Đức Vinh Đế tuy rằng trầm mê hưởng lạc, nhưng đối với việc học của các Hoàng tử lại quy định rất nghiêm khắc. Mỗi một vị Hoàng tử đến tuổi đều phải mời Học sĩ Đại nho đương triều vào cung dạy học, các Hoàng tử giờ mão vào giờ thân ra, trong việc học, một chút cũng không dám buông lỏng.

(*Giờ Mão: 5-7 giờ sáng, Thân: 15-17 giờ chiều.)

Mà thân là Thái tử, liền càng phải hơn thế.

Chờ Văn Nhân Cửu đồng thời tiễn Nghiêm thái phó ra khỏi Đông cũng đã là đầu giờ Dậu, ráng chiều chậm rãi chiếm toàn bộ tầm mắt, sau đó cũng chỉ nói thêm vài ba câu, sắc trời đã mau trầm xuống.

(*Giờ Dậu: 17-19 giờ chiều.)

“Đọc sách như vậy, Thế tử có quen không?” Dẫn Lạc Kiêu vào phòng, Văn Nhân Cửu ngồi xuống tháp, tiếp nhận lò sưởi nha hoàn đưa tới,  nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, chậm rãi hỏi.

Lạc Kiêu đứng  trong sảnh cách ngọn đèn dầu nhìn y, rõ ràng khuôn mặt không chút biểu tình, rồi lại giống như có thể bắt được tia diễm sắc giữa hai đầu lông mày. Cười khổ một tiếng khẽ lắc đầu: “Điện hạ nhưng là bảo thần nói lời thật?”

Văn Nhân Cửu chỉ rũ mắt nhìn tay của mình, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Vốn trong một ngày cũng không phải chỉ đọc mỗi sách, chỉ tiếc thân Cô thể nhược, luyện không được những món đao kiếm cưỡi ngựa kia. Vốn cũng không có gì, hiện tại xem ra, chỉ sợ làm khó Thế tử rồi.”

“Cũng không thể nói như vậy,” Lạc Kiêu cười nhẹ một tiếng, “Vài năm trước cùng phụ thân ở quân doanh, suốt ngày trộn chung một chỗ với quân sĩ, sách không phải đọc, mẫu thân chi hận thần thô kệch lỗ mãng.”

“Hôm qua biết cho thần vào Đông cung hầu hạ Thái tử đọc sách, bà liền lo lắng một đêm, rất sợ lời nói cử chỉ của thần vô tình mạo phạm Điện hạ.” Ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, “Hôm nay may mắn có thể được Nghiêm thái phó dạy học, thông hiểu một chút nhân tình lý lẽ, chắc hẳn đối ngày sau vô cùng có lợi. Vậy, lại như thế nào xem là làm khó đây?”

“Ngươi ngược lại tâm tư thông suốt.” Văn Nhân Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, duỗi ngón tay chỉ bàn gỗ đặt trên tháp,  “Tới đây ngồi a.”

Nhìn qua chính là đã hài lòng.

Lạc Kiêu thu lại tầm mắt nói một tiếng “Vâng”, đi lên phía trước vài bước, xoay người ngồi xuống một bên.

“Thế tử có thể thông kỳ nghệ?”

Văn Nhân Cửu liếc mắt về phía Trương Hữu Đức hầu hạ bên cạnh, Trương Hữu Đức lập tức hiểu ý lui xuống, tự mình cầm lên một bàn cờ đặt trong phòng.

“Chỉ một chút thôi.” Lạc Kiêu thấy trong lúc nói chuyện bàn cờ đã bày xong, giữa lông mày hiện lên một chút bất đắc dĩ, “Chẳng qua là thứ đồ tao nhã này là sở thích của văn nhân*, thần thật sự không nghiên cứu nhiều, chỉ sợ kỳ nghệ sơ sài chọc Điện hạ chê cười.”

(*Người đọc sách.)

“Không ngại.” Văn Nhân Cửu thản nhiên nói, nâng tầm mắt, lấy bình cờ chứa quân trắng qua, như có như không nở nụ cười, “Nhưng mà, nếu Thế tử đã nhận không am hiểu thứ này, vậy liền chấp quân đen của Thế tử đi đầu, Cô lại nhường ba quân, như thế, cũng là tránh cho truyền ra ngoài nói Cô đang khi dễ Thế tử a.”

Nếu nói đời này Bình Tân Thế Tử vì là lần đầu gặp gỡ nên không rõ ràng lắm, nhưng kiếp trước ở sau lưng đấu đá với y hồi lâu, Lạc Kiêu không ngủ không nghỉ mà cùng phụ tá quan sát Văn Nhân Cửu rồi lại rõ ràng, có lẽ chính là vì thân thể bệnh tật mà hạn chế những nơi có khả năng phát triển của người này, vì thế ở phương diện khác, thiên phú của y khiến người khác hâm mộ gần như ghen ghét ngược lại càng xuất chúng. Này thoạt nhìn rõ ràng không phải cái ấm sắc thuốc sống chẳng được bao lâu, luận học vấn, luận tài nghệ, trình độ cao thâm thực khiến người ta sợ hãi thán phục.

Đừng nói là nhường hắn ba quân, chính là có nhường nhiều hơn nữa, với hắn mà nói kết quả nhất định không có gì thay đổi.

“Thần đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Lạc Kiêu cầm cờ đen, hơi suy tư một lát, ở góc bên phải hạ một quân cờ. Văn Nhân Cửu theo sát phía sau tại góc chéo hạ một quân trắng.

Người tới ta đi từng bước ép sát đi hơn mười nước, Văn Nhân Cửu bỗng nhiên nâng mắt, thu một quân đen, ý vị không rõ mà nhàn nhạt hỏi một câu: “Lại không nghĩ cách đánh cờ của Thế tử lại quy củ như thế.”

Lạc Kiêu hạ một quân ngăn chặn đường đi của Văn Nhân Cửu, cười khổ nói: “Binh hành hiểm chiêu*, Hiểm trung cầu thắng**, nếu là điều kiện cho phép, dĩ nhiên sẽ nghĩ như vậy. Nhưng khi kẻ địch quá mạnh, tất cả âm mưu tính toán liền không còn tác dụng, ngược lại không bằng đóng vững đánh chắc***, có lẽ còn có thể liều được một chỗ.”

(*Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.)

(**Trong nguy hiểm cầu thắng lợi.)

(***Nguyên văn 稳紮稳打 ổn trát ổn đả: làm gì chắc đó.)

(****一席之地 nhất tịch chi địa.)

“Lời Thế tử không phải không có lý,” Văn Nhân Cửu nhặt một quân trắng đặt trong tay chậm rãi vuốt ve, lông mi buông xuống khẽ run, dưới ngọn đèn chập chờn, chiếu thành một hàng bóng mờ xinh đẹp. “Nhưng, cường địch nhìn quanh, đại nạn trước mắt, nếu vẫn nhìn trước ngó sau (*do dự), sợ đầu sợ đuôi, e rằng đã đến cuối cùng,” Hàng mi khẽ nhấc, trong mắt hàn ý bức người, “Thật sự thu lại không được những vùng lân cận này.”

Lạc Kiêu liền giật mình, rồi lại thấy người kia chậm rãi rút đi sắc lạnh nơi đáy mắt, nhìn hắn vẫn cười như không cười giống lúc trước: “Ngươi không có lòng muốn thắng, lại có thể nào đoạt được nửa điểm trong tay Cô? Ván này không cần tiếp tục, trước tạm giữ lại, đợi ngày sau Thế tử thật sự rõ ràng thấu đáo thời điểm cùng địch đánh cờ thì nên chơi như thế nào, trở lại cùng Cô hoàn thành ván cờ dang dở này a.”

“Điện hạ.” Lạc Kiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu đến dường như không thấy đáy của Văn Nhân Cửu, vô thức kêu một tiếng.

“Cô biết Thế tử nhạy bén, so với Hầu gia dĩ nhiên sẽ không kém chút nào. Dùng khả năng của Thế tử, nếu có Minh chủ nâng đỡ, cuối cùng sẽ trở thành một đời danh tướng,” Giọng Văn Nhân Cửu nhàn nhạt, âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Thế tử lựa chọn Cô, Cô dĩ nhiên sẽ chờ Thế tử từng chút từng chút tôi luyện ra ánh hào quang đủ để khiến người đời kinh ngạc. Chẳng qua là thời gian của Cô dĩ nhiên không nhiều lắm, chỉ mong Thế tử đừng để Cô chờ quá lâu.”

“Đêm đã khuya, Thế tử cũng nên về phủ.” Văn Nhân Cửu đứng lên, Trương Hữu Đức vẫn luôn hầu hạ bên cạnh lập tức tiến lên phủ thêm áo lông mỏng cho y, “Trương công công, thay Cô tiễn Thế tử xuất cung.”

“Nô tài rõ.”

Lạc Kiêu quay về phủ đã gần qua giờ Dậu, quản gia mở cổng, thấy người tiến vào phủ, liền theo phía sau thấp giọng nói: “Hầu gia cùng phu nhân đều ở trong sảnh chờ Thế tử, phu nhân phân phó nô tài nói cho Thế tử một tiếng, nếu như về phủ, liền trực tiếp đến tiền thính* là được.”

(*Tiền thính ( 前厅): là gian phòng để đi thông vào phòng chính.)

Lạc Kiêu gật đầu, hỏi: “Hầu gia ở trong sảnh chờ bao lâu rồi?”

“Ước chừng nửa canh giờ rồi.” Quản gia đáp.

“Hai người dùng cơm chưa?” Lạc Kiêu tiếp tục hỏi.

“Đã dùng qua,” Quản gia cười nói: “Lúc trước Hầu gia nói không ăn, nhưng phu nhân ở bên khuyên, nhiều ít cũng dùng một chút.”

Lạc Kiêu “Ừ…” một tiếng, nghe thấy quản gia tiếp tục nói, “Phu nhân đã phân phó phòng bếp làm cơm sẵn cho Thế tử, hiện tại đang hâm nóng, đợi một lát nô tài bảo tiểu tư* đi phía sau giục một chút.”

(*小厮 người nam đi ở chưa thành niên.)

Lạc Kiêu lại gật đầu, ngước mắt thấy phòng đã ở ngay phía trước rồi, liền khoát tay áo, nói: “Nơi này không cần ở lại, ngươi tạm thời lui xuống đi.”

Quản gia đáp lời, ngừng bước khom người liền lui xuống.

Thời điểm Lạc Kiêu đi vào, Bình Tân Hầu đang nói chuyện cùng Bạch thị, thấy Lạc Kiêu đã đến, hai người liền đồng thời đưa mắt qua.

“Kiêu nhi.” Bạch thị đứng dậy đi lên trước, kéo Lạc Kiêu qua nhìn một vòng, mặt mày do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ hỏi một câu, “Có thấy quen không?”

Lạc Kiêu cười nói: “Năm đó theo phụ thân đi quân doanh cũng không thấy mẫu thân thế này, hiện tại cũng chỉ là ở trong cung đọc sách một ngày, sao mẫu thân còn lo lắng.”

Bình Tân Hầu cười to: “Ta chính là nói như thế, con ta thiên tính thông minh, đao thương côn bổng cũng không làm khó được, huống chi là một thư đồng nho nhỏ? Phu nhân nàng thật là quá mức lo lắng rồi.”

Bạch thị kéo Lạc Kiêu ngồi xuống, liếc mắt nhìn Bình Tân Hầu, oán trách: “Hầu gia dĩ nhiên đã trải nghiệm những cảnh tượng hoành tráng, không giống như đám nữ tắc chúng ta đây, thật sự là vô cùng rõ ràng cởi mở.” Bỗng nhiên cười cười, “Rồi cũng không biết là ai, một ngày ngay cả cơm cũng nuốt không vô, đến tận đêm, hai mắt chỉ dán chặt vào cánh cửa gỗ kia, sợ chỉ cần chuyển mắt liền bỏ qua mất người nào đó vậy!”

Bình Tân Hầu bị Bạch thị một câu nói toạt ra, có chút xấu hổ ho khan một tiếng, hắng giọng một cái nói: “Kiêu nhi đọc sách cùng Thái tử bên kia một ngày mới trở về, nàng nói với nó cái này làm chi.”

Lạc Kiêu nghe vậy cũng cười, nói với hai người: “Phụ thân, người cứ an tâm. Con cùng Thái tử ở chung một ngày, trong lòng nhận thức càng sâu, y chính là vị Minh chủ nhi tử nhận định đi theo kia, vả lại, dù cho là ngọa long*, cuối cùng cũng sẽ có ngày lên cao. Nhi tử nghĩ,” hắn nhìn Bình Tân Hầu chậm rãi nói: “Trong lòng vị Điện hạ này, không chỉ có riêng những vùng đất xung quanh Đại Càn a.”

(*臥龍 = 臥龍 ngọa long Con rồng nằm. Chỉ người tài chưa hiển đạt.)

Bình Tân Hầu kinh ngạc, một lúc lâu mới cúi đầu thở dài: “Nếu quả thật như thế…” Lắc đầu rồi lại không thể nói ra nửa câu sau, chỉ nói: “Mặt khác nhiều lời vô ích, quan trọng nhất vẫn là hiện tại. Nếu đã đứng về phía Thái tử, con đường sau này, chúng ta phải đi càng thêm cẩn thận mới được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play