“Sao cô ấy lại bị bệnh?” Thẩm Đông cau mày, đáng lẽ ra giờ hắn phải lo lắng, mà trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, giờ phản ứng đầu tiên của hắn lại là nghi ngờ: “Lúc chúng ta gặp cô ấy không phải vẫn bình thường sao?”

“Không biết, cải tạo vốn sẽ có tổn thương,” Hồng Kiệt làm tư thế khoan hãy hành động, “Dù sao cũng là thay đổi kết cấu cơ thể, nếu không thì sao Tần Vũ lại ngăn không cho Tào Tiểu Ngư đi cơ chứ.”

Nói như vậy thì Tần Vũ vẫn không phải người phe kia? Thẩm Đông nhìn qua Tào Mộc, Tào Mộc ngoài lúc vừa nghe thấy tin tức này phản ứng khá mạnh ra, giờ trái lại cũng coi như bình tĩnh, chỉ ngồi trên giường nghe Hồng Kiệt giải thích, không nói một lời.

Thẩm Đông im lặng một lúc, ngẩng đầu lên nói đơn giản ba chữ: “Tôi không tin.”

Hồng Kiệt ngơ ngác, dùng chân ngoắc ghế nhỏ bên cạnh lại, ngồi xuống: “Anh sao lại cũng giống tôi vậy cơ chứ, thật đáng ghét.”

“Cậu không tin, còn bắt tôi tin?” Thẩm Đông mở tủ ra, lấy một túi hạt thông giữ lại để mình ăn đưa cho Tào Mộc.

“Tôi vừa mới đầu đúng là không tin, nhưng tôi có cảm ứng của biển cả…” Hồng Kiệt hơi do dự, thay đổi sang giọng bình thường, “Người Tần Vũ kia sẽ không nói bừa.”

“Tôi không biết, tôi tin cậu cũng không phải cam tâm tình nguyện, huống hồ là anh ta.” Thẩm Đông nói rất kiên quyết.

“Tần Nhất chỉ hận không thể 24/24 đều phải biết Tần Vũ đang ở đâu, anh ta chịu để Tần Vũ tới đây một mình, vậy rõ ràng đã xảy ra vấn đề gì rồi, hơn nữa anh ta còn không đi được, tình huống khiến anh ta không đi được chỉ có một thôi, chính là Dư Tiểu Giai thay đổi,” Hồng Kiệt nhìn chằm chằm hạt thông trong tay Tào Mộc, “Tào Tiểu Ngư, cho tớ ăn một ít.”

“Cho không?” Tào Tiểu Ngư nhìn Thẩm Đông.

“Cậu nhớ ra được cậu ta là ai thì cho.” Thẩm Đông liếc nhìn Hồng Kiệt.

“Không nhớ ra được,” Tào Tiểu Ngư tiếp tục ăn, “Vậy thì không cho.”

“…Này!” Hồng Kiệt hô một tiếng, rồi phất tay, “Thôi, không so đo với một con cá.”

“Nói đi, Tần Vũ tới đây nói với cậu chuyện này là định làm gì,” Thẩm Đông đứng trước mặt cậu ta, theo dõi cậu ta, “Có phải là bảo Dư Tiểu Giai bị bệnh, bảo Tào Mộc qua đó, đúng không.”

“Ừ.” Hồng Kiệt gật đầu, mặt bị mũ che lại, cũng không nhìn ra được cảm xúc trên mặt.

Thẩm Đông không lên tiếng, quay người đi ngồi xuống bên giường, dù hắn vẫn luôn có băn khoăn về thân phận của Hồng Kiệt, cũng không thể hiểu được mục đích của cậu ta, nhưng Thẩm Đông vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta, bởi vì Hồng Kiệt từng có rất nhiều cơ hội gây bất lợi cho bọn họ, mà vẫn chẳng hề làm gì cả.

