Trên hành lang bệnh viện, Đinh Tam Tam dựa lưng vào tường trắng nhìn về phía người phụ nữ ở đối diện, giọng điệu không tốt hỏi: "Đới Hiến, là cậu gọi tới à?"
"Tớ tưởng là cậu sẽ nói cho anh ấy biết, nên tớ nói một câu cũng đâu có sao."
"Tớ không định nói cho anh ấy biết."
"Phải không? Cậu lại có thể không định nói cho anh ấy biết?" Người phụ nữ nhảy lên trước hai bước, tiến đến trước mặt Đinh Tam Tam.
"Cách tớ xa một chút." Đinh Tam Tam vươn hai ngón tay đẩy cô ấy ra.
Tiểu Chung khoác tay lên bả vai của cô, nói: "Đinh Tam Tam đừng không biết tốt xấu nữa! Người ta đều chủ động đưa tới cửa rồi, cậu còn kiêu ngạo như vậy không tốt lắm đâu?"
"Chưa chắc." Đinh Tam Tam hừ một tiếng.
"Cái gì chưa chắc?"
"Không có gì." Đinh Tam Tam đá một cái vào bắp chân của Tiểu Chung, sau đó đứng thẳng người kéo cửa phòng bệnh đi vào trong. Tiểu Chung nghiêng đầu nhìn sang, hành lang bên kia, Đới Hiến đang đóng gói thức ăn mang về.
"Giả vờ giả vịt." Tiểu Chung cười một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Ăn bữa trưa cùng ba Đinh trò chuyện với ông một hồi, thấy ông có chút mệt mỏi, mọi người đều thức thời lui ra ngoài.
Đinh Tam Tam đóng cửa cẩn thận, nói: "Cậu nên làm gì thì làm đi, ở chỗ này không có chuyện gì nữa."
Tiểu Chung cười nói: "Tớ cũng đi ngủ một lát, mọi người từ từ nói chuyện."
Nói xong, cô vỗ vỗ bả vai của Đinh Tam Tam, nghênh ngang rời đi.
Đinh Tam Tam nhìn về phía Đới Hiến: "Anh cũng đi về đi, cảm ơn anh đã làm những chuyện này cho ba em."
"Buổi tối cần gác đêm không?" Anh không đáp lại câu cuối của cô.
"Em ngủ trên ghế sofa gác đêm là được."
"Em về ngủ đi, để anh gác đêm cho."
"Không cần..." Cô từ chối, nhìn sắc mặt của anh càng thêm không tốt, giống như bị ai đó đấm cho một trận.
"Em biết anh không rảnh rỗi như vậy." Đinh Tam Tam cúi đầu, nhìn mũi giày màu trắng nói, "Anh cần làm gì thì làm đi, ba em cũng không phải bệnh nặng gì, nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian là có thể tốt rồi."
"Nếu đã như thế, vậy được rồi." Anh gật đầu, xoay người đi tới cửa thang máy.
"Anh..." Đinh Tam Tam ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Thang máy đến rồi, anh đi vào trong, cửa thang máy đóng lại.
Bả vai Đinh Tam Tam rũ xuống, dáng vẻ ủ rũ.
"Tam Tam?"
Đinh Tam Tam từ từ ngẩng đầu lên, "Ừ?"
Phương Trí Viễn đứng ở cách đó không xa, xách một lẵng hoa và một giỏ trái cây, cười nhìn cô.
Ánh sáng trong đáy mắt Đinh Tam Tam lập tức ảm đạm xuống, khôi phục như thường, "Là anh à, anh tới thăm bệnh?"
"Đúng vậy, nghe nói bác trai bị ngã, anh đến thăm bác." Phương Trí Viễn cười nói.
"Bây giờ ba em đang ngủ, chúng ta tốt nhất vẫn là không nên quấy rầy ông ấy."
"Cũng đúng, dù sao hình như bác trai cũng không muốn gặp anh lắm, anh đến gặp em một lát rồi cũng đi đây." Phương Trí Viễn hài hước nói.
Đinh Tam Tam cười một tiếng, "Cảm ơn anh đã đến, phần tâm ý này ba em nhất định cảm kích."
"Khách sáo rồi, lần trước Phương Hành đánh nhau gãy xương không phải em chạy trước chạy sau thu xếp ổn thỏa cho nó đó sao? Anh đến thăm bệnh cũng coi như là tri ân báo đáp."
"Cái này đã tính là báo đáp xong rồi? Cũng quá tùy tiện rồi đấy." Đinh Tam Tam cười nói.
Phương Trí Viễn nói: "Em một không nhận quà hai không ăn tiệc rượu, anh muốn báo ân cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào."
Đinh Tam Tam cười khẽ: "Như vậy xem ra anh vẫn tính là hiểu em."
"Cũng tàm tạm."
Hai người trò chuyện có qua có lại giết thời gian, thoát khỏi thân phận người yêu trái lại quan hệ thoải mái hơn, tùy ý trêu đùa, giống như là bạn tốt.
"Đúng rồi, tháng sau anh muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Phương Hành, em sẽ tham gia chứ?" Phương Trí Viễn nói.
