Tề Tĩnh không biết mình đã bỏ tai nghe điện thoại ra từ khi nào.
Trong khoảnh khắc cửa sổ gọi điện thoại kia biến mất, dường như anh lập tức bị cuốn ra khỏi thế giới ấm áp, trở lại căn phòng lạnh lẽo giữa ánh sáng mờ mịt của mình.
Đêm đã khuya. Thời tiết mùa thu có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm. Anh hơi rùng mình, lúc này mới nhận ra mình cần phải mặc thêm áo khoác. Rõ ràng khi nãy trò chuyện trên trời dưới đất cũng không cảm thấy lạnh như vậy.
Bởi vì đeo tai nghe lâu, cho đến giờ phút này, tai của anh vẫn còn nóng hừng hực, vuốt bỏng tay.
Cuộc trò chuyện giữa anh và Nhạn Bắc Hướng đã kết thúc từ mười phút trước. Anh ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cái avata đã tối đen của hắn, tận mười phút sau mới bỗng nhiên nhận ra: Anh quên không tháo tai nghe xuống. Không biết vì sao, anh luôn có ảo giác như cái tai nghe kia có thể trở thành công cụ giữ ấm.
Câu cuối cùng Nhạn Bắc Hướng nói với anh là: "Ngày mai, vẫn thời gian này, tôi sẽ lên mạng."
Nhéo mặt, mặt đau.
Nhéo chân, chân đau.
Tề Tĩnh hoảng hốt nghĩ, hóa ra đây không phải là mơ.
Chẳng lẽ bởi vì trong khoảng thời gian này anh gặp phải quá nhiều chuyện không hay, vậy nên ông trời đã rủ lòng thương, để anh thỉnh thoảng có thể gặp được chuyện tốt?
"Hì." Tề Tĩnh run rẩy một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười ra tiếng, lẩm bẩm nói, "Không xong rồi... Hình như mình đang mong đợi."
Bất cứ chuyện gì khi đã bắt đầu mong chờ, tới khi kết thúc sẽ càng thêm khó chịu.
Ví dụ như bức thư ghi chép tình hình hồi phục của mấy con mèo nhỏ.
Ví dự như cuộc điện thoại hứa hẹn vừa rồi.
Anh đứng dậy, rời khỏi bàn máy vi tín, mở cửa, đi tới ban công trống trải. Bên ngoài quả nhiên rất lạnh, gió thu thổi mấy cái móc quần áo đung đưa, phát ra tiếng leng keng khô khốc. Nhất thời, không khí lạnh căng tràn trong phổi, khiến anh không nhịn được mà ho khan.
"Khụ khụ..." Tối này trò chuyện với người ta, thời gian trôi qua trong nháy mắt, lúc này cổ họng anh có chút đau.
Ngay cả một ngôi sao cũng không nhìn thấy, mây đen che khuất cả bầu trời.
Trức đây các cụ thường nói, người bị bệnh phong thấp có thể dự báo thời tiết, khi trời sắp mưa thì bắt đầu đau nhức, rất đáng tin. Không ngờ gãy xương cũng có thể dự báo được, cái cảm giác đau ê ẩm xông trời, hẳn là ngày mai sẽ có mưa thu, trời sẽ trở lạnh chăng?
Tề Tĩnh đứng một mình trên ban công mấy phút, đầu óc thanh tỉnh, thật sự lạnh tới mức không chịu nổi nữa mới trở về phòng.
Chat QQ yêu cầu tốc độ gõ chữ phải nhanh, điều này quá khó với anh lúc này.
Vì vậy anh quyết định lên diễn đàn xem post kịch kỳ một của "Cạm bẫy" trước, dùng thân phận chủ dịch để bình luận, mong có thể đè bẹp dáng vẻ bệ vệ của đám antifan, giúp tổ kịch bĩnh tĩnh phần nào.
Tổ kịch cho phát hành kỳ một vào ngày Quốc khánh, cho tới bây giờ, post kịch đã đến trang thứ tư, có xu hướng mở thêm trang thứ năm.
Thực sự là tốc độ tăng trang có thể khiến người khác đỏ mắt.