Im lặng một lúc, hắn vỗ lên chân Tào Mộc: “Cậu muốn gặp chị không?”

Cho dù tình huống bên kia đang như thế nào, Thẩm Đông đều muốn nghe ý kiến của Tào Mộc rồi mới đưa ra quyết định.

Tào Mộc không trả lời ngay, cúi đầu ăn một nắm hạt thông, nhai kỹ ăn chậm, ăn xong rồi mới nhìn chằm chằm lên tay mình nói một câu: “Không đi.”

Câu trả lời này, đừng nói là Thẩm Đông, ngay cả Hồng Kiệt cũng lấy làm kinh ngạc, lấy mũ chiếu trên đầu xuống: “Tào Tiểu Ngư, cậu nói cái gì?”

Tào Mộc trước đó cố chấp với việc đi tìm chị như vậy, đến lúc nghe nói chị bị bệnh, thì ra lại có phản ứng như vậy, đây là điều cả Thẩm Đông lẫn Hồng Kiệt đều không ngờ tới.

“Tôi bảo không đi,” Tào Mộc thả hạt thông xuống, ngồi trên giường suy nghĩ, “Chị bảo tôi đừng đi tìm chị nữa, nhất định đừng đi nữa, cho nên tôi không đi.”

Dư Tiểu Giai bảo Tào Mộc đừng đi nữa, có thể là vì sợ Tần Nhất sẽ làm gì đó với cậu, nhưng Tào Mộc có thể bình tĩnh như vậy, Thẩm Đông vẫn cứ cảm thấy có gì đó không an tâm, hắn sờ lên mặt Tào Mộc: “Cậu chắc chắn không đến gặp chị ấy à?”

“Không phải không gặp, là không đi,” Tào Mộc sửa lại lời hắn, trên mặt có nét bình tĩnh và kiên đĩnh xưa nay Thẩm Đông chưa bao giờ thấy được, “Nếu như chị muốn gặp tôi, thì bảo người kia dẫn chị về, nếu như chị sắp chết rồi, thì dẫn chị về nhà.”

“Tào Mộc,” Hồng Kiệt sững sờ rất lâu, đứng dậy khỏi ghế, đây là lần đầu tiên cậu ta gọi Tào Mộc mà không gọi là Tào Tiểu Ngư, “Không nhìn ra được đó, đây là học theo Thẩm Đông à?”

“Tôi đâu có ngầu vậy.” Thẩm Đông nói.

“Không phải,” Tào Mộc nằm lại trên giường, “Tôi không học, tôi chỉ biết là tôi không thể lại vào đó nữa, cho dù có chuyện gì đi nữa, tôi đều không thể đi.”

Thẩm Đông và Hồng Kiệt đều im lặng, Tào Mộc đợi một lúc nhìn hai người bọn họ không có ý định nói gì, đành phải tiếp tục nói một mình: “Tôi lớn lên ở đây, tôi không biết chuyện gì khác, sang chỗ đó, tôi chẳng hiểu gì cả, cũng không nghĩ thông được, tôi sợ tôi có chuyện, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, Thẩm Đông phải làm sao bây giờ?”

“Hả?” Thẩm Đông nhìn cậu, hắn không ngờ Tào Mộc đã nghĩ sâu xa đến như vậy, kinh ngạc tới mức không để ý tới cảm động.

“Ừ, anh sẽ ra sao bây giờ,” Tào Mộc cũng nhìn lại hắn, “Liệu có thể nào lại ép mình quên đi chuyện trước kia, có thể nào lại nói lắp…”

“Im nào!” Thẩm Đông không biết nên nói gì, hắn mới chỉ nói với Tào Mộc có một lần, mình quên mất chuyện trước kia, nói từ phương diện tâm lý học, hẳn là một hành vi trốn tránh đau khổ trong tiềm thức, không ngờ rằng Tào Mộc chẳng nhớ chẳng hiểu gì chuyện khác, lại nhớ kỹ chuyện này.

