Thẩm Đông và Tào Mộc ôm nhau hôn như thể tình nhân chia cắt nhiều năm nhận biết bao khổ cực của nhân gian, trải qua biết bao dằn vặt, cuối cùng cũng được đoàn tụ, nửa ngày mới tách nhau ra.
Tào Mộc thỏa mãn lau miệng, liếc mắt nhìn bên dưới Thẩm Đông: “Anh cứng rồi.”
“Đương nhiên!” Thẩm Đông chỉ cậu, “Cậu còn oai phong hơn tôi kìa, mau trấn áp lại ngay cho ông đây, nếu không để chốc nữa Trương Tam nhìn thấy chẳng biết sẽ liên tưởng ra gì nữa.”
“Xong ngay đây,” Tào Mộc nhảy nhảy tại chỗ, Mộc be bé cũng nhảy nhảy theo, “Sao lúc anh bỏ tôi vào quần lại không cứng?”
“Cút!” Thẩm Đông quay đầu bước đi, “Tốt nhất từng nhắc tới chuyện này nữa!”
“Nhưng tại sao lại không cứng?” Tào Mộc đi theo sau hắn, “Tôi còn đụng vào mà.”
“Tào Tiểu Mộc,” Thẩm Đông dừng bước lại, xoay người nhìn cậu chằm chằm, “Cậu thừa nhận đi, mẹ nó chứ cậu là cố ý!”
“Ừ, thì cố ý,” Tào Mộc cười, “Ai bảo anh bỏ tôi vào đấy.”
“Cậu muốn ăn đòn đấy à,” Thẩm Đông vừa định mắng tiếp, đột nhiên nhớ ra còn có một chuyện cực kỳ quan trọng hắn chưa nói cho Tào Mộc, “Đúng rồi! Tào Mộc!”
“A! Sao thế!” Tào Mộc bị giọng điệu đột nhiên biến chuyển của hắn làm cho sợ hết hồn.
“Lúc cậu biến thành cá có nhìn thấy người mình không!”
“Không, không nhìn thấy,” Tào Mộc hơi buồn bực, “Tôi thấy thế nào được, nếu tôi nhìn thấy được mình, cũng đã không bị anh lừa hoa văn tôi giống quần sịp rồi!”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu…” Thẩm Đông không biết phải nói thế nào, “Cậu không giống như cá hề trước đây nữa, hoa văn của cậu, hoa văn của cậu…”
“Hoa văn của tôi làm sao! Bay rồi à!” Tào Mộc lập tức căng thẳng, nhiều lúc tư duy của cậu rất đơn giản, vào giờ phút này chỉ có thể nghĩ tới là hoa văn không còn nữa.
Hoa văn không còn! Vậy chẳng phải sẽ biến thành một con cá trắng sao!
Quá xấu!
Một con cá trắng toát!
“Cậu biến thành màu vàng kim rồi!” Thẩm Đông đập mạnh tay lên vai cậu, con cá hề chói mắt giờ vẫn còn đung đưa trước mắt hắn.
“Màu vàng kim? Tôi biến thành một con cá vàng?” Tào Mộc càng giật mình hơn, giọng nói nghe rõ được tuyệt vọng, mình đã biến thành một con cá vàng rồi?
“Đồ ngốc! Là hoa văn màu vàng, đã vậy hoa văn còn cân xứng lắm, nhìn không giống quần sịp một chút nào hết,… đẹp lắm,” Thẩm Đông nói xong lại hơi buồn rầu, “Tào Mộc, sao mấy ngày trước trí thông minh cậu đột phá lắm mà, mới một tháng thôi đã tụt về rồi?”
Vậy mà còn hoàng tử tiên cá? Người cá còn trông mong cậu về lại biển khơi?
Dẫn người cá chạy hết vào lưới đánh cá cũng nên…
“Hoa văn của tôi biến thành màu vàng kim?” Tào Mộc qua nửa ngày mới tỉnh ra được, “Tại sao lại vậy chứ, vốn là màu cam mà, cá hề đều là màu cam mà.”
“Không biết, cậu vốn cũng không phải cá hề thông thường rồi, giờ cậu là con cá hề không thông thường nhất trong những con cá hề không thông thường, cũng có gì lạ đâu… Cậu có cảm giác gì khác không?” Thẩm Đông thử hỏi, hắn không muốn nói ra hai chữ “hoàng tử”, lúc Hồng Kiệt nói ra bốn chữ “hoàng tử nhân ngư”, không để cho Tào Mộc nghe thấy, cho nên giờ Tào Mộc vẫn chưa biết mình rút cuộc có thay đổi gì.
“Không có cảm giác gì cả,” Tào Mộc hơi mê man, “Chỉ giống như bình thường.”
“Có cảm giác không thoải mái gì không?”
“Không có.”
“Vậy có cảm giác gì đặc biệt thoải mái không?”
“Biến lại về cá vốn là dễ chịu mà, nhưng cũng không phải đặc biệt dễ… Lúc ở trong quần xiệp thì dễ chịu thật.” Tào Mộc đột nhiên nở nụ cười.
“Đừng trêu tôi.” Thẩm Đông nhìn cậu chằm chằm.
“Ừ.” Tào Mộc không cười nữa, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.
“Rồi, trước tiên cứ vậy đi, tôi tìm thuyền trưởng hỏi lại xem,” Thẩm Đông liếc mắt nhìn cậu, “Cùng tôi về phòng mặc quần áo, động tác nhẹ thôi đừng để Trương Tam nhìn thấy.”
Lúc trở về phòng mình, Thẩm Đông mới vừa đóng cửa lại, Tào Mộc đã dính lên người hắn, ôm hắn từ phía sau, hôn một cái lên cổ hắn: “Thẩm Đông!”
“Làm sao?” Thẩm Đông tê dại trên cổ, hắn hơi híp mắt lại, nghiêng đầu đi nhìn qua cửa sổ, “Chúng ta nên mua rèm cửa sổ.”
“Không làm sao cả, chỉ là muốn ôm anh thôi.” Tào Mộc nhỏ giọng nói.
“Ôm xong thì giúp tôi thay băng đi, ướt hết rồi, chốc nữa nhìn thử xem có co lại không, ôm cho xương tôi còn chưa khỏe lại đã biến dạng luôn rồi.”
“Ôm xong rồi, tôi giúp anh thay.” Tào Mộc lập tức buông lỏng tay, lấy hòm Tần Nhất để lại từ trong tủ ra.
Động tác Tào Mộc thay băng gạc rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí một, Thẩm Đông vẫn luôn dỏng tai nghe động tĩnh bên Trương Tam, phòng Trương Tam không gần phòng hắn, nhưng nếu như Trương Tam muốn đến hải đăng, nhất định sẽ phải đi qua phòng hắn, với thói quen của bạn học Trương Tam, không đến gõ cửa tám nhảm vài câu thì không tính một lần cậu ta đi ngang qua.
“Xong rồi.” Tào Mộc lùi về phía sau một bước, thưởng thức tay nghề băng bó của mình.
“Mau mặc quần áo vào đi!” Thẩm Đông vớ lấy áo phông tròng lên người.
“Ừ,” Tào Mộc mặc quần áo vào, nằm sấp xuống giường, lăn hai vòng rồi gối lên cánh tay nhìn Thẩm Đông, “Màu vàng kim là thế nào?”
Thẩm Đông ngơ ngác, không ngờ Tào Mộc này nửa ngày còn chưa biết rõ màu vàng kim là màu gì?
“Màu vàng kim chính là màu vàng kim đấy, chính là…” Thẩm Đông chậm rãi bò lên giường, “Hoàng hôn chính là màu vàng kim, nhìn thấy bao giờ chưa.”
“Màu lòng đỏ trứng à?” Tào Mộc hơi bối rối.