Tề Tĩnh chưa từng có kịch nào tăng trang nhanh như vậy, nhịn không được mà tỏ vẻ kính nể từ tận đáy lòng.
Anh biết kịch tăng nhiều trang chỉ có hai loại, một là kịch nổi tiếng, hai là kịch tai tiếng, mong rằng tình huống tăng trang của "Cạm bẫy" không thuộc vào loại sau.
Mở bài post ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một poster được vẽ rất tinh xảo.
Bức tranh vẽ thời điểm hai nhân vật chính gặp gỡ nhau lần đầu tiên trong gian phòng bí mật, áo sơ mi của tiểu công cảnh sát bị đứt vài cúc, hơi phanh ngực, nằm ngửa trên chiếc sa lông da thuộc màu đen. Tiểu thụ mafia đè trên người hắn, kéo cà vạt của hắn, khẽ mỉm cười khiến hắn phải ngẩng đầu.
Quả thực là hình ảnh cực kỳ mờ ám.
Mà bối cảnh của poster dùng màu đỏ sậm làm nền, phối hợp với tiêu đề sắc nét, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người xem. Tuyên truyền dùng màu đen làm chủ đạo, font chữ nổi bật, thậm chí còn có vết máu loang lổ để tăng hiệu quả.
Các thành viên trong tổ chế tác kịch "Cạm bẫy" quả thật rất giỏi. Tề Tĩnh cảm thán sâu sắc, lo lắng thể loại kém nổi tiếng như mình sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới tổ kịch.
Nhưng mà không sao, còn có đại thần Đồng Tước Đài tới áp trận.
Ngoại trừ tổ kịch tự mình cướp sô pha, còn có mấy người khác tới tranh băng ghế, sàn nhà, tầng hầm, trên dưới hơn hai trăm lâu đều là post của fan hâm mộ Đồng Tước Đài.
Các loại khẩu hiệu quen thuộc như "Nhào vào Đồng Tước Đài đại nhân", "Nhào vào kịch mới của sama", "Chúc mừng kịch của Đồng Tước Tước chủ dịch thuận lợi phát hành" có thể chiếm tới hơn hai trăm lâu. Giữa mấy lời cảm tạ của staff bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô náo nhiệt của fan hâm mộ, chỉ có hậu kỳ Khóa một đời là tương đối nổi bật vì thân quen với Đồng Tước Đài.
Phía sau rốt cuộc cũng có người bình luận kịch.
Ban đầu tất cả đều là khen, ca ngợi tâng bốc đủ kiểu, được khen nhiều nhất vẫn là Đồng Tước Đài đại thần, hận không thể lấy tất cả lời thoại của anh ta ra phân tích một thể, từng chữ đều chứa đựng cảm xúc, có thể viết bình luận dài tới nghìn chữ.
Đương nhiên, đội sản xuất cũng được tiện thể khen một câu, ví dụ như biên kịch lựa chọn tình tiết rất thỏa đáng, hậu kỳ chế tác bối cảnh và âm nhạc rất xuất sắc, đạo diễn chỉ đạo đúng chỗ, ngay cả poster và tuyên truyền, ED cũng được khen.
Tề Tĩnh không phải ngoại lệ.
Ninh Tiêu Tiêu nói "anh sắp nổi tiếng rồi", Tề Tĩnh xem xong trang đầu của post kịch đã có thể hiểu được câu nói của cô. Nhờ có đại thần, đây là lần đầu tiên anh nhận được nhiều lời khen như vậy. Không ít cô gái tuyên bố bị thanh tuyến gợi cảm của anh quyến rũ tới choáng váng, từ nay về sau sẽ tìm kiếm các kịch khác của anh, phía dưới còn có chuẩn bị hỏi han phương thức liên lạc với anh.
Đúng là vừa mừng vừa lo.
Tề Tĩnh tự biết mình không hài lòng với vai này, lại được người ta hết lòng ca ngợi như thế, thật sự không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể yên lặng cảm tạ các fan hâm mộ yêu ai yêu cả đường đi lối về của Đồng Tước Đài.
Anh đọc lướt nhanh như gió, cho đến tận khi đụng phải một bình luận bắt đầu bằng hai chữ "Thất vọng" mới dừng lại.