Còn cứ nhắc tới nói lắp!

“Ôi,” Hồng Kiệt vốn đang mặt mày nghiêm túc nghe Tào Mộc nói chuyện, giờ dựa vào bàn cười không ngừng được, “Tào Tiểu Ngư cậu đáng yêu thật đấy…”

“Cậu còn chuyện gì nữa không?” Thẩm Đông ngắt lời cậu ta, “Không có chuyện gì nữa thì cậu đi đi, bảo với Tần Vũ, Tào Mộc sẽ không đến gặp Dư Tiểu Giai, muốn gặp thì bảo anh trai anh ta dẫn Dư Tiểu Giai tới đây.”

Hồng Kiệt đội mũ chiếu cói đi rồi, Thẩm Đông sờ lên đầu Tào Mộc: “Cậu thực sự là, quá làm tôi bất ngờ.”

“Đừng nghĩ tôi là đồ ngốc, tôi vẫn luôn nói với anh tôi không ngốc mà.” Tào Mộc hơi không phục nói.

“Không nghĩ cậu là đồ ngốc, chỉ là trước đây không phải là cậu chẳng nghĩ gì à, cái gì cũng không hiểu.”

“Vậy giờ tôi sẽ nghĩ chứ, trước đây không có nhiều chuyện như vậy, tôi chỉ cần có thể nhìn thấy anh là được, không cần nghĩ tới chuyện khác, đã vậy tôi có lúc nghĩ cũng không nghĩ ra được, nên không nghĩ.”

Thẩm Đông cười, nằm đến bên cạnh cậu: “Vậy cậu có nghĩ tới chuyện, nếu như Tần Nhất thật sự mang chị cậu tới đây, nếu như anh ta có mục đích gì đó, thì vẫn có thể nhìn thấy cậu.”

“Ở chỗ đó tôi sợ, ở đây tôi không sợ.” Tào Mộc cười.

“Tại sao?” Thẩm Đông hỏi.

“Bởi vì đây là nhà của tôi, tôi lớn lên ở đây, mỗi cành san hô anh nuôi trông ra sao tôi đều biết, có một số việc tôi không nhớ rõ, mà có vài việc tôi không cần nhớ cũng biết,” Tào Mộc đắc ý nhìn Thẩm Đông, “Tôi chỉ cần ở dưới biển, ai cũng đừng hòng tìm được tôi.”

“Ừ,” Thẩm Đông ôm cậu, vốn định nói cậu siêu đẳng như thế sao còn suýt nữa bị lưới đánh cá vớt đi, trước đây còn bị mái chèo thuyền đánh cho bị thương, nhưng hắn không muốn phá hỏng cảm xúc của Tào Mộc, nên cũng không nói ra.

Thật ra để Dư Tiểu Giai lại đây, cũng là một cách, Tần Nhất cho dù có làm gì với Tào Mộc đi nữa, cũng phải mang Tào Mộc đi được đã, trước đó anh ta dựa vào Dư Tiểu Giai, mà giờ nhìn vào Dư Tiểu Giai bảo Tào Mộc không bao giờ được qua đó nữa, cô hẳn sẽ không giúp Tần Nhất, lại nói tới Hồng Kiệt đã đâm cho Tào Mộc một kim, đối với Tần Nhất, Tào Mộc cũng đã mất đi giá trị lợi dụng.

Bất kể thế nào đi nữa, chỉ hi vọng lần này đơn thuần chỉ là để hai chị em gặp mặt một lần.

“Ông nội bảo tôi có sức mạnh không ai biết.” Tào Mộc nhẹ nhàng sờ lên tay Thẩm Đông.

“Sức mạnh gì?”

“Không biết.”

“Thế không phải là vô ích à, vậy tôi cũng nói tôi có sức mạnh không ai biết.”

“Sức mạnh gì?”

“Không biết.”

