Tiểu Trạch trước hắn một bước, hé miệng cắn vào cánh tay hắn

“A–” Người đàn ông hét lên một tiếng, cố gắng ngăn chặn, cầm khăn bịt miệng Tiểu Trạch, nhất thời TiểuTrạch trở nên vô lực, đôi mắt chậm rãi đóng lại, một phen rút dao từ đằng sao dùng sức vạch vào tay người đàn ông

Người đàn ông không nghĩ tới một tiểu hài tử lại mang theo dao, tuỳ tay phản đoạt, Tiểu trạch dù sao cũng chỉ là đứa bé, trở nên hỗn loạn, nam nhân thừa cơ hội đoạt lấy dao trên tay Tiểu Trạch, chính là lúc phản ứng được, Tiểu trạch đã té trên mặt đất, người đàn ông sợ hãi cứ tưởng mình đã giết thằng bé

“Này, làm gì” Lúc này, có cảnh sát đi qua, hô to, nam nhân nâng mâu nhìn thấy cảnh sát sợ tới mức nhanh thật chạy chốn chạy

Cảnh sát chạy đến, nhìn thấy trên tay của Tiểu TRạch có vết thương, vì thế nhanh chóng đem thằng bé đến bệnh viện..

******

Trình Mộ Thanh định xuất hôn, bỗng nhiên nhận được điện thoại, nói Tiểu trạch đang ở bệnh viện, cô sợ đến hai chân đều mềm nhũng ra

“Được, tôi lập tức tới ngay” Nói xong, Trình Mộ Thanh cúp điện thoại

Ngôn Dục ở trong phòng, nghe được bên ngoài Trình Mộ Thanh nói điện thoại, biết được Tiểu trạch đã xảy ra chuyện, lập tức gọi cho Hách Liên Tuyệt, sau đó cầm chìa khoá trực tiếp chạy ra ngoài ” tôi chở cô đi”

Trình Mộ Thanh nhìn hắn, lo lắng gật gật đầu

–Trong Bệnh viện–

Lúc sau,một cảnh sát đi tới, chờ Tiểu Trạch tỉnh lại để lấy khẩu cung

Nghe được Tiểu TRạch thiếu chút nữa bị bắt cóc, Trình Mộ Thanh lo lắng sợ hãi, có chuyện gì mà một đại nam nhân lại bắt cóc đứa nhỏ?

Lúc này, Hách Liên Tuyệt chạy đến, lời nói của cảnh sát hắn cũng nghe rồi nhưng cũng không nói gì, một đôi ngươi lục mầu làm cho người khác không biết hắn đang nghĩ gì..

Tiểu Trạch tỉnh lại, Trình Mộ thanh bước vào, cảnh sát cũng đi vào lấy khẩu cung, Mà Hách Liên Tuyệt cầm di động vừa đi vừa gọi ” Hàn Dã, nhất định phải tìm được người đó”

“Tôi đã biết”

Cúp điện thoại, xoay người nhìn thấy cái bộ mặt xinh đẹp yêu nghiệt của Ngôn Dục

“Xem ra, anh thật lo lắng nha” Ngôn Dục nói

Hách Liên Tuyệt liếc hắn một cái, không nói gì, xoay người bước vào trong

“Bác sĩ, con tôi như thế nào rồi? trình Mộ Thanh lo lắng hỏi

“A, bệnh nhân không có gì trở ngại, vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đến gân cốt, mất máu một chút nên một lát nữa sẽ tỉnh lại” Bác Sĩ nói

nghe như vậy, Trình Mộ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm

Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 72

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play