Đó là bình luận kịch của một người có tên "Đảng tan nát cõi lòng vì nguyên tác", bình luận không dài lắm, nhưng mà từ những dòng chữ kia có thể thấy được nỗi thất vọng sâu sắc.
【Lầu 235 】:Thất vọng, nghe xong hai lần vẫn thấy thất vọng.
Thật lòng mà nói kịch này chế tác rất tuyệt, poster, tuyên truyền, biên kịch, hậu kỳ, vân vân đều không tệ, nhưng tôi muốn hỏi một chút, hai vị chuẩn bị và đạo diễn — rốt cuộc là các cô đang nghĩ cái gì thế? Chọn diễn viên cái kiểu gì vậy? Cứ cho là chọn được người không tệ đi, khi PIA kịch sao không PIA cẩn thận một chút, để cho ra đời hai nhân vật mà ngay cả độc giả trung thành đã đọc nguyên tác hơn mười lần như tôi cũng không nhận ra.
Được rồi, trước đây khi nghe nói Đồng Tước Đài đại nhân gia nhập tổ kịch, tôi đã có dự cảm không tốt. Bây giờ quả nhiên đúng như dự đoán. Anh ta hoàn toàn không thích hợp, nghe vô cùng kỳ quái. Nhưng càng không ngờ rằng Chẳng hỏi ngày về cũng diễn như vậy, uổng công trước đây tôi một mực thầm lặng ủng hộ anh ta, nghĩ anh ta hẳn có thể đảm nhiệm được vai diễn này... Nào ngờ... Sao lại diễn thành yêu nghiệt thụ 0.5!!! Hoàn toàn thất vọng.
"Đúng, xin lỗi..." Tề Tĩnh hít sâu, nhịn không được làm động tác ôm ngực.
Đọc tới cuối, anh có cảm giác thương cảm như bị bạn cũ lâu năm vứt vỏ. Xem ra vị fan nguyên tác này từng là một fan âm thầm của anh, mặc dù bây giờ đã không còn.
Không chỉ có vậy, còn liên lụy Yên Chi Hoa và Cắm đao bốn phía trúng đạn cùng.
Sau khi "Đảng tan nát cõi lòng vì nguyên tác" lên tiếng, đương nhiên bị phần lớn fan của Đồng Tước Đài mạnh mẽ ném đá.
Nhưng các lâu càng đắp càng cao, tới khi bài post tăng trang mới, có rất nhiều fan nguyên tác nhảy vào, liều chết viết lại cảm tưởng của mình.
【Lầu 311 】:Thấy nhiều người mắng lầu 235 như vậy, tôi vẫn muốn lặng lẽ ủng hộ cô mọt chút. Tôi rất thích nguyên tác "Cạm bẫy", sau khi truyện được trao quyền vẫn luôn được nhắc tới, cuối cùng tác phẩm làm ra thì... Những gì muốn nói thì lầu 235 đã nói hết rồi, chế tác tốt, chỉ là chủ dịch OOC(1) quá nghiêm trọng... (┬_┬)
【Lầu 326 】:Σ( °△°|||)︴Thanh âm của Chẳng hỏi ngày về sao lại biến thành như vậy?? Chuyện gì đã xảy ra?? Trong ấn tượng của tôi, Chẳng hỏi ngày về vẫn luôn là phúc hắc phong lưu công mà!! Cái loại âm nũng nịu thụ thế này là sao? Hơn nữa "Cạm bẫy" thuộc thể loại cường cường mà!! Chẳng hỏi ngày về sama, anh có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng hay sao?? Tell me why!!
【Lầu 328 】:Thanh niên đã đọc nguyên tác yên lặng đi ngang qua. Thật ra nếu bỏ qua nguyên tác, kịch này có thể chấm 85 điểm, mọi thứ đều vô cùng tốt, nội dung vở kịch hấp dẫn, hậu kỳ cực giỏi, hai vị CV chủ dịch đều thuộc phái thực lực, người chưa đọc nguyên tác hẳn có thể tiếp tục nghe, không sợ áp lực.
