Ban đêm, ViVi mặc áo ngủ đẩy cái cửa phòng của Uất Sâm Dạ ra, lộ ra bàn chân trắng nõn, đầu tóc thì có phần hơi rối, đáng thương đứng trước cửa ” Sâm Dạ ca, em không ngủ một mình được……”
Uất Sâm Dạ mặc đồ ngủ, ngồi trên giường còn đang kí vài văn kiện nhìn thấy Vivi đứng ở đó, cô còn dùng ánh mắt khổ sở nhìn hắn, mày không khỏi túc lại, con ngươi không để ý hiện lên một tia gian xảo, cuối cùng gật gật đầu ” Lại đây đi”
ViVi nghe vậy liền nở nụ cười chạy nhanh tới giường hắng, mang bộ dáng làm nũng ” Sâm Dạ ca, em rời nhà đi không có mang theo con gấu bông để ôm, em rất cô độc a……”
“Vậy tối nay em ngủ lại đây đi” Uất Sâm Dạ nói
“Thật sao?” Vivi có điểm không thể tin trừng to mắt, ánh mắt loé sáng mà cũng vô cùng khờ dại
Uất Sâm Dạ gật gật đầu, ánh mắt nhìn màn hình vi tính, cũng có nửa phần không ổn định
ViVi nằm nghiên người, lăng qua lộn lại không ngủ được
“Sâm Dạ ca, em có chuyện muốn nói với anh” Vi vi nói
Uất Sâm Dạ xoay người, nhìn Vivi ” Đúng lúc, anh cũng có việc muốn nói”
ViVi vừa nghe tinh thần trở nên tỉnh táo, ở trong lòng nghĩ có khi nào những gì hắn muốn nói sẽ giống chính mình không, vì thế ngồi đối diện với hắn ” Anh nói trước đi”
Uất Sâm Dạ nghĩ một chút ” Em có muốn có một người chị dâu không?”
“Chị dâu?” ViVi mày ninh khởi, một loại cảm giác không tốt tràn ra, cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Uất Sâm Dạ
Lúc này, Uất Sâm Dạ lấy một cái hộp nhẫn ra, khoé miệng nở nụ cười ” Anh định sẽ cầu hôn với cô ấy……”
Nhất thời, Vivi như bị sét đánh ngang tai, Vivi
nhìn hắn, chớp chớp con mắt, cố gắng nở một nụ cười, tựa như không muốn nhận sự thật này ” Sâm Dạ ca, anh nói gì vậy, em nghe không hiểu cái gì cả”
Uất Sâm Dạ ngẩng đầu ” Hôm nào anh sẽ cho em thấy, anh tin em sẽ thích cô ấy, cô ấy là người phụ nữ tốt”
Vì sao nói đến đây, ViVi lại cảm thấy nụ cười trên mặt hắn thật chói mắt?
“Sâm Dạ ca, anh thật sự có người yêu rồi sao?” Vivi không thể tin hỏi
“Ừ” Uất Sâm Dạ gật đầu thật mạnh
“Cho nên anh không quay về cũng vì cô ấy?” Vivi hỏi, sắc mặt có chút tái đi
Uất Sâm Dạ nghĩ nghĩ sau đó gật đầu ” Đúng!”
Nghe được đáp án của hắn, ViVi trở nên luống cuống, ngồi ỡ chổ cũ không biết làm sao, những gì cô muốn nghe không phải câu trả lời này, khôg phải nhưng chính là thấy nụ cười rạng ngời trên gương mặt của Uất Sâm Dạ cô cảm thấy thật chói mắt
Lúc này, Uất Sâm Dạ quay người nhìn Vivi” Không phải em cũng có chuyện muốn nói với anh sao? Em nói đi!”
Vivi nhìn hắn, nước mắt hội tụ lại, sau đó lắc lắc đầu ” Không có, đã không có……” Nói xong, cô bước xuống giường, cũng không quay đầu lại nhìn Uất Sâm Dạ ” Sâm Dạ ca, em trở về phòng ngủ đây”
“Ừ……” Uất Sâm Dạ thản nhiên đáp, nhìn bóng dáng trốn chạy của Vivi, đôi mắt thuỳ hạ, hắn chỉ có thể làm vậy mới làm cho Vivi hoàn toàn từ bỏ tình yêu của chính mình
*********
Bên trong phòng, Vivi nằm trên giường, từng giọt nước mắt rơi xuống nhưng không dám khóc thành tiếng vì cô không muốn cho Uất Sâm Dạ nghe thấy..
Từ nhỏ cô đã thích Uất Sâm Dạ, có thể nói ngay lần đầu tiên, cô so với hắn thì nhỏ hơn 8 tuổi nhưng chính là đã thích hắn 10 năm rồi!
10 năm trước, hắn được ông của cô nhận nuôi, lần đầu tiên khi cô thấy ánh mắt của hắn thì cô đã quyết định lớn lên sẽ làm vợ hắn, nhưng thật buồn cười vì lúc cô còn nhỏ rất ngạo mạn không nghe theo lời nói của ai hết, nhưng sau khi gặp hắn cô trở nên dịu dàng hơn, ngoan ngoãn hơn, chỉ cần là hắn nói cô sẽ nghe theo, chỉ cần là hắn thích thì cô cũng sẽ thích, chỉ cần tất cả về hắn thì cô không thể rời bỏ được ……
Trong 10 năm nay, mỗi ngày cô đều nói Sâm Dạ ca, em thích anh. Sâm Dạ ca, em thích anh
Tình cảm của cô đối với hắn không phải là anh em trai mà chính là tình cảm nam nữ đôi lứa bình thường.
Nhưng chính là hắn cùng thường hay sờ sờ đầu cô, nói rằng hắn cũng thích cô, thích như một đứa em gái.
Cô thường nghĩ, chỉ cần kiên nhẫn, thời gian thì hắn sẽ hiểu được tấm chân tình của cô, nhưng sau khi hắn từ Milan quay về thành phố A thì hắn không trở về Milan nữa, cô mới quyết định tối nay sẽ nói ra tấm lòng của mình, chuyện chưa kịp nói thì hắn nói hắn đã thích người phụ nữ khác còn định sẽ cầu hôn người đó nữa ……Nhẫn cũng đã chuẩn bị xong hết rồi!
Kia một khắc cô cảm giác trái tim mình đau quá!
Cô ở trên giường không thể khóc thành tiếng ” Sâm Dạ ca, anh sao lại có thể đi thích người khác chứ? Sao lại có thể? ………… chẵng lẽ anh không biết rằng em rất thích anh sao? Em thật lòng thích anh mà……”
Còn nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp hắn là cô đang tức giận, hắn đi đến trước mặt cô và nói ” Người con gái xinh đẹp giống em thì không thể tức giận, nếu không sẽ không ai thích em đâu……”
Tiểu Vivi nhìn Uất Sâm Dạ ” Vậy nếu em không tức giận nữa, sẽ có người thích em sao?”
“Sẽ!”
“Vậy anh có thích em không?”
“Sẽ……”
Một câu của hắn nói ra đã khiến cô nghe lời, trở nên hiền thục hơn, nhưng hiện tại cô đã nghe lời hắn hiền thục hơn rồi thì hắn lại đi thích người khác …… Không được, hắn không thể thích người khác, không thể, hắn chỉ thuộc về cô mà thôi …
Chính là phía trước cô muốn gặp người phụ nữ của Sâm Dạ ca, xem cô ấy có phải tốt như Sâm Dạ ca nói hay không, có lẽ so sánh mà nói, cô phát hiện chính mình tốt hơn người phụ nữ kia nhiều ……
Cô nhất định phải nói cho Sâm Dạ ca ca biết là cô thích hắn, không muốn đem hắn trở thành anh trai của cô, mà muốn hắn trở thành người đàn ông của cô..
Nghĩ đến đây, ViVi nín khóc, sau đó đứng dậy chạy đến phòng của Uất Sâm Dạ, đẩy cửa phòng ra ” Sâm Dạ ca ca, em có lời muốn nói với anh, em thích anh……”
Chính là sau khi đẩy cửa phòng ra thì bên trọng rất im lặng, vì Uất Sâm Dạ đã ngủ say rồi.. ViVi đứng trước cửa nhìn hắn, cuối cùng lẳng lặng xoay người đóng cửa lại rồi đi ra, mà lúc sau, người nằm trên giường thong thả chậm rãi mở mắt ……
Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 145
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT