai thân thể quấn quít thì rất quyến rũ.
Dùng thanh âm như vậy để mê hoặc người kia, khiến hắn không thể từ chối: "... Anh sờ em đi, được không?"
Người đàn ông đè trên người mình "ừm" một tiếng bằng giọng mũi trầm thấp, thu một tay lại, lần mò xuống dưới. Hắn tìm thấy dây quần, vụng về giật nó. Có lẽ do tay quá run, giật hai sợi dây quần hết lần này tới lần khác đều bị kẹt, nhất thời không tháo ra được. Dây vải bị kéo nhẹ nhàng co lại, đầu dây ma sát với đũng quần, phát ra tiếng va chạm không rõ ràng.
Tề Tĩnh cắn môi, cúi đầu cười rộ lên. Anh đưa tay ra nắm tay hắn, giúp hắn kéo dây đúng hướng, quả nhiên không còn kẹt nữa.
Khi hai sợi dây tách nhau ra, thanh âm của chúng hòa cùng nhịp tim kịch liệt, vang lên thanh thúy giữa tiếng thở dốc đan xen.
Tề Tĩnh đã tắm từ trước, quần mới thay, chất liệu vải bông hấp thụ nhiệt độ cơ thể trở nên vừa mềm vừa nhẹ.
Cởi ra hoàn toàn không có trở ngại gì.
Thẩm Nhạn kéo quần anh xuống tận cùng, buông ra, hai tay hắn dọc theo hông anh chậm rãi vòng ra phía sau, vén chiếc áo xốc xếch của anh lên, nâng eo anh, ôm anh hướng về phía hắn. Tề Tĩnh nương theo động tác của hắn, ôm chặt vai hắn, bàn chân bất giác đạp vào ván giường, cố gắng nâng cao thân thể cho hai tay hắn tiện hành động.
Quần mắc ở chân tuột xuống, nửa rơi xuống đất, nửa mắc trên giường.
Mất đi quần áo, Tề Tĩnh hơi co rúm lại.
Mấy năm nay do làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, thể chất của anh không tốt lắm. Mỗi lần tới mùa đông, hai chân đều lạnh cóng, lúc này đầu gối anh vẫn còn lành lạnh.
Thẩm Nhạn dường như nhận ra điều này, tay hắn trượt tới đầu gối anh thì dừng lại, nhẹ nhàng xoa giúp anh. Đôi tay kia khiến anh vô cùng thoải mái, bất kể là độ mạnh yếu hay nhiệt độ, khiến đầu gối anh ấm lên, động tác cong chân cũng dễ dàng hơn, mười đầu ngón chân co lại bởi nhiệt độ cơ thể của người kia.
Lúc này, Thẩm Nhạn cúi đầu, lặng lẽ hôn lên đầu gối anh.
Tề Tĩnh thở một hơi, ngượng ngùng rụt chân. Thẩm Nhạn tóm lấy mắt cá chân anh, ngón cái bấm vào chỗ lõm dưới mắt cá khiến Tề Tĩnh như bị uy hiếp, run nhè nhẹ, yếu ớt ngã xuống gối.
Anh không nhìn thấy gì cả, ngoại trừ ánh sáng lóa mắt trong phòng.
Anh không muốn gì cả, ngoại trừ người đàn ông này.
Đầu lưỡi hắn vẽ một đường ướt nhẹp vào đùi trong của anh, một dòng điện tê dại như đánh thẳng vào cột sống, trái tim dường như bị đôi tay kiên cố kia tóm lấy, đập mãnh liệt. Tốc độ máu chảy quá nhanh khiến anh gần như mất ý thức.
Không chỉ là ý thức, cả nỗi bất an lo được lo mất, nỗi thống khổ lúc xa lúc gần, cảm giác xa cách như có như không... Vào thời khắc này, tất cả hóa không.
Lần đầu tiên, anh không cần bất kỳ cái gì đánh lạc hướng, không cần bất kỳ vật hỗ trợ nào, thân thể và thân thể lấp đầy nhau, im lặng xông vào.
"Ưm..."
Cho dù cắn chặt răng cũng không chịu nổi, đau tới mức bật ra tiếng.
Đau quá.
Không chuẩn bị gì cả, cũng không có dấu hiệu gì, chỉ cảm thấy đau đớn.
Không biết người kia tiến vào từ khi nào, đợi tới khi đầu óc anh phản ứng kịp, người kia đã tiến vào phân nửa. Nhưng bởi vì đã chờ đợi từ rất lâu, trong lòng anh tràn đầy một thức còn hơn cả nỗi đau tới mức mất ý thức... đó là thỏa mãn.
Thỏa mãn tột cùng.
Cả người anh căng cứng, không biết nên dùng tư thế gì mới có thể giảm bớt đau đớn, dẫu vậy cánh tay vẫn ôm chặt cổ hắn không buông, khóe mắt vì đau mà không kiềm được nước mắt, mãnh liệt chảy xuống, lẩn vào tóc mai. Anh nghe thấy tiếng mình nghẹn ngào, cúi đầu chôn mặt trên vai Thẩm Nhạn, khóc ra tiếng.