"Anh đâu có mời em, em tham gia thế nào?"
Phương Trí Viễn chỉ chỉ cô, "Nhanh mồm nhanh miệng, càng lúc càng không thể xem nhẹ rồi."
"Như nhau thôi."
Phương Trí Viễn nói: "Nói đúng hơn, bữa tiệc sinh nhật anh tổ chức cho Phương Hành lần này cũng là bữa tiệc từ thiện, toàn bộ số tiền quyên góp được trong bữa tiệc đều quyên góp cho các trạm y tế ở miền núi, không phải em rất có kinh nghiệm trong phương diện này sao? Anh muốn mời em phụ trách."
"Em từng đi hỗ trợ ở miền núi, nhưng từ thiện thì em không hiểu lắm." Đinh Tam Tam nói.
"Không cần hiểu nhiều, biết địa phương đó đang thật sự cần cái gì là được. À, còn có các loại thuốc, nhân viên vật tư của công ty anh cũng không có kinh nghiệm về phương diện này."
Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, đây đúng là chuyện có lợi cho miền núi lạc hậu, cô không có lý do gì để từ chối lời thỉnh cầu mời hỗ trợ này.
"Được, đến lúc đó anh nói cho em biết thời gian và địa chỉ cụ thể, cuối tuần là tốt nhất, không cần em tranh thủ xin nghỉ phép một ngày." Đinh Tam Tam gật đầu đồng ý.
"Biết em giàu lòng nhân ái mà, cứ định như vậy nhé?" Phương Trí Viễn cười vỗ vỗ bả vai của cô.
Khóe miệng Đinh Tam Tam cong lên, đùa giỡn gật đầu: "Anh là nhà từ thiện lớn, em không phối hợp hình như không hợp tình hợp lý."
Phương Trí Viễn cúi đầu cười một tiếng, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Anh còn có một cuộc họp, anh đi trước đây, bác trai bên kia em hỏi thăm hộ anh."
"Ừ, anh đi thong thả."
Đưa những người này đi, Đinh Tam Tam đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào trong, nhìn ba ở trên giường vẫn ngủ say, cô mỉm cười, ngồi trên ghế sofa. Lấy kindle [1] từ trong túi xách ra, cô ghé vào dưới ánh sáng bên cửa sổ đọc sách tiêu khiển.
[1] Kindle hay Amazon Kindle là thương hiệu của dòng máy đọc sách điện tử được thiết kế và tiếp thị bởi Amazon.com. Các thiết bị Amazon Kindle cho phép người dùng có thể duyệt, mua, tải xuống và đọc sách, báo, tạp chí điện tử và các phương tiện truyền thông kỹ thuật số khác quá mạng không dây kết nối với Kindle Store.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, trên kindle trước mặt cô không phải là lời văn, mà là khuôn mặt anh tuấn của người nào đó.
Có lẽ anh thật sự tức giận rồi, hình như chưa bao giờ thấy anh lạnh nhạt như vậy với cô.
Nhưng vì sao muốn cô giơ cờ trắng đầu hàng trước chứ? Bắt đầu chuyện này rõ ràng là "Vợ chưa cưới" mạo nhận gì đó của anh mà.
Cô ôm kindle nằm trên ghế sofa, mắt nhìn trần nhà, giống như nhìn thấy ranh giới tình yêu của bọn họ.
Hai người bọn họ, rốt cuộc ai sẽ tới chọc thủng ranh giới này trước đây.
...
Buổi chiều cuối tuần, Đinh Tam Tam ngồi máy bay quay lại Hồng Kông, tình hình của ba Đinh đã ổn định lại, cô cũng phải trở lại làm việc rồi.
Lúc sắp đi mẹ Đinh ôm cho cô một bình cải muối, nói: "Nếu như ăn không quen thức ăn bên đó thì dùng cái này khai vị, một mình ở bên đó phải học được cách chăm sóc bản thân."
Đinh Tam Tam cười gật đầu nhận lấy, lần đầu tiên không giễu cợt mẹ mình quê mùa.
Hai ngày nay chăm sóc ba, cô đột nhiên phát hiện ba mẹ đều già hơn rất nhiều, không còn ở tuổi có thể cho phép cô làm khổ họ nữa. Mẹ thường xuyên đau thắt lưng, lưng của ba cũng còng một chút rồi, ngay cả bản thân cô, cũng đã sớm là "Cô giáo Đinh" trong miệng người khác rồi.
Năm tháng không buông tha bất cứ ai, sang năm cô hai mươi chín, cửa ải cuối cùng của "đầu hai" rồi.
Xách hành lý, cô vội vàng lên máy bay, lao tới chiến trường tương lai.
Cổng nơi đóng quân, Đới Hiến nhìn về phía người phụ nữ đứng ở nơi đó.
"Em tới làm gì?" Đới Hiến xuống xe, đi tới chỗ Tô Khả.
Tô Khả hai chân khép lại, "bộp", chào anh theo kiểu nhà binh. Đới Hiến giơ tay lên, chào lại cô.