Nhưng bởi vì đã đọc nguyên tác, tôi vẫn giữ hình tượng ban đầu trong lòng. Tôi cực kỳ ấn tượng với nhân vật trong nguyên tác, rất thích vị cảnh sát ngay thẳng, kiên nhẫn, thích khí thế nữ vương của ông chủ hộp đêm cùng bản chất si tình khiến kẻ khác mê muội sâu sắc...
Anyway, tôi vẫn yên lặng gia nhập đội ngũ thất vọng...
【Lầu 350 】:╮(╯_╰)╭Các cái khác tôi không muốn nói nhiều, phía trước có rất nhiều bình luận khen ngợi, tôi là kẻ chuyên mộ tới ném đá CV chủ dịch. Phải nói trước, tôi không thuộc đảng thích nguyên tác, còn chưa từng đọc nguyên tác luôn, chỉ là tôi vừa đọc kịch bản vừa nghe kịch, nói sai thì đừng trách tôi.
Đầu tiên, Đồng Tước Đài đại thần, ngưỡng mộ đã lâu. Thanh âm của đại thần quả nhiên không thể xoi mói, chất giọng trầm thấp, hấp dẫn tới mức lỗ tai cũng sắp mang thai. Nhưng mà, tôi vẫn phải nói lúc phối âm, anh không thấy trong kịch bản đã viết rõ là phải nâng cao giọng lên sao? Ví dụ như đoạn đối thoại trước lần đầu tiên lên giường của họ, yêu cầu phải phẫn nộ, áp lực, kết quả là anh vẫn phối nhẹ nhàng như trước. Ngoài ví dụ nêu trên thì còn rất nhiều chỗ cũng như vậy, mong kỳ sau Đồng Tước Đại đại thần chú ý một chút.
Tiếp theo nói về Chẳng hỏi ngày về đại nhân – Đại nhân, anh đọc đoạn bình luận dưới đây rồi thì đừng đánh em, bởi vì em là fan của anh (xin hãy nhìn ánh mắt chân thành của em ⊙▽⊙)... Nhưng mà kịch này là kịch mà em thấy anh phối chán nhất từ trước tới này. Không phải diễn xuất của anh không tốt, chỉ là không biết rốt cuộc anh tưởng tượng ra cái gì mà có thể phối thành một nhân vật hoàn toàn khác với kịch bản! Rõ ràng là 0.7, tại sao phải dùng giọng 0.5? Rõ ràng có thể là nữ vương, sao lại phải giả vờ dịu dàng, lãng phí một công âm tốt! (Á, hình như có gì đó sai sai...) Nhưng mà cũng có màn anh phối rất thành công, nhất là cảnh ông chủ uống rượu một mình, sau đó cảnh sát đột nhiên xuất hiện, mâu thuẫn nội tâm được biểu hiện vô cùng tốt!!
Nói tóm lại, chỉ đơn thuần xem kịch bản, tôi thấy hai chủ dịch đều diễn không hay. Người diễn đúng theo nguyên tác nhất lại là nhân vật ông nội của tiểu công... Nhạn Bắc Hướng là người mới sao? Diễn xuất rất tự nhiên. Ừ, ông nội rất giỏi.
...
Đây là bình luận duy nhất trong post kịch từ đầu tới giờ nhắc tới Nhạn Bắc Hướng.
Tề Tĩnh bỗng nhiên có xúc động muốn chạy ào vào post kịch, nắm tay cô bạn lầu 350, cùng nhau hô to câu "Ông nội rất giỏi". Đương nhiên, trên thực tế anh chỉ có thể âm thầm cảm thán trước màn hình mà thôi.
"Hắn phối vai cảnh sát mới là giỏi thật sự..."
Tề Tĩnh tự lẩm bẩm. Đáng tiếc những người được nghe chỉ có bốn người bọn anh mà thôi.
Trong số những thính giả quả nhiên có không ít người nhạy bén, trước khi phát hành kịch anh đã dự đoán được những lời phê bình này, mà anh cũng tiếp thu tất cả.
Thu hoạch lớn nhất của anh khi phối vở kịch này là giúp anh biết được hóa ra có rất nhiều người chú ý tới anh. Anh vô cùng cảm kích.
Một thu hoạch lớn khác chính là quen biết được Nhạn Bắc Hướng.
Những nỗ lực người đó bỏ ra, không nên chỉ được đôi lời nhắc tới như thế. Hắn đáng giá được tôn kính nhiều hơn.
Sắc mặt Tề Tĩnh ngưng lại, đầu ngón tay gõ gõ vài cái trên bàn phím.
Có lẽ trong lúc nhất thời, cảm xúc dâng trào, anh copy lại vài câu cuối cùng của lầu 350, sau đó chậm rãi đánh ra một câu trong khung bình luận: "Đồng ý, ông nội quả thực rất giỏi ^_^"
Ký tên là "Fan ông nội", đăng lên.
Bởi vì post kịch lúc này đã có bốn trang, bình luận của anh bị vứt xuống tận lầu 1122, theo như người ta nói là phản xạ hình cung lớn tới mức vòng một vòng trái đất.
Nhưng anh không hề nổi giận, trong lòng lại cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Sau khi dùng phương thức của mình giúp ID Nhạn Bắc Hướng tăng cảm giác tồn tại, Tề Tĩnh mở trang thứ hai, tiếp tục đọc bình luận.
Xem xong hơn năm trăm bình luận, đa phần là chia làm hai phe "fan nguyên tác" và "fan kịch", triển khai chiến tranh bàn phím trường kỳ, tiêu điểm vẫn là vấn đề diễn viên có phá vỡ hình tượng nhân vật trong nguyên tác hay không.
Có lẽ bởi vì bộ phận fan dùng ngôn từ quá kịch liệt, bản thân Đồng Tước Đài cũng xuất hiện ở gần cuối trang thứ hai.
Câu trả lời của hắn đứng về phía fan của mình, ngoại trừ mấy lời khách sáo để trấn an các fan đang tức giận, cảm ơn tổ kịch đã chế tác, vân vân, còn uyển chuyển ám chỉ kịch truyền thanh giống như sáng tác truyện lần nữa, không nên quá mức câu nệ hình tượng trong nguyên tác. Đối với sự thất vọng của các fan nguyên tác, hắn cảm thấy rất tiếc nuối, mong mọi người có thể đứng trên góc độ khác để thưởng thức tác phẩm này. Hết.
"Xong đời rồi..." Tề Tĩnh đọc tới nay, lông mày không khỏi nhíu lại.
Bản thân anh vốn định phụ họa theo ý của đảng nguyên tác, muốn dựa theo góp ý của các cô mà thay đổi trong kỳ sau, cố gắng cứu vớt hình tượng nhân vật.
Nhưng Đồng Tước Đài nói như vậy có khác gì sẽ kiên trì giữ nguyên như cũ.
Nếu như anh làm ngược lại, bất kể là đối với tổ kịch, đối với Đồng Tước Đài, hay đối với chính bản thân anh đều có ảnh hưởng không tốt.
Quả nhiên, Đồng Tước Đài giải quyết dứt khoát, phía sau hắn có hàng loạt người hâm mộ xếp hàng chụp ảnh chung. Cứ như vậy mà post kịch tăng tới trang ba, mấy fan khen ngợi kịch lúc trước cũng trở lại cảm ơn đại thần tán thành suy nghĩ của họ. Đảng nguyên tác lâm vào cảnh trầm mặc.
Post kịch lập tức khôi phục không khí hòa thuận vui vẻ, trăm miệng một lời.
Ngoài trừ ở giữa trang ba đột nhiên nhô ra mấy người—
【Lầu 742 】:Đồng Tước Đài đại nhân đã xuất hiện, cố gắng khổ sợ giữ gìn bầu không khí trong post kịch, còn cảm ơn tổ kịch, cảm ơn fan, vị chủ dịch còn lại định lúc nào mới hiện thân đây? ╮(╯▽╰)╭
【Lầu 743 】:Trả lời lầu trên, Chẳng hỏi ngày về cự cự nổi tiếng là đại thần giả chết~ Có người nói trước đây ngay cả đại thần cũng phải dựa theo thời gian của anh ta mà phối kịch, chờ anh ta tới nửa ngày. Anh ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trang ba, tôi cược mười đóa hoa cúc~ ╮(╯▽╰)╭
【Lầu 744 】:Đại thần giả chết +1
Tôi nhớ trước đây chẳng phải trên diễn đàn từng có bài post vạch trần chuyện hắn sống hai mặt sao? Sau đó nhờ có Đồng Tước Đài đại nhân ra mặt thay anh ta, bài post đó mới được xóa bỏ, không biết có ai còn lưu lại không? *ngoáy mũi* Vốn tôi nghĩ dù sao hiểu lầm cũng là hiểu lầm, cứ xem kịch thế nào. Hiện tại nghe xong kịch... Tôi thấy CV kém nhất chính là anh ta, còn không bằng thay anh ta thành Bún qua cầu sama, người ta tốt xấu gì diễn xuất cũng hay hơn, thanh âm cũng thuộc gu của tôi.
【Lầu 744 】:Đảng CP Đài Bún giơ cờ một trăm năm không lung lay đi ngang qua!! Nếu như đổi thành Bún qua cầu, đám fan nguyên tác cứ sủa nãy giờ đảm bảo sẽ ngậm miệng! Bởi vì Bún qua cầu nhất định sẽ không khiến họ thất vọng, nhất định sẽ phối tốt kịch này!
...
Bắt đầu từ chỗ này, lục tục có những người ủng hộ CP Đài Bún khác tới ủng hộ, đương nhiên cũng có fan Đồng Tước Đài phản đối những lời này tới ủng hộ Tề Tĩnh.
Nhưng mà tới tận khi trang thứ ba kết thúc, anh vẫn không xuất hiện. Quả thật các cô ấy đã nói đúng điều này.
Bắt đầu trang thứ tư, Tề Tĩnh thấy đàn em dùng ID "Măng tre tháng ba" của anh nói chuyện anh bị tai nạn giao thông, lập tức gây nên sóng to gió lớn. Loại chuyện như xảy ra tai nạn được nhắc đến vào thời điểm này chẳng khác chi một lời mượn cớ vụng về, hoàn toàn không có độ tin cậy — đám antifan càng được nước làm tới, muốn mắng thì mắng, muốn chửi thì chửi.
Trọng tâm chỉ có một: Chẳng hỏi ngày về không xứng với Đồng Tước Đài đại thần, đại thần xứng đáng được đối kịch với một CV tốt hơn.
Những câu này hẳn là "bình luận bậy bạ" mà Ninh Tiêu Tiêu nhắc tới?
Tề Tĩnh không biết làm gì ngoài cười cười. May mà không khác biệt lắm so với tưởng tượng của anh. Thật ra căn bản không có gì đáng ngại.
Xem xong post kịch, cửa thủy tinh bên ngoài post kịch bỗng vang lên một tiếng. Trời mưa.
Tề Tĩnh vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì đèn bàn còn sáng, trên cửa thủy tinh chỉ có thể thấy được hình ảnh của anh, không nhìn thấy mưa rơi bên ngoài. Chỉ nhìn thoáng được những giọt mưa liên tiếp rơi ở nơi ánh sáng chói lòa nhất, lưu lại những dấu vết rõ ràng.
Thanh âm "tí tách" từ từ tăng lên.
Thành phố này gần tiến vào thời kỳ cuối thu, trận mưa đầu mùa trút xuống. Tề Tĩnh bỗng nhiên nghĩ tới mèo là loại động vật sợ ẩm ướt, trong thời tiết như thế này, chúng sẽ vội vàng trốn về dưới mái hiên, ở trong lòng người kia thoải mái mà sưởi ấm.
Chỉ đơn giản liên tưởng một chút, trong lòng lại khẽ nhói đau.
Tấm hình lưu trong điện thoại di động kia từ lúc bị tai nạn xe cộ đã không xem nữa, bởi vì anh nghĩ khi phòng tuyến tâm lí của anh yếu ớt nhất, khi anh thấy bất lực nhất thì không được xem.
Nếu xem sẽ muốn tìm cách chạy về bên người đấy, sẽ không rời đi.
Vậy nên, ý tưởng muốn trả lời bức thư cuối cùng kia vừa chợt lóe trong đầu đã bị dập tắt.
*Chú thích:
(1) OOC: out of character.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT