Tần Vũ đã đi được mấy bước dừng chân, quay đầu lại nhìn Thẩm Đông.

Thẩm Đông kéo tay Tào Mộc không dám buông, nhìn Tần Vũ không có ý định đi tới đây, không thể làm gì khác hơn là kéo Tào Mộc về phía Tần Vũ: “Tào Mộc, cậu đi cùng tôi.”

“Không,” Tào Mộc đứng yên, kéo co với Thẩm Đông rất dùng sức, “Tôi vẫn chưa nhớ ra được là chuyện gì nữa.”

“Cậu,” Thẩm Đông dùng sức kéo, Tào Mộc vẫn bất động, hắn rất bất lực, đành phải phất tay với Tần Vũ, “Anh qua, qua đây!”

“Chuyện gì.” Tần Vũ nhìn qua bốn phía, bước nhanh tới trước mặt hắn.

“Anh làm…làm, gì thế!” Ngón tay của Thẩm Đông cũng sắp chọc vào mặt Tần Vũ.

“Tôi bảo cậu đi nhanh, đưa cho cậu một tấm danh thiếp.” Tần Vũ trả lời khá bình tĩnh.

“Cậu ấy tại…sao lại không, không nhớ được tôi?” Thẩm Đông không để ý tới chính mình trước đó còn đang giả ngu không hiểu lời Tần Vũ nói.

“Cá chỉ nhớ được bảy giây.” Tần Vũ tiếp tục bình tĩnh trả lời, “Cậu ấy nhớ được cậu mới là lạ.”

“Có cục cứt!” Thẩm Đông không nhịn được chửi một câu, “Sáng nay anh cũng tới tìm cậu ấy đúng không!”

“Đúng, nhưng cậu không đi cùng cậu ta, nên tôi không nói,” Tần Vũ lại nhìn xung quanh, “Tôi phải đi rồi, lời tôi nói, làm phiền cậu nhớ kỹ.”

Tần Vũ nói xong, không đợi cho Thẩm Đông mở miệng lần nữa, đã quay người đi rất nhanh tới ven đường, bắt xe taxi đi.

“Mẹ nó!” Thẩm Đông định đuổi theo, mà Tào Mộc lại cứ đứng bất động như cây cột, hắn lại không dám buông tay ra, đành phải nghiêng đầu lại mặt đối mặt với Tào Mộc, “Cậu mau nghĩ ra đi.”

Ánh mắt Tào Mộc rất mờ mịt, không biết là đang nghĩ gì, chỉ nhìn Thẩm Đông.

Hai thằng con trai, cầm tay nhau đứng trên quảng trường giữa trời nắng chang chang, thâm tình nhìn nhau, đạt được tỉ lệ trăm phần trăm ngoái đầu lại của người tình cờ qua đường, thậm chí còn có một bà cụ dừng lại bên cạnh hai người bọn họ đứng một lúc, mới lơ mơ không hiểu vừa bước vừa ngoái lại rời đi.

Thẩm Đông có thể cảm nhận được mồ hôi từng đợt trượt từ trên trán xuống mặt mình, cũng cảm nhận được mồ hôi đang lặng lẽ trượt sau lưng.

Tào Mộc thì không tệ lắm, không đổ mồ hôi, nhưng Thẩm Đông hơi lo lắng, nếu cứ phơi nắng như vậy thì cậu sẽ không chịu được.

Đang định bàn với Tào Mộc xem có thể dời bước tới dưới tán cây rồi tiếp tục nhìn nhau hay không, Tào Mộc đột nhiên mắt sáng rỡ: “Thẩm Đông!”

“Ôi!” Thẩm Đông hô một tiếng, mồ hôi đã sắp bay phấp phới, ôm lấy Tào Mộc, dùng sức hôn một cái lên mặt cậu, “Cậu nhớ ra rồi!”

“Ừ!” Tào Mộc sờ lên mặt Thẩm Đông, “Sao anh đổ nhiều mồ hôi vậy, nóng à?”

“Không sao, không, không nóng,” Thẩm Đông không muốn làm lỡ dù chỉ một giây đồng hồ, kéo Tào Mộc đi, “Đi về nhanh.”

“Làm sao vậy?” Tào Mộc đi theo hắn.

“Về rồi hẵng nói.”

Tần Vũ ngồi trên taxi, người giúp việc gọi điện thoại tới báo công chúa hôm nay rất yên lặng. Gã lấy điện thoại di động ra nhìn lịch, buổi diễn được sắp xếp ở ngày kia, vốn là định lùi lại thêm mấy ngày, nhưng Lương Phong không đồng ý bằng mọi giá, ông ta muốn nhìn hiệu quả…

Điện thoại di động lại reo, Tần Vũ nhìn số máy xa lạ trên màn hình, do dự xong vẫn nghe: “Alo?”

“Há lô.” Giọng nói bên kia nghe rất vui vẻ.

“Ai vậy?” Tần Vũ nhíu mày, gã nghe ra được đây là ai.

“Đừng có giả vờ không quen tôi,” Người kia cười nói, “Kể cả không phải người quen cũng coi như…”

“Chuyện gì?” Tần Vũ ngắt lời người kia.

“Đừng làm chuyện vô bổ nữa, có một số việc anh không thay đổi được đâu.” Bên kia không cười nữa, giọng nói trở nên nghiêm túc.

“Thay đổi được hay không là một chuyện, có làm hay không là một chuyện khác,” Tần Vũ hạ giọng, “Mọi chuyện đều có quy tắc tự nhiên, cố gắng phá hỏng sẽ có gì bất ngờ, cậu cũng không phải không biết!”

“Nói với tôi thì có ích gì, cũng đâu phải tôi muốn phá vỡ.” Giọng nói bên kia có hơi bất mãn.

“Vậy cần cậu có ích gì!” Tần Vũ quay đầu hướng về phía cửa kính, nói nhỏ, “Cậu nói xem cậu có ích gì!”

“Chỉ theo chân thôi mà, nếu anh cảm thấy tôi vô dụng thì tôi đi về.”

“Mang bọn họ về đi!” Tần Vũ bóp trán, “Cậu nói thân phận thực sự ra…”

“Nói cái đéo gì,” Bên kia hô lên, “Anh cảm thấy sẽ có ai tin lời một người thần kinh à!”

“Vậy cậu còn làm mình thành người thần kinh làm gì!”

“Chơi vui mà.”

“Cậu…” Tần Vũ cảm thấy đầu bắt đầu đau, “Vậy cậu cứ chơi tiếp đi.”

“Không ngăn được đâu, bọn họ chắc chắn sẽ không về, anh không xuất hiện thì còn có thể về, giờ anh xuất hiện thần bí như thế, bọn họ làm sao có thể trở về được.”

“Kể cả tôi có không xuất hiện đi nữa, Lương Phong cũng sẽ tới tìm bọn họ! Tôi chỉ có thể nhắc nhở bọn họ trước Lương Phong!” Tần Vũ rất bất đắc dĩ.

“Không có tác dụng đâu,” Người ở đầu kia lầm bầm, “Lương Phong chắc chắn sẽ có biện pháp để bọn họ đến xem biểu diễn, nhất định sẽ có biện pháp giữ Tào Tiểu Ngư lại, nói cho cùng, quyền quyết định sau cùng cũng chỉ ở trên tay cậu ấy.”

“Một con cá dung lượng não không bỏ nổi một hột táo thì có thể quyết định cái gì!” Tần Vũ đập một cái lên cửa kính xe.

Đầu bên kia ngẩn người, sau đó liền cười phá lên rất vui sướng, cười nửa buổi rồi mới nói: “Tần Vũ, anh đừng nói như vậy, cá thông minh hơn anh nghĩ nhiều, còn nữa, anh không phải cũng đang quyết định hộ cậu ta à? Vậy không phải cũng giống mấy người Lương Phong sao…”

“Thôi.” Tần Vũ cảm thấy mình không thể nào trao đổi với người này được, cứ thế dập máy.

Thẩm Đông kéo Tào Mộc mồ hôi nhễ nhại về tới nhà, vừa mới mở cửa, Hồng Kiệt trốn sau cửa đã đột nhiên hét to một tiếng với bọn họ: “ÒA!”

“A!” Thẩm Đông vốn đang không yên tâm suy nghĩ chuyện trước đó, bị một tiếng hét này làm sợ tới mức suýt nữa đạp cửa đập lên mặt cậu ta.

“Tào Tiểu Ngư!” Hồng Kiệt che một mắt gọi Tào Mộc.

“….Ai vậy?” Tào Mộc nhưng lại không bị dọa sợ.

“Thuyền trưởng!” Hồng Kiệt vẫn đang bịt mắt.

Hồng Kiệt thay sang áo phông quần thường phổ thông trông đúng là có thể hòa nhập với chúng sinh, Thẩm Đông liếc mắt nhìn cậu ta, trang phục phong cách cũ vốn Tào Mộc đã không nhớ ra được, hình dạng hiện giờ có khi càng khó nhớ ra hơn.

“Thuyền trường là ai?” Tào Mộc vòng qua Hồng Kiệt, cầm lấy nước trên bàn, tu một hơi nguyên bình.

“Thôi, chán chết đi được,” Hồng Kiệt rất thất vọng, thay đổi sang tay khác che mắt, che một lúc mới miễn cưỡng buông xuống, “Tôi có quà cho hai người.’”

“Lại có quà?” Thẩm Đông nhìn vỏ ốc vẫn đang đặt trên bàn.

“Ừ, tôi thấy chuyện như sáng nay vẫn có thể xảy ra, nhỡ gặp phải chuyện không tìm được Tào Tiểu Ngư nữa thì sao, hai người cần cái này,” Hồng Kiệt cầm túi từ trên giường tới, lấy hai cái hộp từ bên trong ra, “Nhìn đi, điện thoại đi động!”

Thẩm Đông trợn tròn mắt: “Cậu mua?”

“Phải đó, ngay ở hàng điện thoại di động khu đối diện,” Hồng Kiệt gõ lên hộp, “Rẻ lắm, còn cho tiền điện thoại nữa.”

“Tiền cậu từ, đâu ra?” Thẩm Đông nhìn chằm chằm Hồng Kiệt, chuyện người này đột nhiên ngồi máy bay xuất hiện hắn vẫn chưa nghĩ được rõ ràng, giờ lại còn mua hai cái điện thoại di động!

“Tôi dù sao cũng là một thuyền trưởng mà,” Hồng Kiệt rất đắc ý, “Vào nhà cướp bóc nhiều năm như thế, vẫn có ít của cải chứ.”

“Đây là cái gì thế?” Tào Mộc rất có hứng thú nằm nhoài người xuống bàn nghiên cứu hai cái hộp kia.

“Điện thoại di động, Tào Tiểu Ngư, cậu không biết điện thoại đi động là cái gì đúng không, tớ nói cho cậu biết…” Hồng Kiệt cũng lập tức đi qua, nằm nhoài người đối diện cậu.

“Cậu nói cho rõ ràng đã,” Thẩm Đông kéo Hồng Kiệt từ trên bàn dậy, “Tiền, …từ đâu ra!”

“Anh còn có thể có nhiều tiền để dành như thế, tôi lại không thể có tiền mua hai cái điện thoại di động à! Gộp lại cũng chưa tới một ngàn đồng, coi thường người ta như thế!” Hồng Kiệt rất khó chịu hất hắn ra.

“Cậu không phải ngay cả quần áo cũng không mua được à, lúc nào chả mặc cái bộ kia,” Tào Mộc gục xuống bàn, vừa bóc hộp ra vừa nói.

“Tiền phải giữ lại cho chỗ nào có tác dụng…” Hồng Kiệt nói được một nửa liền đột nhiên phản ứng lại được, hô to, “Tào Tiểu Ngư, cậu nhớ ra tớ là ai rồi!”

“Ừ,” Tào Mộc liếc nhìn cậu ta một cái, “Giờ nhìn cậu đẹp hơn trước kia nhiều.”

“Cậu còn nhớ ra được trước đây tớ trông thế nào à!” Hồng Kiệt che một con mắt nhào tới trước mặt cậu.

Tào Mộc không để ý tới cậu ta, nghiêng đầu đi hỏi Thẩm Đông: “Điện thoại di động là cái gì?”

“Điện thoại di động chính là…” Thẩm Đông cảm thấy đầu óc mình rối tung, “Sáng nay không phải mới vừa nói cho cậu rồi à?”

“A? Nói rồi à?” Tào Mộc rất mê man.

“Cậu không phải còn, còn bảo muốn mua…”

“Có nói à?”

“A…” Thẩm Đông ấn lên thái dương, đổ người ra ghế sofa.

Hồng Kiệt rất nhẫn nại giảng giải cho Tào Mộc biết điện thoại đi động là cái gì, dùng như thế nào, sau đó hai bạn cầm điện thoại mặt đối mặt bắt đầu gọi điện cho nhau.

Thẩm Đông không tham gia vào trò chơi vui vẻ của bọn họ, hắn vùi mình trong ghế sofa, cầm trên tay danh thiếp của Tần Vũ, bắt đầu nghĩ ngợi chuyện hôm nay.

Xem danh thiếp cũng không xem ra được gì, chỉ là chất lượng và nội dung trên danh thiếp có thể khiến người ta cảm thấy người dùng danh thiếp này rất trâu bò.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, Tần Vũ biết được chuyện Tào Mộc là cá, dường như cũng biết được mục đích hắn và Tào Mộc tới nơi này, những chuyện đó tạm thời chưa nghĩ ra được nguyên nhân, đối với Thẩm Đông, càng quan trọng hơn là, tại sao Tần Vũ lại nhấn mạnh bảo bọn họ rời đi?

Tần Vũ có khả năng rất lớn cũng biết tung tích của Dư Tiểu Giai, hơn nữa, bởi vì rõ ràng tình trạng hiện giờ của Dư Tiểu Giai, nên mới muốn bọn họ rời khỏi đây?

Tại sao lại phải rời đi? Nếu như biết được bọn họ là tới tìm Dư Tiểu Giai, vậy không phải vừa khéo có thể liên lạc để gặp nhau sao?

Cho nên, chỉ có một khả năng, tình trạng hiện giờ của Dư Tiểu Giai chẳng hề tốt đẹp chút nào.

Thẩm Đông cắn môi, rút cuộc là tình trạng thế nào mới có thể khiến Tần Vũ tới tìm bọn họ một lần nữa, bảo hắn đừng dừng lại đây…

“Cách rất xa cũng có thể nghe thấy được à?” Tào Mộc cầm điện thoại nói.

“Đúng, tớ ở đây, cậu ở đảo Bình Sơn, cũng nghe thấy được.” Hồng Kiệt trả lời trong điện thoại.

“Có thật không? Chỗ này thì sao?” Tào Mộc lùi lại một bước.

“Được.”

“Giờ thì thế nào?’ Tào Mộc tiếp tục lùi.

“Có thể có thể có thể!” Hồng Kiệt cũng lùi lại.

Hai đứa, một đứa lùi ra ban công, một đứa thì lùi về phía cửa, lùi tới không còn chỗ lùi nữa, Tào Mộc quay người mở cửa, đi ra ngoài cửa gọi: “Còn nghe thấy được không?”

“Không cần nói to,” Hồng Kiệt nói rất nhỏ, “Nói lặng lẽ như này, cũng nghe thấy được.”

“À?” Giọng Tào Mộc trong nháy mắt đã biến thành nói thì thào, “Tiếng nhỏ như vậy cũng nghe thấy được à…”

“Thần kỳ lắm đúng không?” Hồng Kiệt ngồi xổm xuống bên cạnh cửa ban công nói nhỏ.

Tào Mộc bên ngoài cửa không nói gì, Hồng Kiệt đợi một lúc liền nói với điện thoại: “Alo? Tào Tiểu Ngư?”

“Ừ.”

“Tớ còn tưởng là tín hiệu không tốt, cậu nói đi.”

“Ừ.”

“Ừ cái gì? Làm sao thế?”

“Tớ nhìn thấy cái này bên ngoài.” Giọng Tào Mộc hơi run lên.

“Thấy cái gì?” Hồng Kiệt bỗng đứng lên.

“…Chị tớ.”

“Nhìn thấy chị cậu bên ngoài?”

Thẩm Đông đang vùi trong ghế sofa trầm ngâm tự vấn, nghe thấy câu nói này của Hồng Kiệt, liền cứ thế nhảy dựng lên như thể ghế sofa mọc răng, nhào ra ngoài trước cả lúc Hồng Kiệt lao ra ngoài.

“Tào Mộc!” Vừa ra khỏi cửa đã thấy Tào Mộc đứng sững sờ trong hành lang, Thẩm Đông không để ý tới thứ khác, đầu tiên là xông tới nắm lấy tay cậu, chỉ sợ qua nháy mắt đã không thấy Tào Mộc đâu.

“Cái này,” Tào Mộc cúi đầu nhìn một tấm ảnh trên tay mình, “Tôi cảm nhận được…”

Thẩm Đông cầm tờ giấy trên tay cậu qua nhìn, cả người sững sờ, “Nàng tiên cá?”

“Tôi xem nào tôi xem nào.” Hồng Kiệt thò đầu tới.

Đây đúng là một bức ảnh, mà người trong hình lại khiến Thẩm Đông giật mình. Đây là một cô gái xinh đẹp có suối tóc dài tới thắt lưng, đang mỉm cười, nửa người dưới là đuôi cá bàng bạc.

Thẩm Đông lật bức ảnh qua nhìn mặt trái, còn có một câu nói, Nàng Tiên Cá Thực Thụ.

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, là một địa chỉ và ngày tháng. Ngày là ngày kia, còn địa chỉ, Thẩm Đông nghiên cứu bản đồ rất lâu, cho nên có thể nhận ra được địa chỉ này nằm ở ngoại thành.

“Đây là có ý gì?” Thẩm Đông không biết mình đang hỏi hay đang lầm bầm.

“Đây là chị tôi.” Tào Mộc chỉ vào cô gái trong ảnh.

Thẩm Đông nhìn tay cậu run càng mạnh hơn, duỗi tay tới nắm chặt tay cậu: “Chị cậu? Không phải cậu không nhớ rõ chị cậu trông thế nào à?”

“Là chị tôi.” Tào Mộc lại lặp lại lần nữa.

Thái độ rất chắc chắn của Tào Mộc khiến tay Thẩm Đông cũng run theo, hai người cùng run như có dòng điện chạy qua.

Cuối cùng, Thẩm Đông cắn răng quay người: “Vào nhà đi đã.”

Bức ảnh được đặt lên bàn, Hồng Kiệt và Tào Mộc gục xuống bàn ngắm chăm chú bức ảnh, Thẩm Đông ở trong phòng đi vòng quanh theo tường không có ý nghĩa.

“Đẹp thật.” Hồng Kiệt nhìn bức ảnh.

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu.

“Bức ảnh này là có người cố tình thả ở đây,’ Thẩm Đông dừng lại, “Tào Mộc, lúc cậu ra ngoài có thấy ai không?”

“Không,”

“Chị gái cậu lúc biến thành người có đuôi không?” Thẩm Đông tiếp tục hỏi.

“Không có, lúc chị ấy biến thành người, chính là người.”

“Vậy cái đuôi kia là thế nào?”

“Không biết.”

“Có người biết tung tích của chị cậu,” Thẩm Đông cau mày, “Người này muốn chúng ta tới gặp cô ấy.”

“Tôi muốn đi,” Tào Mộc quay đầu lại nói một câu.

“Chờ đã,” Thẩm Đông bóp đầu, “Chuyện này không đúng.”

“Chúng ta tới là để tìm chị tôi, sao lại không đi?” Tào Mộc đi tới trước mặt Thẩm Đông, trong ánh mắt ngập tràn khó hiểu.

Thẩm Đông không nói gì, giờ hắn không có sức cũng chẳng có lực để phân tích với Tào Mộc, chỉ là chuyện xảy ra hôm nay đã quá nhiều, khiến hắn vô cùng bồn chồn.

Từ sáng sớm tới bây giờ, chuyện liên tiếp xảy ra đã chặn lại dòng suy nghĩ của hắn, hắn đã lâu lắm rồi không dùng não nhiều như vậy, cảm giác như thể phải lấy cái thụt bồn cầu khơi thông dòng suy nghĩ một phen.

Đừng tin bất cứ ai cả.

Câu nói này của Tần Vũ đã khắc sâu vào đầu hắn.

Đừng tin bất cứ ai cả, không thể tin người đưa bức ảnh tới, vậy Tần Vũ thì sao, có phải là cũng không thể tin được Tần Vũ không?

Vậy mẹ nó nên tin ai?

Thuyền trưởng Jack!

“Hồng Kiệt,” Thẩm Đông ngồi xuống ghế sofa, nhìn Hồng Kiệt, “Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Không nhớ nữa, cướp biển không cần biết mình bao nhiêu tuổi,” Hồng Kiệt phất tay, “Chắc khoảng hai mươi mấy.”

“Cậu quen biết Tào Mộc bao lâu rồi?” Thẩm Đông hơi híp mắt lại.

“Để tôi nghĩ,” Hồng Kiệt dựa vào bàn, bắt đầu nhớ lại, qua một lúc, cậu ta mở miệng không chắc chắn lắm, “Chắc khoảng bảy, tám năm gì đó? Chuyện này thật sự không nhớ được, lúc đó tôi vẫn là thuyền phó…”

“Im nào,” Thẩm Đông đổ người lên ghế sofa, còn thuyền phó nữa cơ, tổng cộng chỉ có mỗi một người, “Nói gì có ích đi.”

“Cái gì mới có ích?” Hồng Kiệt khom lưng nhìn hắn.

“Tại sao cậu lại không ngạc nhiên chuyện Tào Mộc muốn đi tìm chị gái?” Thẩm Đông nhìn theo cậu ta, “Lúc cậu quen Tào Mộc, chị gái cậu ấy có ở đó không?”

“Làm một thuyền trưởng…”

“Hồng Kiệt, Tào Mộc bảo chị gái cậu ấy đã đi năm, sáu năm, cậu quen biết cậu ấy bảy, tám năm?” Thẩm Đông nhắm mắt lại, “Mà cậu nhìn có vẻ không hề quen biết nàng tiên cá trong hình, cũng không kinh ngạc phải không, thế nên, giải thích cho tôi đi, đừng giả vờ nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play