“Anh đúng là nhàm chán.” Tào Mộc buồn bực trở mình, đưa lưng về phía hắn.

Thẩm Đông cười, lại gần dán lên lưng cậu, ôm lấy cậu: “Ngủ đi, hôm nay bơi có mệt không?”

“Ừ.”

“Là, cậu ta không qua đúng không?” Tần Vũ dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, trông rất không có tinh thần, “Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ chẳng để ý gì mà bất chấp tới kia.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, có điều người ta đã nói tới mức này rồi, anh bảo với Tần Nhất đi, không thể mang Tào Mộc đi được,” Hồng Kiệt ngồi trên ghế sofa, bày ra một tư thế rất tự tại, “Thật ra thì kể cả cậu ấy có muốn đi, tôi cũng không thể cho anh mang cậu ấy đi.”

“Mang Dư Tiểu Giai tới không dễ,” Tần Vũ lấy điện thoại ra, lật qua lật lại danh bạ, “Trên đường đã bị dằn vặt chết rồi.”

“Vậy thì chết thôi, cô ấy sống sót như vậy cũng có ý nghĩa gì đâu,” Hồng Kiệt nhìn xăng đan đỏ của mình, đột nhiên giật dép ra đưa tới trước mắt mình rồi nói to, “Ôi! Chất lượng nát thế này! Nứt rồi!”

Tần Vũ bị cậu ta kêu tới mức làm rơi điện thoại xuống giường: “Hồng Kiệt, tôi cầu xin cậu chuyện này.”

“Nói đi.”

“Vứt đôi dép này đi, tôi cho cậu một đôi bình thường.” Tần Vũ cầm điện thoại lên chọn số.

“Được đó, có điều anh vẫn đi được à, tôi sợ anh ngay cả về cũng chẳng về được.” Hồng Kiệt ném dép qua một bên.

“Yên tâm, mua cho cậu dép tốt rồi tôi mới chết, không thể chịu nổi.”

Đầu bên kia nghe điện thoại rất nhanh, giọng Tần Nhất vang lên: “Em thế nào rồi.”

“Vẫn ổn.” Tần Vũ nhắm mắt lại.

“Đau đầu không?”

“Từng cơn thôi, không nghiêm trọng.”

“Chóng mặt không?”

“Hơi hơi, em nói cho anh chuyện này,” Tần Vũ thở dài, “Anh đưa Dư Tiểu Giai tới đi, Tào Mộc không đi, đã vậy, em cũng không đưa cậu ta đi được.”

“Tần Vũ,” Tần Nhất im lặng trong chốc lát, “Em biết anh làm thế nào mới mang cô ấy đến được không, Lương Phong chỉ biết anh định bỏ dở thí nghiệm, vẫn chưa biết cô ấy bị bệnh, nếu như để ông ta biết…”

“Không được cho ông ta biết.” Tần Vũ ngắt lời gã.

“Làm sao có thể!” Giọng Tần Nhất hạ thấp xuống, “Ông ta đã nghi ngờ rồi.”

“Anh còn tiếp cận được ông ta không?”

“Có thể.”

“Vậy là được rồi, không được cho ông ta biết,” Tần Vũ cười, “Kết thúc chuyện này thôi.”

“Anh chắc cần thời gian mấy ngày để xử lý,” Tần Nhất suy nghĩ, “Em chịu đựng được không?”

“Được, em phải đổi lại đôi dép cho Hồng Kiệt rồi mới chết được.”

“Dép gì?”

“Anh đến nơi rồi biết.”

“Anh không muốn gặp người thần kinh kia,” Tần Nhất dừng lại “Không nói nhiều nữa, dập máy đây.”

Tần Vũ dập điện thoại, dựa vào đầu giường rất lâu cũng không động đậy, cũng không nói gì.

Hồng Kiệt ngồi trên ghế sofa cũng không lên tiếng, trong phòng yên ắng tới mức con kiến đánh rắm cũng nghe thấy được.

Qua thời gian rất lâu, Hồng Kiệt mới đứng lên chậm rãi xoay người: “Tần Vũ, anh ác hơn anh trai anh nhiều lắm.”

“Phải.” Tần Vũ đáp một tiếng, vẫn nhắm hai mắt.

“Chuyện giết người lại sắp xếp thoải mái đến như vậy.” Hồng Kiệt cười.

“Đều là người không nên sống.”

“Anh có giết tôi không? Nếu như tôi cứ đi đôi dép này lắc lư trước mặt anh?”

Hai mắt Tần Vũ hơi hé ra, nhìn cậu ta: “Sẽ.”

“Không sợ,” Hồng Kiệt đi tới bên giường, “Giờ anh còn chẳng đứng lên nổi, hơn nữa, Dư Tiểu Giai không ảnh hưởng được tới tôi.”

“Vậy thì để lại cho người tàn tật như cậu một con đường sống,” Tần Vũ cười, cười đến mức hơi đau khổ, không đẹp đẽ gì.

“Nghỉ ngơi đi,” Hồng Kiệt đi ra ngoài cửa, “Tôi đi dạo.”

“Đi đâu?”

“Đi dạo trong lồng ngực biển cả! Chuyện tôi thích làm nhất!” Hồng Kiệt nhướng đầu lên, “Anh đi không?”

Tần Vũ mặc kệ cậu ta.

Đồng hồ sinh học của Thẩm Đông từ lúc trở về trên đảo dường như đã tự động trở lại trạng thái trước kia, lúc hắn tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng.

“Cục cưng à…” Hắn chậm rãi xoay người, theo thói quen lần mò bên cạnh, lại phát hiện sờ thấy khoảng không, lập tức sợ tới mức mồ hôi lạnh đổ ra ướt cả người, đột nhiên ngồi bật dậy, buồn ngủ còn sót lại tức khắc biến thành tro bụi, “Tào Mộc!”

Trong căn phòng trang trí đơn giản đến không thể đơn giản hơn vừa xem đã hiểu, chỉ có một mình hắn.

Nếu như là bình thường, hắn sẽ không sốt sắng, mà ngày hôm qua vừa mới nói tới chuyện Dư Tiểu Giai, chuyện Thẩm Đông lo lắng nhất là Tào Mộc, ngộ nhỡ cậu đột nhiên đổi ý…

“Tào Mộc!” Thẩm Đông cởi trần mặc mỗi quần trong chạy ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi nhà liền thấy người đứng ngoài cửa, suýt nữa thì va vào.

Nhưng đây không phải là Tào Mộc, Thẩm Đông lùi lại một bước nhìn rõ, đây là Tiểu Trương cúi đầu ủ rũ, có lẽ là mới vừa trực ban trở về.

Tiểu Trương mãi mãi là bộ dạng này, Thẩm Đông mỗi lần nhìn thấy cậu ta, lại như thế thấy bốn chữ “cúi đầu ủ rũ”, đã sắp quên mất luôn cậu ta họ gì.

“Anh Thẩm à, sớm vậy.” Tiểu Trương cúi đầu ủ rũ ngáp một cái.

“A, Tiểu cúi…Trương, cậu trực ban xong rồi à?” Thẩm Đông không thể để ý đáp một tiếng, lại nhìn đông ngó tây xung quanh.

“Tiểu Cúi?” Tiểu Trương ngơ ngác, cũng không để ý, sáng sớm tỉnh dậy vẫn lơ mơ cũng bình thường, cậu ta cùng Thẩm Đông nhìn xung quanh một lần, “Anh tìm gì thế? Em nghe thấy anh gọi Tào Mộc? Là ai vậy?”

“Ặc, là…” Thẩm Đông nín nửa ngày mới nói ra được một câu, “Gà anh nuôi.”

“Gà? Mấy con gà nuôi trên đảo chưa lớn đó?” Tiểu Trương hơi kinh ngạc.

“Ừ.” Thẩm Đông gật đầu muốn đi, rất có lỗi với Tào Mộc không hiểu sao lại biến thành gà.

“Anh cũng có lòng thương động vật thật đấy, còn đặt tên cho gà nữa? Con gà nào cũng có tên à?” Tiểu Trương có lẽ là chán quá, chưa có ý định về phòng ngủ, rất hứng thú theo sát phía sau Thẩm Đông, “Vậy anh có nỡ ăn chúng nó không? Hôm nay ăn Tào Mộc, mai ăn Thẩm Đông, ngày kia ăn chú Trần..”

“Cậu…” Thẩm Đông hơi đau đầu, xoay người lại nhìn Tiểu Trương.

“Đúng rồi, em tên là Trương Tam.” Tiểu Trương đột nhiên đưa tay ra với hắn.

“Trương… Tam?” Thẩm Đông đưa tay ra bắt tay với cậu ta, không nhịn được nói một câu, “Ba mẹ cậu cũng lười thật đấy.”

“Mẹ em bảo tên này dễ viết.” Tiểu Trương cười ngượng ngùng.

Thẩm Đông nhớ lại Tần Nhất, ba mẹ này cũng lười biếng thật, còn ít hơn Tam hai nét, thật ra đều không khác nhau mấy, Tần Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Trương Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Thẩm Đông, Nam, Tây, Bắc..

Có điều vừa mới nghĩ tới Tần Nhất, hắn lập tức liền sốt sắng, Tào Mộc đi đâu rồi!

Thẩm Đông cảm thấy mình thật là xui xẻo, càng sốt ruột muốn đi tìm Tào Mộc, lại càng không tìm được, Tiểu Trương còn bám dính theo hắn, đòi phải nhìn xem con gà tên Tào Mộc kia trông thế nào!

“Sáng sớm em thấy bên bờ có một con gà, có khi vẫn còn đấy,” Tiểu Trương nói rất nhiệt tình, quay đầu rời đi, “Anh đi nhìn thử xem có phải là Tào Mộc không, đến đây, bên này.”

Thẩm Đông vốn không muốn đi cùng cậu ta, mà vừa nhìn thấy hướng cậu ta đi chính là chỗ mình nuôi san hô, liền lập tức đi theo, Tào Mộc lúc không có việc gì lại thích ngồi tắm nắng trên tảng đá ngầm kia.

Thẩm Đông đi theo sau Tiểu Trương, vô cùng muốn tìm hòn đá nào đó đập cho cậu ta ngất xỉu, dọc đường đi hắn đều đang tìm đá, nghĩ xem nên đập vào đâu mới có thể làm cho đồng chí Trương Tam cứ thế ngất xỉu đi.

Cả đường chạy chậm đến bên bờ, Tiểu Trương đột nhiên dừng lại, chỉ vào phía trước hô to: “Mẹ nó! Kìa!”

Trong lòng Thẩm Đông căng lên, cũng liếc mắt nhìn phía trước, nhìn thấy Tào Mộc đang ngồi trên đá ngầm.

Tào Mộc không mặc quần áo, trông giống như là mới vừa từ dưới biển lên, giờ đang giật mình cũng nhìn chằm chằm lại về phía bọn họ, sững sờ một lúc, Tào Mộc nhảy xuống biển.

“Thấy không!” Tiểu Trương kích động xoay người lại nhìn Thẩm Đông, “Anh Thẩm anh có thấy không!”

“Cái gì.” Thẩm Đông cắn răng, xem ra phải đập ngất đi mới được, đã vậy còn phải đập cho mất trí nhớ luôn….

——————————————————————

Không hiểu sao lại thích cái cảnh hai nhân vật chính cho nhau đồ ăn hoặc chia nhau ăn gì đấy hay mời nhau ăn gì đấy dã man, chắc do toàn edit lúc đói (*´Д*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play