Đang định tự thưởng cho mình một phiếu vote, Tề Tĩnh buông chuột, chậm rãi nắm tay lại.

Cúi đầu nhìn mới thấy, trong lòng bàn tay anh đầy mồ hôi.

Năm ngón tay vẫn còn run rẩy không ngừng.

"Ha ha..." Một lát sau, anh nhẹ nhàng thở một hơi dài, nằm úp sấp lên bàn như kiệt sức, lẩm bẩm, "Hoàn thành rồi..."

Dù sao đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên anh phối kịch trước hơn chục ngàn người, không thể nào không căng thẳng.

Chẳng qua khi nhập vai, toàn bộ tinh thần của anh đều tập trung vào vai diễn, không có tâm tư thừa thãi để mà căng thẳng, sợ hãi. Tới khi quay lại hiện thực, phản ứng sinh lí lập tức ập tới.

Đây là "phản ứng Tề Tĩnh" điển hình.

Khi anh ở đài truyền hình cũng vậy, mỗi lần đứng trước ống kính, anh luôn là một phóng viên tự tin và lão luyện, đạo diễn tiết mục thường khen anh rất hợp với máy quay, phát huy xuất sắc.

Nhưng khi kết thúc, anh là người đầu tiên lo lắng vọt tới bên người quay phim, muốn kiểm tra lại hình ảnh một lần, hỏi đi hỏi lại "vừa rồi tôi có nói lắp không?", "vừa rồi nét mặt của tôi có tự nhiên không?"... Sản phẩm làm ra hoàn toàn không có vấn đề, nhưng anh luôn cảm thấy mình sai ở đâu đó, đồng nghiệp mà soi mói bới móc còn khiến anh an tâm hơn... Chủ nhiệm kênh tin tức luôn lấy điều này làm chuyện cười để kể cho các phóng viên tập sự.

Tề Tĩnh xiết tay mấy lần, muốn tay mau chóng ổn định lại. Mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thời gian chờ đợi sau khi biểu diễn xong luôn dài đằng đẵng, giống như học sinh thi xong chờ giáo viên chấm điểm, thở không dám thở, mỗi phút mỗi giây đều như bị tra tấn.

Năm ấy, lần đầu tiên đứng trước ống kính dẫn chương trình tin tức, anh cũng ôm tâm trạng như vậy chờ đợi phản ứng của khán giả. Thân là người trong cuộc, anh không thể phán đoán được mình diễn tốt hay dở, chỉ có thể dựa vào nhận xét của người ngoài cuộc."

"Đinh" một tiếng.

Đó là âm thanh cửa sổ hiển thị điểm số hiện ra.

Rõ ràng luôn trông ngóng thời khắc này, nhưng khi nó đến rồi, Tề Tĩnh lại vô thức nhắm tịt mắt lại, nhất thời không dám đối mặt.

Anh biết, cửa sổ này sẽ biến mất sau năm giây.

Đau khổ giãy dụa ba giây, tới giây thứ tư, rốt cuộc anh phải cắn răng quyết tâm hé mắt ra.

[Chất giọng]: 3.5, 3.5, 3.0. Trung bình: 3.33

[Phát âm]: 4.5, 4.0, 4.0. Trung bình: 4.17

[Kỹ năng cơ bản]: 4.0, 4.0, 3.5. Trung bình: 3.83

[Sức hấp dẫn]: 4.5, 4.5, 3.5. Trung bình: 4.17

Điểm của ban giám khảo: 3.33+4.17+3.83+4.17=15.5 điểm.

Điểm bỏ phiếu: 70.8% phiếu bầu. Tỷ lệ = 0.708 điểm.

Tổng điểm: 15.5+0.708=16.208 điểm.

"Á..."

Tề Tĩnh giật mình, đôi mắt đang hé nhỏ bị dọa cho trợn tròn, vẻ mặt trợn mắt há hốc miệng trước màn hình.

Đáng tiếc là cửa sổ trên màn hình đã biến mất, thời gian trôi qua năm giây.

"Từ từ!" Tề Tĩnh gấp gáp hét lên, còn đưa tay níu kéo, sờ soạng màn hình đầy bất lực, dường như muốn kéo cửa sổ trở về, dẫu thế nào cũng muốn nhìn lại một lần nữa.

Nhưng cửa sổ đó không xuất hiện.

Anh thét "a" một tiếng, hối hận ban nãy không chụp màn hình lại.

May mắn là trên khung bình luận đang thảo luận ầm ĩ, tạm thời có thể thay thế cho ảnh chụp màn hình, gián tiếp giúp anh chứng minh sự thật.

Người nghe 1: Hu hu hu hu, điểm số của anh ấy đã vượt lên top 1?? Tuy rằng chênh lệch không lớn... nhưng mà vượt qua rồi?

Người nghe 2: Trả lời lầu trên, vượt rồi!! Thân là một fan nho nhỏ của Ngày Về luôn phải im lặng nhìn người khác ném đá anh ấy trước giờ biểu diễn, tôi có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Nhưng trong giờ khắc này, tôi chỉ có thể miêu tả trạng mình bằng bốn từ "máu, nóng, dâng, trào"! ~(≧▽≦)/~

Người nghe 3: Ặc, người đầu tiên trong cuộc thi ngày hôm nay đạt được trên 16 điểm... Có phải bởi vì số thứ tự 16 không?

Người nghe 4: Mẹ nó!! Tôi nhìn thấy cô Bồ chấm 4.5 điểm!! Σ(⊙▽⊙

Người nghe 5: Mẹ nó!! Đó là số điểm cao nhất của cô Bồ!! Anh ấy giỏi quá!! (thật ra tôi cũng cảm thấy anh ấy diễn rất hay)

Người nghe 6: (/≧▽≦/) Tôi rất thích số 16. Có thể thổ lộ không?? Từ thanh âm cho tới phong cách và diễn xuất của anh ấy đều vô cùng đặc sắc. Thật ra tôi thuộc nhóm người không thích Xương đế trong nguyên tác, nhưng cách biểu diễn của anh ấy khiến tôi khá thích nhân vật này, còn ship cặp anh em kia nữa, làm sao đây?

...

...

Khi Tề Tĩnh phục hồi tinh thần, ngón tay bất giác ấn vào khóe môi, cố gắng cho nó đừng nhếch lên, quá tự kiêu rồi.

Nhưng anh rất vui mừng.

Vui vẻ thật sự.

Anh có thể tự hào nói ràng anh không hề lôi kéo phiếu bầu của fan, không hề lên weibo, diễn đàn, QQ hoặc bất cứ phương tiện công cồng nào để tuyên truyền, không hề nịnh nọt ban giám khảo, cũng không sử dụng người thay thế như đám anti fan đã nói. Bất kể điểm cao hay thấp, đều không dính một chút gian dối nào.

Nhờ có nỗi niềm sung sướng sảng khoải này, cho dù sau đó bị các anti fan vứt bỏ liêm sỉ tiếp tục ném đá đi chăng nữa, anh cũng chỉ coi trò cười, không cảm thấy tổn thương.

Người nghe 1: ╮(╯_╰)╭ Nhất định là phải cầu xin fan giúp đỡ rồi? Giỏi quá đi, ngay cả giám khảo cũng bị uy hiếp, bị áp lực phải chấm điểm cao...

Người nghe 2: Tôi chẳng thấy anh ta xứng đáng được điểm cao như vậy... Hoàn toàn không có khí thế của bậc đế vương!! Trông như thằng thần kinh, hơn nữa còn ẻo lả yếu ớt, sao có thể là hoàng đế được?? Dựa vào cái gì mà điểm của anh ta cao hơn Pháo Pháo, tôi không phục!!

Người nghe 3: ╮(╯▽╰)╭ Bỏ đi, đây cũng không phải lần đầu tiên cuộc thi casting "Tru thiên lệnh" này đối xử bất công với Pháo Pháo của chúng ta, phải tập làm quen thôi.

Người nghe 4: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Một tác phẩm xu hướng bình thường hay như vậy, bị đám gay này phối thành tình anh em loạn luân rồi, ghê tởm!! Pháo Pháo đừng để ý tới anh ta nữa, chúng ta về nhà thôi!!

Người nghe 5: Tôi đã bảo là Chẳng hỏi ngày về tìm người giả mạo mình, các cô không tin, hiện tại rõ rồi chứ. Diễn xuất và giọng nói hoàn toàn không giống anh ta, điểm cao thì sao? Anh ta phối kịch dở tới mức nào, các cô tự nghe kịch sẽ biết, chắc chắn không thể như thế này được. Các cô bị lừa rồi!

Người nghe 6: Trước đây Chẳng hỏi ngày về không giỏi như vậy, sau khi anh ta phối "Cạm bẫy" cùng Đồng Tước Đài, diễn xuất đột nhiên tăng vọt, đây chắc chắn là nhờ ơn Đồng Tước Tước!! °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °

...

...

"Ồ, ồ, hóa ra tất cả đều là công lao của đại thần." Tề Tĩnh hiểu ra, nhíu mày, sau đó cười một tiếng. Anh lười không thèm phản bác lại mấy lời này.

Các fan của chú Pháo chỉ đơn thuần trút giận, còn fan của Đồng Tước Đài thì lật mặt nhanh hơn cả lật sách.

Trước cuộc thi thì nói anh không có danh tiếng, không có fan. Sau cuộc thi thì nói anh mua chuộc fan, uy hiếp ban giám khảo, ép giám khảo chấm điểm cao.

Trước cuộc thi thì bảo giọng nói của anh là giọng của thế thân, sau cuộc thi thì ngay cả diễn xuất cũng là của người thế thân nốt.

Trước cuộc thi, anh là đối thủ cạnh tranh của Đồng Tước Đài, sau cuộc thi, anh bỗng trở thành học trò giỏi do hắn ta dạy dỗ khéo léo?

"Trong kịch "Cạm bẫy", người đối kịch cùng tôi, người giúp tôi tiến bộ, chỉ có một." Tề Tĩnh thong dong nói. "Nhưng người đó tuyệt đối không phải là đại thần nhà các cô."

Không phải bất kì đại thần nào.

Chỉ là một người quen im lặng âm thầm phối âm mà thôi.

Cho dù tổ kịch vô danh, cho dù là vai quần chúng, chỉ cần tổ kịch cần có, hắn đều đảm bảo sẽ hoàn thành với chất lượng tốt nhất, giúp tổ kịch lúc khó khăn... Một người đã từng thay thế đại thần đối kịch với anh hai tiếng đồng hồ mà không nói lời oán thán nào.

Nghĩ tới đây, Tề Tĩnh không ngồi yên được nữa.

Anh tháo tai nghe, tạm thời đặt sang một bên, rời khỏi màn ảnh đầy thị phi, đi tìm người kia.

"Thẩm..."

Giọng nói đầy sung sướng không kiềm nén được của anh bỗng im bặt khi mở cửa phòng sách. Bởi vì trong nháy mắt ấy, tiếng chốt cửa "cạch cạch" vang lên, cánh cửa nặng nề bất động.

Nụ cười của Tề Tĩnh cứng đờ, ánh mắt mờ mịt. Anh vặn thử lần nữa, cửa vẫn không mở.

Cửa bị khóa trái.

"Thẩm Nhạn?"

Anh lo lắng gọi một tiếng.

Từ khi hai người ở chung tới giờ, đây là lần đầu tiên Tề Tĩnh thấy Thẩm Nhạn khóa trái cửa phòng. Những nơi thuộc về Thẩm Nhạn đều luôn mở rộng cửa với anh, rất ít khi đóng lại chứ đừng nói tới khóa cửa, mà anh cũng dần dần quen với sự thân mật không khoảng cách này.

Nhưng hôm nay, cánh cửa ấy bị khóa.

"Thẩm Nhạn?" Anh gọi mà không thấy tiếng đáp, đành gọi lại lần nữa, còn gõ gõ hai cái lên cửa.

"Cạch cạch."

Lúc này, cửa được mở khóa từ bên trong. Tề Tĩnh vô thức nghiêng người ngó vào, bên trong tối đen như mực. Giờ anh mới biết trong phòng âm u tới vậy, chỉ có tia sáng le lói từ ngọn đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào, tô lên đường nét gương mặt người mở cửa bằng màu xám xịt, phân chia hai mảng trắng đen, nhờ vậy tay Tề Tĩnh mới chạm được vào hắn.

"Anh sao vậy?" Có lẽ do quá bất an, Tề Tĩnh lấy tay sờ lên mặt hắn. Nhiệt độ cơ thể hắn hơi thấp, ngoài ra không thấy chỗ nào bị tổn thương.

"Không sao. Chỉ hơi chói mắt..." Nghe giọng Thẩm Nhạn, dường như hắn muốn cười với anh, nhưng không tài nào cười nổi. Tề Tĩnh nghe hai từ "chói mắt" mà giật mình, mắt đảo qua căn phòng, phát hiện không chỉ đèn tắt, ngay cả màn hình máy tính cũng tắt.

Đèn nguồn vẫn còn sáng, chứng tỏ máy tính vẫn đang bật, chỉ bị tắt màn hình.

"Vừa rồi anh..."

"Anh có nghe." Thẩm Nhạn hiểu anh đang hỏi gì, vội vàng trả lời, không muốn để anh hiểu lầm. "Anh có nghe... Anh chỉ không bật màn hình, đeo tai nghe nghe âm thanh mà thôi.:

"Em hỏi cái khác cơ." Tề Tĩnh nghiêm túc kéo tay áo hắn, lông mày nhíu chặt.

Điều anh quan tâm nhất không phải Thẩm Nhạn có nghe anh diễn hay không, mà là cử chỉ tiêu cực đầy mâu thuẫn của hắn mà ai tinh mắt cũng có thể thấy được.

Trước đây, khi Thẩm Nhạn thi đấu lần đầu tiên, hắn cũng tắt tất cả đèn trong phòng như vậy, đưa lưng về phía màn hình, một mình đối mặt với bóng mình, phối âm trong cô đơn cùng cực. Vất vả lắm mới khiến hắn thích ứng với ánh sáng, dẫn dắt hắn bước từng bước về phía sân khấu rực rỡ, bây giờ hắn lại tắt màn hình, giống như bất chợt lùi về sau vài chục bước, trở về mới màn che tối đen, ẩn giấu bản thân một lần nữa.

Lùi bước...

Điều này còn khiến Tề Tĩnh bất an hơn cả trì trệ không tiến triển.

"Có phải anh có chuyện muốn nói với em hay không?"

Tề Tĩnh thử chậm rãi dẫn dắt hắn, nhưng Thẩm Nhạn vẫn cố gắng lảng tránh câu hỏi của anh. Thân thể anh bỗng bị ôm chặt, khi anh còn chưa kịp phản ứng, hai tay hắn đã ôm bờ vai anh, mặt hắn cọ qua gò má anh, lặng lẽ vùi vào tóc anh.

Tóc mai quấn quít, nhiệt độ cơ thể dường như hòa chung vào nhau.

Cảm giác ấm áp khiến Tề Tĩnh nhất thời không nỡ nói lời phá hoại bầu không khí, không hỏi nổi nữa. Đối với động tác biểu lộ sự yếu đuối này của Thẩm Nhạn, anh hoàn toàn không có sức chống cự.

"Vừa rồi em phối rất tốt, rất xuất sắc." Thẩm Nhạn ghé bên tai anh, nhỏ giọng nói, "Anh... từ đáy lòng anh cảm thấy vui thay em."

"Trông anh chẳng có vẻ gì là đang vui hết." Tề Tĩnh cười khổ.

Mặc dù anh rất quyến luyến nhiệt độ của hắn, nhưng lí trí vẫn tồn tại, những lời nên nói thì vẫn phải nói.

Thẩm Nhạn không tự nhìn được vẻ mặt của mình, nhưng anh có thể thấy được. Vẻ mặt như vậy chắc chắn không thể dùng hai tiếng "vui vẻ" để hình dung. Đó là mệt mỏi, buồn rầu u uất, đó là nét mặt của một người đã đánh mất báu vật của mình, tìm mãi không được.

Chắc Thẩm Nhạn cũng đoán được, cúi đầu thở dài: "Xin lỗi... Anh rất vui cho em, tuy hiện tại anh không thể diễn đạt được tâm trạng này..."

Vừa thì thao, hắn vừa siết chặt vòng tay.

Tề Tĩnh biết hắn đang giãy dụa, anh nhẹ nhàng lấy tay đan vào tóc hắn, cố gắng giảm bớt sự đau khổ không rõ nguồn gốc kia.

"Em phối rất hay." Thẩm Nhạn lặp lại lần nữa, khàn khàn nói, "Chính bởi vì quá hay, quá chân thực, nên khi nghe xong, anh bỗng nhiên không biết... nên đối đáp với em thế nào. Lòng anh bây giờ loạn lắm."

Lời Thẩm Nhạn nói ra nghe rất khó hiểu, nhưng chỉ cần sắp xếp lại một chút là có thể hiểu được.

Tề Tĩnh suy nghĩ kĩ, chợt ngẩn người: "Ý anh là... Anh không biết phải đối đáp lại lời thoại cuối cùng của em thế nào ư?"

"Thuận Dương hầu chỉ là thứ nghiệt chung cho Tiên đế sinh ra ở bên ngoài! Trẫm mới là Thái tử danh chính ngôn thuận do Tiên đế sắc phong"... Câu này?

Lời thoại này đúng là có liên quan tới vai "Thuận Dương hầu" mà Thẩm Nhạn đã chọn.

Nhưng Thẩm Nhạn không cần thiết phải đối đáp.

Bởi vì người đáp lại câu đó là nhân vật chính "Tần Thác".

Lẽ nào chỉ vì không thể đáp được kịch mà Thẩm Nhạn mới trở nên hốt hoảng như vậy? Tề Tĩnh không tin vào nguyên nhân này.

Nhưng nếu Thẩm Nhạn đã nói vậy, anh đành phải an ủi hắn ở mặt này.

"Lời thoại đó không nói với "Thuận Dương hầu", chỉ đang nói về bối cảnh thực tế. Anh không đáp được cũng không sao." Tề Tĩnh nhẹ nhàng thì thầm với hắn, cố gắng giúp hắn bình tĩnh lại.

Trong nguyên tác, lời thoại này không xuất hiện trong cuộc đối thoại của "Xương đế" và "Thuận Dương hầu", vì vậy dù cuộc thi cho hai nhân vật này đối kịch, Thẩm Nhạn cũng không cần phải lo lắng.

Hắn chỉ yên lặng lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không, anh chỉ đang nghĩ... Nếu như có người nói những lời này với mình, anh phải trả lời thế nào."

Không biết phải trả lời thế nào.

Đặc biệt, khi giọng nói đó là của Tề Tĩnh, cách diễn xuất của anh mang tới áp lực vô hình, khoảnh khắc đó khiến hắn rét run.

Không dám nghĩ tới.

Không dám nghĩ đến khả năng chuyện này sẽ xảy ra trong hiện thực.

"Xin lỗi, Tề Tĩnh." Thẩm Nhạn bỗng nhiên phiền muộn buông anh ra, lùi về sau hai bước, hai tay rời khỏi vai anh, che mắt lại, hơi thở dốc nói, "... Em để anh yên tĩnh một mình được không? Tạm thời không cần phải lo lắng cho anh, được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play