“Thôi, chờ sau này cậu biến về thì tôi dùng điện thoại chụp cho cậu xem,” Thẩm Đông cào cào tóc Tào Mộc, “Thật sự đẹp lắm.”
“Anh thích không?”
“Thích.”
“Vậy là được.” Tào Mộc chỉ để tâm đúng chuyện này.
Thẩm Đông nằm bên cạnh người Tào Mộc một lúc, liền trở mình, xoa mũi cậu: “Này.”
“Hả?” Tào Mộc nhắm mắt lại đáp một tiếng.
“Gần đây….lúc cậu xuống nước,” Thẩm Đông nói hơi vất vả, hắn chẳng muốn nói với Tào Mộc vấn đề này chút nào, nhưng lại không thể nào lảng tránh được, “Còn có thể nhận biết được chuyện gì không?”
“Có.” Tào Mộc trả lời rất bình tĩnh.
“Vậy à….” Thật ra đây là đáp án Thẩm Đông đã dự đoán được, mà Tào Mộc bình tĩnh khiến hắn không nghĩ rõ được, “Vẫn cảm giác được có người đang gọi cậu?”
“Ừ,” Tào Mộc quay đầu sang mở mắt ra nhìn hắn, “Còn có những chuyện khác nữa.”
“Chuyện khác? Chuyện gì khác?”
“Không nói rõ được, chuyện người cá, nhiều lắm,” Tào Mộc nhíu mày, “Tôi cũng không hiểu rõ lắm.”
“Không hiểu rõ?” Thẩm Đông nặn nặn cằm cậu, biểu hiện trước đó của Tào Mộc thật sự không giống như không biết rõ chuyện của người cá, “Không hiểu rõ thật hay là không hiểu rõ giả.”
Tào Mộc không nói gì, một lúc sau mới cười: “Giả.”
“Tôi biết mà.”
“Sợ anh lo cho tôi.”
“Cậu còn học được giả ngu rồi,” Thẩm Đông nằm thẳng trên giường, nghiêng người chưa bao lâu đã khiến hắn cảm thấy ngực khó chịu, “Tào Mộc, cậu đúng là giúp tôi mở mang tầm mắt.”
“Chỉ có chuyện này là không muốn để anh lo lắng thôi, chuyện khác tôi cũng đâu có giả vờ,” Tào Mộc chống tay lên đầu, một tay khác nhẹ nhàng sờ lên bụng hắn, “Tôi chỉ biết vài chuyện, cũng nhớ tới một hai chuyện trước đây thôi.”
“Vậy cậu còn giả ngu nói mình là cá vàng gì nữa!” Thẩm Đông hơi bực bội, cũng hơi không an lòng, giờ Tào Mộc đã khiến hắn không đoán ra được nữa rồi.
“Tôi không biết thật!” Tào Mộc cũng không vui, lập tức ngồi dậy, lên giọng, “Tôi đã nói tôi không ngốc mà, nhưng chuyện tôi biết thì tôi biết, không biết là không biết! Giờ tôi biết chuyện người cá nhiều hơn một chút, vì tôi vốn là cá!”
“Cậu hô cái gì!” Thẩm Đông lườm cậu một cái, “Cậu đến thẳng cửa phòng Trương Tam gọi cậu ta nghe đi, sợ không ai nghe thấy à!”
“Vậy sao anh cứ như vậy!” Giọng Tào Mộc hạ thấp xuống, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ rõ bực bội, “Tôi không phải chỉ giả vờ không hiểu chuyện người cá thôi à, sợ anh lo lắng, chuyện khác tôi cũng có cần giả vờ đâu, không ai nói cho tôi biết tôi sẽ biến thành cá vàng, tôi đương nhiên không biết, cũng đã có cá hề nào từng biến thành đâu!”
“Cậu không biến thành cá vàng…”
“Biến thành cá vàng thì sao, tôi sẽ chạy chắc! Tôi nếu muốn chạy thật, anh ngăn được à, tôi vừa uốn một cái anh đã không tìm được tôi rồi! Tôi cũng không phải chó để anh lấy dây buộc tôi lại được!”
“Hắc…” Thẩm Đông sững sờ, hắn không ngờ Tào Mộc sẽ nói ra một tràng lời to tát như vậy, cũng không ngờ Tào Mộc sẽ nổi giận với hắn, giờ bao nhiêu bực tức trong lòng hắn đều tan hết, tự nhiên lại hơi buồn cười.
“Đen cái gì mà đen, thuyền trưởng trắng kìa, anh đi tìm thuyền trưởng đi!” Tào Mộc nói xong cũng đổ người xuống giường, quay người lại không nói gì nữa.
“Ai dà,” Thẩm Đông cũng không biết nên nói gì nữa, qua nửa ngày mới lấy ngón tay chọt chọt thắt lưng Tào Mộc, “Cục cưng, cậu đang lên án một nửa tự nhiên lái sang ăn dấm là thế nào đây?”
“Anh dạo này thật là đáng ghét,” Tào Mộc nói bằng giọng buồn bực, “Không giống trước kia.”
“Tôi không giống trước kia? Mới mẻ chứ…” Thẩm Đông bị cậu nói cho sững sờ, mãi lâu sau mới thở dài, “Có lẽ vậy, bởi vì cậu cũng không giống trước kia nữa.”
Tào Mộc không nói gì, cũng không nhúc nhích, hai người cứ nằm trên giường như vậy.
Nằm không biết bao lâu, Thẩm Đông cảm thấy eo mình cũng mỏi, nhắm mắt đưa tay lên bóp eo mình, Tào Mộc không nói gì, trông có vẻ là dỗi thật rồi, hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào để phá vỡ trạng thái như hiện giờ, chính hắn cũng chẳng vui vẻ.
Bóp mấy cái, bàn tay bị nắm lấy bỏ qua một bên, tiếp đó liền cảm giác được có một bàn tay đang nhẹ nhàng bóp trên eo mình.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Tào Mộc đang trở tay ra sau lưng bóp eo cho hắn.
“Quay người lại bóp cho tử tế chứ.” Thẩm Đông cười.
Tào Mộc không hé răng, trở mình quay mặt về phía hắn, tiếp tục bóp.
“Vẫn giận à?” Thẩm Đông nhìn thấy lông mày nhíu chặt của Tào Mộc.
“Ừ.”
“Cậu giận cái gì chứ,” Thẩm Đông rất bất đắc dĩ, “Tôi thừa nhận là tôi không giống trước kia, cậu nói xem tôi chỉ là người bình thường, trước khi gặp cậu chỉ ở trên đảo…”
“Tôi không có hứng thú gì với chuyện của những người cá kia cả,” Tào Mộc vặn lấy cằm hắn khiến mặt hắn quay về phía mình, “Tôi cũng không có hứng thú gì với mình có bao nhiêu năng lực cả, ông nội tôi bảo, tôi chỉ cần trải qua cuộc sống đơn giản là được rồi, chuyện khác, tôi không thèm quan tâm, anh hiểu ý tôi không?”
“Hình như hiểu.” Thẩm Đông nhìn ánh mắt chăm chú của cậu.
“Đối với anh, tôi không thay đổi gì cả, chuyện này có hiểu không?”
“…Hiểu.” Thật ra có gì đâu mà không hiểu, Thẩm Đông không thể quên những chuyện Tào Mộc làm ra trong đêm đó là vì cứu hắn, nói thẳng ra là, nếu không phải vì cứu hắn, năng lực của Tào Mộc e rằng vẫn chưa bị kích phát ra.
“Vậy còn anh thì sao?” Tào Mộc cười.
“Tôi à,” Thẩm Đông cũng cười theo, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Tào Mộc, hắn gần như chẳng còn suy nghĩ gì nữa, “Tôi đối với cậu cũng sẽ không thay đổi, không thì sao lại có thể buồn bực cứ lo cậu có chuyện gì như vậy được.”