"Em xin lỗi."
Đới Hiến nhíu mày: "Không cần, em về đi."
"Lần này là thật sự xin lỗi, là em không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh trai em đã phê bình em rồi, bất kể anh là cấp trên hay anh trai của em, chuyện này đều là em làm sai." Gương mặt Tô Khả nghiêm túc, chân thành nói xin lỗi, "Em vốn tưởng rằng chỉ là một trò đùa, không cân nhắc đến hậu quả sẽ tạo thành, là em không đúng. Em biết... bây giờ anh không muốn nhìn thấy em, nhưng em quả thực thiếu anh một lời xin lỗi."
"Em nói xin lỗi với Đinh Tam Tam chưa?"
Tô Khả sửng sốt một chút, giống như là không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
"Em lấy là chìa khóa nhà cô ấy, để người ta vào nhà cô ấy, không phải em nên nói xin lỗi với cô ấy sao?"
Nói xin lỗi Đới Hiến, cùng lắm là bị khiển trách một trận, nói xin lỗi Đinh Tam Tam? Có lẽ ngay cả chút sĩ diện cuối cùng của cô đều không giữ được.
"Quay về suy nghĩ lại đi, nghĩ rõ ràng thì gọi điện thoại cho cô ấy, nghĩ chưa rõ ràng thì đừng đến tìm anh nữa."
Anh nói xong, mở cửa xe lên xe, lái xe đi vào doanh trại.
Tô Khả cắn môi, trong lòng rất mâu thuẫn.
Đinh Tam Tam mới xuống máy bay, liền nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
"Alo, ai vậy?"
"Chị Tam Tam, là em, Tô Khả."
"À, có chuyện gì?" Đinh Tam Tam xách hành lý đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi.
"Chuyện lần trước là em không đúng, em không nên ôm tâm tình xem kịch vui mà đưa chìa khóa nhà chị cho người xa lạ, là em sai rồi, mong chị tha thứ cho em." Tô Khả nói liền một mạch, nhắm mắt lại giống như đang bị lăng trì.
Nói xin lỗi với tình địch, hệ số khó khăn cực cao.
"Là cô đưa chìa khóa cho Mara?"
"Là lấy từ túi áo của Hiến ca, ngày đó anh ấy còn đang tập huấn dã ngoại, không biết nội tình." Mở ra đầu đề câu chuyện, phía sau tự nhiên là tiếp nhận xuống rồi.
"Làm sao cô biết chìa khóa anh ấy để chỗ nào? Hơn nữa biết rõ chìa nào là của nhà tôi?" Đinh Tam Tam có chút không rõ, cô vẫn cho là Đới Hiến đưa chìa khóa cho cô gái xa lạ kia.
"Em biết thói quen của anh ấy, tham gia huấn luyện dã ngoại sẽ không mang quá nhiều đồ, cho nên tìm được chìa khóa ở trong túi áo của anh ấy. Còn chìa nào là của nhà chị... Tất cả có ba cái chìa khóa, một cái là chìa khóa xe một cái là chìa khóa nhà ở đại viện, còn dư lại một cái em đoán là chìa khóa nhà chị, cho nên cầm..." Nói ra những lời này, chính Tô Khả cũng cảm thấy bản thân rất quá đáng.
Đinh Tam Tam hít sâu một hơi, nói: "Tô Khả, chuyện này cô làm quả thực rất thiếu cân nhắc."
"Em biết..."
"Cô là người trưởng thành rồi, lẽ ra cũng không đến lượt tôi phê bình cô. Nhưng tôi muốn nói cho cô biết, không phải mỗi một người đều là tôi và Hiến ca của cô, có thể chịu đựng được cô giày vò như thế." Giọng điệu của Đinh Tam Tam có phần nghiêm túc, cô nói, "Sau này trước khi cô làm việc trước tiên nên nghĩ đến hậu quả. Còn nữa, ranh giới giữa người và người, tôi nghĩ cô nên nhận thức lại lần nữa."
"Chị Tam Tam, em sai rồi..." Tô Khả cúi đầu, vành mắt lập tức ửng đỏ.
"Lời dư thừa tôi không nói nữa, cô tự mình nghĩ đi, tạm biệt."
Nói xong Đinh Tam Tam nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó tức giận đấm vào ghế da.
"Cô gái à, nhẹ một chút!" Tài xế nhìn không nổi nữa.
"Cháu xin lỗi." Đinh Tam Tam cắn răng nghiêng đầu, nhìn ra cảnh sắc phía ngoài trôi nhanh như gió.
Ván cờ ô long [2] này, khiến người ta làm sao ra tay tháo gỡ!
[2] Ô long: miêu tả sai lầm trong báo cáo tin tức, ví dụ như đưa tin không chính xác, tư liệu sai sót, v.v...
Lời tác giả: loại tình địch này không phải loại xấu nhất đáng ghét nhất, nhưng không ra tay tàn nhẫn trừng trị cô ta được, lại khiến người ta chán ghét, PHIỀN!
SPOIL: muốn biết chương sau ra sao hãy đọc lại văn án =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT