Edit: Dương

***

Gạt người là một thói quen rất xấu, ba mẹ bình thường đều sẽ nói như vậy cho chúng ta biết. Đương nhiên, lúc bọn họ nói "Sinh một đứa bé đi, thời điểm đó các con sẽ hạnh phúc hơn" chúng ta cũng không hề nghi ngờ là gạt người.

Đinh Tam Tam không biết nói dối lắm, cho nên từ nhỏ đến lớn chuyện mà cô không hy vọng ba mẹ biết thông thường sẽ lựa chọn im lặng không nói. Lời nói dối "thiện ý" lần này do cô dựng lên, cô cũng rất muốn phụ trách tới cùng.

"Dạ, vâng, ngày mai con sẽ đi gặp bác sĩ Lưu, Đới Hiến ạ? Anh ấy cũng sẽ đi."

Đinh Tam Tam cúp điện thoại của Tôn Cẩn, nói với Đới Hiến đang chơi game ở bên cạnh: "Ngày mai anh có sắp xếp gì không?"

"Không có."

"Anh cẩn thận suy nghĩ lại một chút."

Đới Hiến ấn xuống phím tạm dừng, cười hỏi: "Nếu như em dự định làm chút ẩn ý gì đó ở trên người anh, vậy e rằng em phải thất vọng rồi."

Đinh Tam Tam ném điện thoại xuống, hai tay để ở trước ngực, "Ồ?"

Đới Hiến đứng dậy, ôm chặt eo của cô, sau khi kết thúc nụ hôn sâu ướt át kéo dài, nói: "Sắp xếp của anh chính là trước sau thực hiện chuyển động tròn [1] xung quanh em, trong vòng bán kính ba mét."

[1] Chuyển động tròn: là chuyển động quay của một chất điểm trên một vòng tròn, một cung tròn hoặc quỹ đạo tròn.

"Chuyển động tròn? Anh nói là chuyển động của pít tông [2] à." Đinh Tam Tam nằm ngửa ở trên chỗ tựa lưng của ghế sofa, thở không đều đặn, thất bại trong chớp mắt.

[2] Chuyển động của pít tông: chỗ này ẩn ý của Đinh Tam Tam là việc chuyển động vào ra của việc XX:v

Đới Hiến: "..."

Một người vợ vô cùng gợi cảm biết kể truyện cười đồi trụy, anh... kiếp trước là cứu vớt hệ ngân hà sao?

...

Mười giờ sáng, Đinh Tam Tam và Đới Hiến đúng hẹn xuất hiện ở bên trong phòng làm việc của bác sĩ Lưu. Sau khi làm xong kiểm tra mẫu, trứng và t*ng trùng đều không có vấn đề, khỏe mạnh vô cùng, bọn họ hoàn toàn có thể thử kỹ thuật sàng lọc gen, thông qua ống nghiệm có được đứa bé khỏe mạnh.

"Hai cháu, hình như không vui vẻ với kết quả này lắm?" Bác sĩ Lưu nghi hoặc nhìn hai người.

Đới Hiến dùng ngón tay bóp bóp sống mũi, nói: "Cháu và vợ cháu vốn có dự định DINK, cho nên đối với kết quả như vậy thì có nên vui không ạ."

Bác sĩ Lưu vốn là hiểu rõ, sau đó tiếp tục nghi ngờ: "Vậy sao hai cháu còn đến nơi này?"

"Tìm chú hẹn trước là mẹ cháu." Đới Hiến giải thích.

"Tôi hiểu rồi." Bác sĩ Lưu nháy mắt, hết sức rõ ràng tình cảnh của hai người này.

"Cháu không muốn tổn thương tấm lòng mẹ cháu, cho nên đành phải đi chuyến này, chiếm dụng thời gian của chú thực sự ngại quá." Đới Hiến nói.

Bác sĩ Lưu khoát tay, nói: "Tôi biết ở quốc gia chúng ta dưới tình huống như vậy, con đường phải đi của vợ chồng muốn kiên trì DINK là rất gian nan, không cần nói xin lỗi, tôi có thể hiểu được."

"Cảm ơn chú." Đới Hiến và Đinh Tam Tam cùng nhau nói cảm ơn. Bọn họ cần sự lý giải như vậy, cho dù là đến từ một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.