“Sẽ không có chuyện gì hết, chỉ cần có anh ở đây, tôi sẽ không muốn đi nơi nào hết,” Câu nói này của Tào Mộc rất kiên quyết, “Đã vậy tôi còn sợ anh xảy ra chuyện gì nữa, anh… vô dụng như thế.”
“Lại đây,” Thẩm Đông giờ không bực nữa, “Lại đây cho người vô dụng hôn một cái nào.”
Tào Mộc chống tay lên giường, rướn người vượt qua người hắn, rất nghiêm túc hôn lên môi hắn một cái.
“Ngoan quá.”
Lần này Tào Mộc hôn xong lại không nằm xuống, cứ nhìn chằm chằm mặt Thẩm Đông như vậy.
“Sao vậy? Mặt tôi sắp gãy rồi…” Thẩm Đông đẩy cậu một cái.
“Thẩm Đông,” Tào Mộc nằm sấp xuống, ghé vào tai hắn nói như thổi, “Tôi muốn…”
“Muốn gì?” Thẩm Đông bị hơi thở ấm áp của cậu làm cho đầu óc mụ mị, mà rất nhanh đã phản ứng lại kịp, một phát tóm được cánh tay cậu, “Cậu mau chóng đừng muốn nữa.”
“Tại sao,” Tào Mộc chôn mặt trong hõm vai hắn bất động, “Lúc anh bỏ tôi vào trong quần tôi đã muốn rồi.”
“Mẹ kiếp,” Thẩm Đông khẽ cắn răng, môi Tào Mộc nhẹ nhàng cọ lên vai hắn làm hắn không thở nổi, “Sao cậu lại lưu manh vậy chứ!”
“Tôi lâu lắm rồi không vậy mà,” Tay Tào Mộc rơi xuống eo hắn, âm thầm len vào trong áo, vuốt lên vuốt xuống trên người hắn mấy lần rồi trượt vào trong quần, “Vậy thì để tôi sờ một lúc.”
“…Chờ đã,” Tay Tào Mộc linh hoạt cứ thế đã len vào bên trong quần trong, điều này khiến Thẩm Đông lập tức không kìm giữ được, lập tức cảm thấy một cơn khô nóng trên người, nhưng hắn vẫn cắn răng nói hết câu, “Cục cưng à cậu chờ đã!”
Tào Mộc nói không sai, đúng là đã lâu lắm rồi không thân thiết như vậy, mà giờ cánh cửa sổ mở toang hoang này lại khiến hắn rất không yên tâm, nếu như giờ Trương Tam không có máy tính để ru rú trong phòng lại đứng trước cửa sổ, cánh cửa sổ này chính là một cái màn hình full HD, liếc mắt một cái đã rõ mồn một.
“Trương … Trương Tam chốc nữa nhìn thấy thì làm sao bây giờ!” Thẩm Đông nắm lấy tay Tào Mộc không buông, hắn có thể nghe thấy hô hấp Tào Mộc đang dần gấp rút, âm thanh này cũng khiến hắn bắt đầu hưng phấn, cứ tiếp tục theo tình cảnh này, vở kịch lớn của hai người bọn họ là không thể tránh được.
“Mới vừa nãy tôi nghe thấy,” Tào Mộc ngồi dậy kéo tay hắn ra, cởi áo trên người mình ra ném qua một bên, “Anh ta đi tìm chú Trần rồi.”
“Nhưng mà…” Thẩm Đông nhìn thấy thân thể rắn chắc căng tràn của Tào Mộc, đột nhiên quên hết mình định nói gì, ngập mắt là đường nét khêu gợi trên người Tào Mộc, hắn cảm thấy cổ họng cồn cào, tay không bị não bộ khống chế đã chạm lên ngực Tào Mộc, đầu ngón tay lướt một mạch xuống dưới.
Lúc tay kéo quần Tào Mộc xuống âm thầm len vào trong, Thẩm Đông nghe thấy tiếng thở dốc của Tào Mộc xen lẫn trong tiếng rên rỉ rất trầm thấp.
Cái chốt vẫn luôn banh trong đầu lập tức lỏng rơi ra, tay hắn bắt đầu chậm rãi miên man.
Tào Mộc ngửa đầu lên, thân thể cong về phía trước, rất nhanh đã nằm sấp xuống, hôn mạnh lên mặt lên môi Thẩm Đông, nhẹ nhàng cắn xé trên cổ hắn, lẫn trong tiếng rên rỉ trầm thấp không kìm nén được.
Dục vọng vẫn luôn đè nén của Thẩm Đông bị cậu khêu lên, Thẩm Đông nghiêng đầu qua ngậm vành tai Tào Mộc vào miệng.
“Ừm…” Thân thể Tào Mộc run lên một cái rất nhẹ, nhịp thở cũng đột nhiên dồn dập lên.
Sau khi vừa cẩn thận lại điên cuồng mà cắn mà hôn trên người Thẩm Đông một trận, Tào Mộc ấn vai hắn lại, dựng thẳng người, dục vọng hoàn toàn không bị che chắn.
Ánh mắt này khiến Thẩm Đông cảm thấy bên trong thân thể trong nháy mắt đã trở nên nóng bỏng, kích động muốn mãnh liệt muốn phóng thích hơi nóng này khiến hắn khó chịu đựng được.
Vừa định chống tay ngồi dậy ôm lấy Tào Mộc, ngực đã nhói đau.
“Đệt!” Hắn nhỏ giọng mắng một câu, đổ người về lại gối.
“Anh đừng động đậy,” Tào Mộc cúi đầu hôn hắn một cái, nhanh chóng lột quần hắn ra, sau đó nhảy xuống giường, “Anh đừng động đậy.”
“Cậu làm gì thế?” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc vừa cởi quần vừa nhảy qua về phía tủ.
“Tôi tìm cái này.” Tào Mộc mở cửa tủ ra, lấy cái túi lần trước Thẩm Đông mang ra ngoài ra, lấy một cái bao ra từ bên trong.
Đây là vật dụng hằng ngày bà nội mua cho lúc rời khỏi nhà cô, nói là trên đảo mua những thứ này không tiện, cho nên mua cả đống bắt Thẩm Đông mang về, có điều Thẩm Đông vẫn chưa bắt đầu dùng.
“Tìm cái gì?”
“Cái này.” Tào Mộc cầm từ trong túi ra một thứ gì đó giơ giơ cho hắn xem.
“Mẹ nó!” Thẩm Đông nhận ra đây chính là lọ baby lotion lần trước đã từng dùng ở nhà cô, tuy rằng hắn vẫn luôn nhớ nhung không hiểu tại sao bà nội lại mua đồ em bé cho hắn, nhưng vấn đề hiện giờ không phải là chuyện này!
Mấu chốt là thứ này đối với Tào Mộc chẳng phải là lotion lô siếc gì hết, cậu còn chẳng biết lotion là cái gì, cậu có khi còn chẳng nhận ra được chữ bên trên, đối với cậu, thứ này chỉ có một công dụng duy nhất, làm.
“Là cái này đúng không?” Tào Mộc vặn nắp lọ ra, bóp lotion lên tay, vừa bôi vừa đi về phía giường.
“…Không đúng, cậu muốn làm à?” Thẩm Đông nói năng hơi lộn xộn, kế hoạch của hắn là tuốt một cái là được, dù sao cửa sổ màn hình full HD vẫn còn ở kia kìa, không ngờ rằng Tào Mộc sẽ buông thả như vậy.
“Anh không muốn à?” Tào Mộc nhảy lên giường, không đợi Thẩm Đông trả lời, đã nhấc chân hắn lên.
“Tôi…” Thẩm Đông còn chưa nói xong câu, ngón tay trơn trượt của Tào Mộc đã sờ lên, nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, “Đ…”