Kiếp trước tuy rằng hắn từ lúc mười một mười hai liền biết được tính hướng của mình không giống mày râu, chỉ đặc biệt thích nam tử, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, hắn vẫn luôn áp chế suy nghĩ của mình. Tuy rằng giữa quý tộc cũng có chuyện nuôi nam sủng, hắn ngược lại vẫn luôn giữ mình trong sạch, ngay cả tiểu quan quán cũng chưa từng đi qua.
Về sau lúc hắn thích Văn Nhân An, càng chỉ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh y.
Hắn là nam nhân, dĩ nhiên cũng có lúc không nhịn được, cùng Văn Nhân An tình nồng cũng đã thân mật qua, nhưng bởi vì bên kia đối với chuyện giường chiếu kháng cự đến lợi hại, vì vậy hai người rốt cuộc cũng không làm đến bước cuối cùng.
Lạc Kiêu nghĩ đến đây, không khỏi cười mình năm ấy ngu xuẩn, thật ứng với câu nói người ở trong núi, trong cuộc mê muội. (*Còn có câu sau 当局者迷,旁观者清 Đương cục giả mê bàng quan giả thanh: trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc mê muội, người bên ngoài rõ ràng minh bạch.)
Bộ dạng kia của Văn Nhân An, hiện tại ngẫm lại, người kia cho dù nhìn thế nào, đều rõ ràng là thích nữ tử. Lúc trước chịu ỡm ờ với hắn như vậy, có lẽ cũng là nhìn ra hắn có ý với y, nghĩ rằng toàn bộ Bình Tân Hầu phủ có thể trở thành vũ khí lợi hại dưới tay y, giúp y cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, lúc này mới bằng lòng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Vốn là một Hoàng tử thân phận tôn quý, rồi lại bị một nam nhân đè dưới thân…. Nghĩ như thế, năm đó đối phương đăng cơ, căn cơ còn chưa vững, chúng quốc xung quanh vẫn như hổ rình mồi, Văn Nhân An liền không kịp đợi mà dùng mười tội trạng xử tử hắn như vậy, ngược lại cũng không phải không thể hiểu.
Văn Nhân Cửu thấy Lạc Kiêu ngẩn người, qua hồi lâu không đáp lại, liền nhíu mày hỏi: “Đã làm chính là đã làm, chưa làm chính là chưa làm, câu hỏi này của Cô ngươi cảm thấy khó vậy sao?”
Trong đôi mắt Lạc Kiêu lộ ra chút tâm tình phức tạp, qua hồi lâu, trên mặt mới chậm rãi nặn ra nụ cười, cười giống như bình thường: “Điện hạ hỏi cái này để làm gì nha?”
Văn Nhân Cửu lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nói như vậy, ngươi đã làm rồi?”
Lạc Kiêu theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, phủ nhận vọt tới bên miệng, rồi lại bị chính mình nuốt xuống, bất đắc dĩ cười nói: “Điện hạ cũng nói, đã đến tuổi này của thần, có trở thành cha của mấy đứa nhỏ cũng không phải chuyện lạ, cần gì phải so đo chuyện thần đã làm hay chưa làm?”
“Cô chưa từng làm.” Văn Nhân Cửu đột nhiên nói.
Lời nói còn lại mắc trong cổ Lạc Kiêu, nhất thời đoán không ra Văn Nhân Cửu là có ý tứ gì, ngừng lại một chút, cũng không biết nên tiếp tục mở miệng thế nào.
“Ngươi làm cùng ai?” Văn Nhân Cửu lúc này giống như biến thành một người khác, nhìn thẳng vào Lạc Kiêu, truy vấn hùng hổ dọa người, “Nha hoàn thông phòng? Hay là những nữ nhân phong nguyệt kia?” (*này để chỉ nữ tử trong lầu xanh.)
Lạc Kiêu bị hỏi cảm thấy có chút chật vật, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia của Văn Nhân Cửu, một đường thẳng tắp, rồi lại dường như có thể nhìn xuyên qua hắn. Lập tức không dám nhìn thẳng vào y nữa rồi, hơi hạ mắt, tận lực khiến cho mình bình tĩnh giống như bình thường, chỉ cười nói: “Điện hạ hỏi cái này làm gì a? Chẳng lẽ là muốn cùng thần nghiên cứu thảo luận chuyện phong nguyệt (*yêu đương) này sao?”
Văn Nhân Cửu không trả lời, chỉ dùng một đôi mắt nhàn nhạt nhìn Lạc Kiêu như trước, ánh mắt trong trẻo.
Lạc Kiêu hơi nâng mắt, đụng phải đôi mắt kia của Văn Nhân Cửu, trái tim chợt chậm một nhịp, qua hồi lâu, có chút không thể tin gọi: “Điện hạ?”
Văn Nhân Cửu rồi lại không có nửa phần ngượng ngùng, chỉ nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cô chưa bao giờ làm loại chuyện đó, ngươi đã biết, vậy ngươi đúng lúc tới đây dạy Cô a.”
Hô hấp Lạc Kiêu nghẽn lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Văn Nhân Cửu, thẳng đến khi ngực bởi vì nín thở mà có chút đau đớn, lúc này mới trầm thấp mở miệng: “Điện hạ… người có biết người đây là đang nói gì không?”
Giọng nói vậy mà khàn đặc không thành tiếng.
Văn Nhân Cửu khẽ nhíu mày, hỏi: “Ngươi đối với nam nhân không được?”
Hai mắt Lạc Kiêu trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bên kia hỏi lại: “Điện hạ thích nam nhân?”
Văn Nhân Cửu nói: “Cô hẳn là thích nữ nhân.”
Lạc Kiêu cảm thấy trái tim có chút đau nhói, hạ mi mỉm cười nói: “Vậy lời này của Điện hạ là đang đùa giỡn với thần sao?”
Văn Nhân Cửu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ xuống thư án: “Không phải.”
Lạc Kiêu nâng mắt nhìn y.
Văn Nhân Cửu liền hờ hững nói: “Nhưng lần đầu tiên làm loại chuyện đó, Cô nghĩ muốn làm với ngươi.”
Lạc Kiêu kinh ngạc nhìn vẻ mặt nhàn nhạt thậm chí nhìn không ra chút xấu hổ của Văn Nhân Cửu, biết rõ này có lẽ chỉ là lời nói thuận miệng của đối phương mà thôi, nhưng dây cung gọi là “lý trí” trong đầu rồi lại trong nháy mắt đã kéo căng đến gần như muốn đứt.
Có lẽ bởi vì quá kinh ngạc, mừng quá đỗi cùng không thể tin, một khắc này, hắn thậm chí không cách nào nói ra dù chỉ một âm tiết.
Văn Nhân Cửu thấy qua hồi lâu vẫn không nghe được Lạc Kiêu đáp lại, mắt có chút lạnh: “Ngươi không muốn?”
“Điện hạ thật sự chưa bao giờ làm loại chuyện đó?” Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu, thấy bên kia nhàn nhạt gật đầu, trầm mặc một hồi, mới dịu lại rồi khẽ nói: “Như vậy, thần dạy Điện hạ cũng không phải không được. Chẳng qua là, trên giường, Điện hạ phải toàn bộ nghe theo thần.”
Văn Nhân Cửu hơi nheo mắt: “Toàn bộ nghe lời ngươi?”
Lạc Kiêu không đáp, trong đôi mắt sẫm màu mơ hồ bao phủ một thứ gì đó khiến người ta run sợ.
Văn Nhân Cửu im lặng nhìn Lạc Kiêu, hồi lâu, khẽ gật đầu, sau đó mới thản nhiên nói: “Sau giờ Tý*, ngươi tới đây.”
(*11h đêm đến 1h sáng)
Lạc Kiêu đồng ý, giúp Văn Nhân Cửu dọn lại tấu chương trên bàn.