Bác sĩ Lưu tư thế đoan chính, hai tay đan xen đặt ở trên bàn làm việc, cười nói, "Không dối gạt hai cháu, tôi và bà xã nhà tôi chính là DINK, cuộc hôn nhân của chúng tôi năm nay đã là năm thứ mười hai rồi, hai người chúng tôi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

Trong mắt của Đinh Tam Tam rốt cuộc phát ra một chút ánh sáng, cô cầm tay của Đới Hiến, hai người liếc mắt nhìn nhau.

"Cần tôi nói nhiều thêm một chút sao?" Bác sĩ Lưu cười hỏi.

"Đương nhiên bọn cháu hy vọng chú có thể chia sẻ trải nghiệm cho bọn cháu."

Từ bệnh viện đi ra, Đới Hiến và Đinh Tam Tam đều có một bụng lời nói muốn nói với đối phương.

"Em nghĩ..."

"Chúng ta..."

Hai người xoay người nhìn nhau, đồng thời mở miệng.

Đới Hiến cười một tiếng, liếc sang tiệm Starbucks ở đường đối diện, anh nói: "Mời em uống ly cà phê, thế nào?"

Đinh Tam Tam nhướng mày: "Đồng ý."

Hai người đi tới quán cà phê, một ly caramel macchiato một ly latte kiểu Mỹ, quán cà phê không quá huyên náo đang mở bài hát của Taylor Swift, âm lượng điều chỉnh vừa phải, vừa có tình cảm lại không quấy rầy cuộc trò chuyện của khách hàng.

"Anh có ý kiến gì, cứ việc nói." Đinh Tam Tam nói chuyện trước.

Đới Hiến: "Em thoạt nhìn rất bình tĩnh, anh cho là em sẽ có rất nhiều lời muốn nói với anh."

"Em đương nhiên có rất nhiều lời, nhưng em muốn nghe quan điểm của anh trước."

Đới Hiến cười một tiếng, nói: "Nếu như anh không muốn có con là bởi vì em không muốn, vậy nghe xong trải nghiệm của bác sĩ Lưu, anh cảm thấy có thể không muốn có con thì đời này của chúng ta sẽ hạnh phúc hơn một chút. Thế giới hai người, không có người ngoài quấy rầy, vĩnh viễn giữ vững tầm mắt ở trên người đối phương, anh hình như có chút mong chờ chuyện như vậy phát sinh."

"Con của chúng ta đối với anh mà nói cũng là người ngoài?" Đinh Tam Tam bĩu môi cười hỏi.

"Đương nhiên, ngoài hai người chúng ta, đều là người ngoài. Em nghĩ một chút, trẻ con mới sinh ra, nhất định có một đoạn thời gian rất dài đều là dính người muốn chết, cho nên em nhất định phải đem phần lớn ánh mắt đều chuyển đến trên người nó, đây là tình mẫu tử. Đương nhiên, anh cũng sẽ đem lực chú ý thích hợp phân sang cho nó, cứ như vậy, thời gian chung đụng của hai chúng ta liền rút ngắn xuống." Đới Hiến nói, "Cuộc sống rất ngắn ngủi, nếu như không có con thì chúng ta không biết sẽ có bao nhiêu thời gian làm chuyện của mình. Em có thể tiếp tục đào tạo chuyên sâu, thời gian rảnh rỗi anh có thể dạy em cưỡi ngựa bắn súng, chờ anh lùi về tuyến hai rồi, chúng ta cùng nhau leo núi du lịch, làm từng chuyện mà anh từng thiếu em."

Anh thả chậm tốc độ nói, nhìn ánh mắt của Đinh Tam Tam, nói: "Cứ như vậy, thời gian chúng ta yêu nhau giống như là nhiều gấp đôi, chúng ta hoàn toàn có lãi rồi."

Lời nói của Đới Hiến giống như bọt sữa trong ly caramel macchiato của Đinh Tam Tam, trơn trơn trắng trắng, khiến người ta không nhịn được muốn đi liếm một ngụm, muốn đi ảo tưởng mọi thứ anh miêu tả.

"Em cảm thấy thế nào?" Anh nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, nhìn không chớp mắt.

"Em cảm thấy..." Đinh Tam Tam kéo dài giọng điệu, sau đó ở dưới cái nhìn chăm chú của anh chậm rãi phun ra, trên mặt nở ra một nụ cười trước nay chưa từng có, "Em muốn cuộc sống như anh nói vậy, muốn mọi thứ trong miêu tả của anh."

Trải nghiệm của bác sĩ Lưu và vợ của ông ấy nói cho bọn họ biết, DINK, không phải một con đường chết, là một con đường tuyệt vời mặc dù dấu chân rất ít nhưng tỏa ra hương thơm.

Trước kia cô chỉ là có ý nghĩ này, mà hôm nay sự thật nói cho cô biết, đây có lẽ là một kế hoạch có thể thực hiện.

Hai người dắt tay đi ra khỏi quán cà phê, một tay bưng ly cà phê, một tay đan xen ở cùng một chỗ.

"Ở chỗ mẹ nói thế nào?" Đinh Tam Tam nhìn anh.

Đới Hiến lấy ra hai cái kính râm, một cái đeo lên cho cô, một cái đeo lên cho mình, anh nói: "Yên tâm, bác sĩ Lưu sẽ giúp chúng ta một chút chuyện nhỏ này." Anh đeo mắt kính Ray-Ban [3] Aviator, cả người ngầu giống như đội trưởng Hoa Kỳ oai phong từ trong phim ảnh bước ra.

[3] Ray-Ban: là một thương hiệu kính râm và kính mắt của Mỹ được thành lập vào năm 1936. Thương hiệu này được biết đến với các dòng kính râm Wayfarer và Aviator.

Ánh mắt của Đinh Tam Tam ở dưới che chắn của kính râm lóe ra tia sáng kỳ quái, lông mày bên trái của cô nhướng lên, kéo Đới Hiến đi đến bãi đỗ xe.

"Bữa trưa này, em mời." Bác sĩ Đinh hết sức hài lòng với hành động của Đới Đại tá, chuẩn bị tăng thêm một chút năng lượng cho bộ não thông minh gợi cảm này.

Hai vợ chồng "cấu kết với nhau làm việc xấu", thật sự là có chút tình nghĩa cùng chung hoạn nạn.

Thứ tư, cách thời gian Đinh Tam Tam đi HongKong còn hai ngày, Tống Diệp hẹn bọn họ đi chơi, Tam Tam và Tiểu Chung không có hứng thú chơi bi-a, hai cô đang ngồi ở quầy bar uống rượu.

"Nếu đã như vậy, hai người chuẩn bị lúc nào phục hôn?" Tiểu Chung lắc lắc ly rượu, cố ý chọc chọc tay vào bả vai của Đinh Tam Tam.

"Không vội."

"Còn không vội hả, cậu sắp phải đi rồi, còn không mau chóng buộc người lại?" Tiểu Chung nói, "Tớ cũng nhắc nhở cậu rồi, em gái lão Tống nhà tớ còn chưa kết hôn đâu."

"Em ấy còn nhớ nhung Đới Hiến à?" Đinh Tam Tam cười uống một hớp rượu.

"Lần trước nghe nói hai người hợp lại, uống một trận say bí tỉ, suýt nữa bị ba chồng tớ trói lại đánh chết." Tiểu Chung nhớ lại cảnh tượng đó, lại không dám tin ba chồng cô là nhà từ thiện và nho thương [4] trong truyền thuyết, quá bạo lực rồi.

[4] Nho thương (儒商): là kết hợp của "nho" (nhà nho) và "thương" (thương gia), có đạo đức và thông minh của nho giả, lại có tài phú và thành công của thương nhân, là tấm gương của nho giả và tinh anh của giới kinh doanh.

"Nói với em gái Tống, đời này coi như chị gái đây thiếu em ấy một người bạn trai, chờ có thời gian rảnh rỗi sẽ bù cho em ấy." Có lẽ là uống nhiều rượu rồi, Đinh Tam Tam cũng mở miệng nói đùa.

Tiểu Chung cười nói: "Trừ phi lấy người đàn ông của cậu ra bù, bằng không nó nhìn cũng không muốn nhìn."

"Vậy... vẫn là thiếu nợ đi."

Tiểu Chung nói: "Haizzz, nghiêm túc mà nói, lúc này hai người không phục hôn có phải cũng lo lắng phụ huynh hai bên không?"

"Bọn tớ đều sắp ba mươi rồi, còn muốn chịu sự sắp xếp của ba mẹ hay sao." Đinh Tam Tam nghiêng đầu, nhìn chai rượu nhiều màu sắc trong tủ rượu, trên mặt lộ ra một tia ý cười như có như không.

"Vậy các cậu đây là làm cái gì, lại muốn DINK lại muốn độc thân sao?"

"Ai độc thân chứ." Đinh Tam Tam hừ một tiếng.

"Xã hội này chưa kết hôn vẫn xem là độc thân, cậu cứ chờ đi, sau khi cậu đi rồi nhất định có rất nhiều em gái nhào đến trên người Đới Hiến nhà cậu, đến lúc đó một mình tớ không thể ngăn chặn nhiều người như vậy đâu." Tiểu Chung nói.

Đinh Tam Tam: "Có thể có một người khiến anh ấy gục ngã, sữa bột sang năm của Tiểu Bảo nhà cậu tớ bao hết."

"Chà, tự tin như vậy?" Tiểu Chung cảm thấy kinh ngạc, hiếm khi nhìn thấy Đinh Tam Tam ngạo mạn như vậy.

Đinh Tam Tam nhướng mày: "Không cần biết Tây Thi [5] hay Điêu Thuyền [6], đều có thể thử một lần."

[5] Tây Thi (西施): là một đại mỹ nhân trứ danh thời kì Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước, gọi là Trầm ngư (沉魚).

[6] Điêu Thuyền (貂蝉): là một mỹ nhân xinh đẹp xuất hiện trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Nhân vật này được biết đến rộng rãi bắt nguồn từ tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa do La Quán Trung hư cấu do nhu cầu sáng tác tiểu thuyết của người đương thời.

Thử thành công cô có phần thưởng, không thành công cô cũng có phần thưởng, phần thưởng cho người đàn ông của cô.

Trải qua nhiều như vậy, nếu như cô đối với Đới Hiến còn không có điểm tự tin mù quáng này, vậy thật là lãng phí ánh mắt của anh, làm sao có thể coi trọng loại phụ nữ ngốc nghếch như cô chứ.

"Trò chuyện gì thế?" Đới Hiến từ phía sau đi tới, đưa tay khoác lên bả vai của Đinh Tam Tam.

"Trò chuyện về anh đấy, nói sức hấp dẫn của anh lớn, Tam Tam để em nhìn chằm chằm anh." Tiểu Chung nói.

Đới Hiến bật cười một tiếng, nâng cằm của Đinh Tam Tam lên, "Đây là em nói?"

"Anh cảm thấy sao?" Đinh Tam Tam phối hợp ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người ở trong không khí đối diện nhau.

"Không giống." Đới Hiến khẽ cười một tiếng sau đó buông tay, Đinh Tam Tam nháy mắt với Tiểu Chung, ý bảo là cô thắng rồi.

Đới Hiến bưng ly rượu ở trên quầy bar lên nếm thử rượu bên trong, nhíu mày, "Em uống Tequila [7]?"

[7] Tequila: là một loại rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của loại rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó – vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico.

"Anh nghi ngờ số độ quá cao hả?" Đinh Tam Tam cười tủm tỉm nhìn anh.

Đới Hiến ngoắc ngoắc tay, Đinh Tam Tam sát lại, anh vòng qua cổ cô kéo cô vào trong ngực anh, sau đó nói với Tiểu Chung: "Có chút mâu thuẫn gia đình cần phải giải quyết, em tự mình uống nhé."

Tiểu Chung nâng ly rượu lên, bày tỏ hoàn toàn hiểu rõ.

Đinh Tam Tam bị anh kéo xuống khỏi ghế chân cao, lảo đảo đi theo anh xuyên qua đám người.

Không biết là ai trong lúc hỗn loạn sờ vào mông của cô, cô trong nháy mắt tỉnh rượu, "A!"

"A!"

Tiếng thứ nhất, là cô, tiếng thứ hai âm lượng lớn hơn, là tên đàn ông sờ mông của cô.

Đới Hiến một cước đạp bay tên đàn ông kia, giữa đường bay ra ngoài còn đụng vào ba bốn người đàn ông khác, mọi người cũng ngã thành một đoàn.

"Hừ!" Mấy người đàn ông bị ngộ thương bò dậy, có chút tức giận.

Quản lý quán bar đúng lúc đến hiện trường, nhanh chóng xen vào bên trong, tách bọn họ và Đới Hiến ra.

"Chúng ta đi thôi." Đinh Tam Tam nói.

"Ừ." Đới Hiến dắt cô, vừa quay đầu, phía trước tự động nhường ra một con đường.

Đinh Tam Tam: "..."

Cho dù thế kỷ hai mươi mốt này lấy văn minh làm mục đích chính, nhưng người đàn ông có nắm đấm mạnh vẫn nhận được sự theo đuổi, cũng dễ dàng nhận được sự kính nể từ người xa lạ.

Trong hành lang chật hẹp, Đinh Tam Tam đang chuẩn bị mở miệng, trong nháy mắt liền bị đẩy vào trong một căn phòng tối đen, cô còn chưa kịp làm bộ làm tịch phản kháng, môi của anh liền dính vào.

"Lạch cạch", cửa chính bị khóa rồi.

"Đừng..."

Vốn là cô mặc rất mát mẻ, lần này càng mát mẻ vô cùng. Váy rơi xuống dưới chân cô, áo lót mới mua cũng được đãi ngộ như vậy.

"Anh dừng lại..." Đinh Tam Tam không có chỗ chống đỡ, hai chân quấn ở bên eo anh, đôi giày cao gót có quai trái lại hoàn toàn không sứt mẻ gì vẫn ở trên chân cô, nhưng... cũng không có chỗ dùng.

"Không dừng lại được." Anh thở hổn hển, đem cô chống ở giữa lồng ngực của anh và bức tường.

"Đây không phải ở nhà, đừng làm loạn..."

Một chút bệnh sạch sẽ trong đầu đang nhắc nhở cô, ở đây là một căn phòng không biết tên tối đen, cô thiếu cảm giác an toàn, không có cách nào phối hợp với anh.

Đới Hiến ôm cô đi tới ghế sofa ở phía sau, anh đang muốn thả cô xuống, kết quả cô thét lên, cố gắng dán sát vào anh, thề sống thề chết không tới gần ghế sofa.

Quán bar, một cái ghế sofa trong một căn phòng không biết tên, cô mất đi quần áo bảo hộ, hoàn toàn không muốn trực tiếp đụng chạm đến cái ghế sofa này, quỷ mới biết trên cái ghế sofa này sẽ có bao nhiêu "chất lỏng" của nam nữ.

Đới Hiến nhìn cô chăm chú, cô vững vàng dùng tay ôm anh, giải thích sâu sắc cái gì gọi là "thà chết chứ không chịu khuất phục".

Hai ba cái, anh cởi xuống áo thun trên người ném ở trên ghế sofa, sau đó đặt mông cô ở trên cái áo đó.

"Như thế này mà anh cũng có hứng thú?" Đinh Tam Tam cẩn thận ngồi vào chỗ, nhìn anh với đôi mắt không dám tin.

Đới Hiến vừa cởi quần vừa nói: "Như này tính là gì, dù sao so với hai năm trước lấy ảnh chụp của em thủ dâm thì thế này tốt hơn nhiều."

Đinh Tam Tam: "Em nên khen anh sao?"

"Không cần, cho anh một tấm ảnh cấp "hạn chế" của em là được rồi." Anh bỏ cái quần ra, lập tức tới gần.

Đinh Tam Tam nheo mắt một cái, sau đó hỏi: "Em có thể biết tại sao không?"

"Ngày kia em đi rồi, ngày kia anh cũng phải quay về bộ đội báo cáo, cho nên tin tưởng anh, sau này mang theo nó là an ủi tâm lý lớn nhất của anh."

Dù sao, những thứ trước kia hình như không thỏa mãn được anh nữa rồi, đặc biệt là mặt trên còn dính chất lỏng nào đó, thực sự không tốt để dùng lần thứ hai.

Đinh Tam Tam: "..."

Cô không nhịn được muốn hỏi, anh đợi ở chỗ nhiều đàn ông như vậy, là vẫn luôn vàng [8] như thế này sao?

[8] Vàng (黄): ở đây là tiếng lóng, chỉ những thứ "đen tối".

Không đúng, hẳn là đổi loại cách nói khác — đàn ông vẫn luôn là loại người "vàng" như vậy... sao?

Lời editor: chị em đã thỏa mãn với ít thịt này chưa???

SPOIL:

"Ừm..." Một tiếng thở trầm đục nặng nề truyền tới, Đinh Tam Tam nhắm mắt, có kích động muốn bỏ điện thoại xuống.

Phone Sex, bọn họ vừa rồi là đang làm chuyện này sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play