Lúc chạng vạng tối Lạc Kiêu trở về phủ, cùng Bình Tân Hầu và mấy vị di nương, tiểu thư ăn cơm với nhau, sau đó liền đi theo Bình Tân Hầu đến chỗ Bạch thị bên kia.
Bạch thị tuy rằng lúc sinh bởi vì long phượng thai mà ăn chút khổ, nhưng thân thể vốn khỏe, sau sinh lại được điều dưỡng tốt, hiện tại nhìn qua, ước chừng đã khôi phục tám chín phần mười.
Thời điểm Lạc Kiêu cùng Bình Tân Hầu dến, Bạch thị mới vừa cho cặp long phượng thai bú sữa, tựa ở đầu giường, cùng Mộc Xuân mỗi người ôm một đứa nói chuyện với nhau.
Lạc Kiêu đến bên cạnh Bạch thị, nhìn hài tử trong ngực bà, cười cười lấy tay chọc chọc cái mũi của đứa bé kia, hỏi: “Đây là đệ đệ?”
Bạch thị cười gật đầu: “Chỉ cần nhìn đầu là có thể nhìn ra.” Cẩn thận bỏ Lạc Hi vào trong ngực Lạc Kiêu, sau đó mới nhìn Bình Tân Hầu ôm Lạc Khê, cùng một tư thế vụng về chả khác gì Lạc Kiêu, nhịn không được cười một hồi, sau đó nói: “Hầu gia cùng Kiên nhi thật đúng là cha con, nhìn vào động tác cũng có thể nhận ra!”
Bình Tân Hầu cũng cười, đưa tay muốn nhéo mũi khuê nữ nhà mình, nhưng tay vừa đến một nửa, rồi lại sợ mấy vết sẹo chằng chịt dưới tay mình rồi lại làm thương mặt nó, liền hậm hực rụt tay về, chỉ dùng chóp mũi mình đụng đụng chóp mũi Lạc Khê, cười nói: “Mặc dù nha đầu tiểu Khê cùng Hi ca nhi không chênh lệnh mấy canh giờ, Hi ca nhi này rồi lại nhỏ hơn một vòng. Nhìn qua, không biết còn cho rằng ca nhi là một nha đầu a!”
Lạc Kiêu ôm Lạc Hi đến bên cạnh Bình Tân Hầu, nhìn Lạc Khê bên kia trắng trắng mập mập, nói: “Quả thật ca nhi nhỏ hơn nhiều.”
Bạch thị cũng có chút buồn: “Lúc Hi ca nhi sinh ra đã gầy hơn rồi, bú sữa mẹ cũng không nhiều bằng chị nó, hiện tại đã được mấy ngày, về sau cũng không biết sẽ thế nào.”
Mộc Xuân ở một bên nói: “Phu nhân, Hầu gia cũng là nóng lòng, mặc dù ca nhi hiện tại có chút nhỏ gầy, nhưng mà đại phu lại nói thân thể ca nhi vô cùng khỏe mạnh. Ngày sau dùng nhiều đồ tốt điều dưỡng, có khung của Hầu gia cùng Thế tử gia đây, còn sợ ca nhi lớn không được sao!”
Bình Tân Hầu nghe Mộc Xuân nói thế, cũng cảm thấy vui vẻ, cười nói: “Lời này nói cũng đúng. Ta nhớ được Kiêu nhi lúc nhỏ, cũng không phải nhỏ xíu gầy teo, hiện tại cũng không phải cao lớn lên sao.”
Bạch thị nhìn Lạc Kiêu, cảm thấy lời này có đạo lý, lúc này mới bỏ đi khuôn mặt ưu sầu bật cười. Tựa ở đầu giường nhìn trượng phu cùng trưởng tử của mình chơi đùa với cặp long phượng thai, chẳng qua miệng lại không nhịn được nói: “Hai người tay chân vụng về, cẩn thận làm ngã ca nhi, tả nhi!”
Lạc Kiêu quay đầu nhìn Bạch thị, mỉm cười: “Sinh ra ca nhi tả nhi, mẹ cũng đổi sang thương người khác rồi, há miệng mở miệng, cũng không có con nữa.”
Mộc Xuân đứng ở đầu giường hầu hạ, nghe Lạc Kiêu nói liền che miệng cười rộ lên: “Phu nhân, Thế tử gia đây là ghen tị a!”
Bạch thị cười cười lườm bên kia, nhất thời cả phòng đều tràn ngập ấm áp.
Rời khỏi chỗ Bạch thị, Lạc Kiêu liền đi thẳng về phòng, trong phòng là Tầm Đông đang trực, nhìn thấy Lạc Kiêu trở về, cười hì hì qua đón: “Thế tử gia là qua phu nhân bên kia?”
Lạc Kiêu gật đầu, cởi xuống áo ngoài. Tầm Đông tiếp lấy, nói: “Nước đã chuẩn bị cho Thế tử, có muốn nô tỳ hầu hạ?”
Lạc Kiêu lắc đầu: “Ngươi đứng canh bên ngoài là được rồi.”
Tầm Đông liền đáp lại giòn tan, xếp xong quần áo sạch cho Lạc Kiêu, sau đó mới quay người ra khỏi phòng đứng chờ.
Nước có chút nóng, ngâm ở trong đó ngược lại khiến đầu óc có chút bị hun đến mơ màng. Hai tay hất nước rửa mặt, cũng không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, chỉ nhanh chóng cọ rửa một lượt liền đứng lên.
Đêm dần khuya, không có sao, chỉ có một vầng trăng treo lơ lửng trên trời đêm, tản ra chút ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo.
Vạn vật yên tĩnh*, chỉ thỉnh thoảng có con ve trên tàng cây kêu to vài tiếng, nhưng chỉ một lúc liền ngừng.
(*Nguyên văn 万籁俱寂 vạn lại câu tịch: hình dung cảnh vật chung quanh đều vô cùng yên tĩnh, một chút âm thanh cũng k có.)
Thanh Lan Điện hiếm khi không có người đứng gác, một bóng người thon dài từ mái hiên nhảy xuống, quen cửa quen nảo đến gần điện, vòng qua mấy hành lang gấp khúc, vừa nhấc mắt, liền thấy một thiếu niên khoác trên vai ngoại sam đang dựa ở lan can nhìn bầu trời đêm, sắc mặt nhàn nhạt, được ánh trăng bao phủ, khiến khuôn mặt trắng nõn như ngọc có vài phần trong suốt.
Lạc Kiêu chậm rãi đến bên cạnh thiếu niên kia, cho đến khi còn cách ba bước, bên kia mới quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn hắn hỏi: “Đã đến?”
Lạc Kiêu nhìn y, gật đầu “Ừ” một tiếng.
Văn Nhân Cửu liền xoay người, đẩy cửa đi vào: “Vào đi thôi.”
Trong phòng trừ hai người bọn họ cũng không có người thứ hai, phòng ngoài cũng không thắp nến, chỉ có một cây nến đỏ của gian trong, ánh nến leo lét, trong đong đưa mang theo vài phần sầu khổ triền miên.
Lạc Kiêu cũng không phải lần đầu đi vào phòng ngủ của Văn Nhân Cửu, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy, một nơi rõ ràng đã quen thuộc như vậy, rồi lại bỗng nhiên khiến cho hắn cảm thấy có vài phần ái muội.
Văn Nhân Cửu đứng trước giường, quay người im lặng nhìn Lạc Kiêu, hỏi: “Muốn cởi quần áo sao?”
Lạc Kiêu chậm rãi đến trước người Văn Nhân Cửu, buông mắt nhìn y, bàn tay dùng một loại tư thế lúc nóng lúc lạnh di chuyển từ vạt áo đến cằm y: “Điện hạ có nhớ lúc sáng đã đồng ý lời của thần?” Giọng nói hơi hạ thấp, so với ngày thường có một lại khác biệt vi diệu, “Thần có thể dạy Điện hạ chuyện giường chiếu này, nhưng Điện hạ trên giường phải nghe thần.”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn. Khoảng cách giữa Y cùng Lạc Kiêu cũng chỉ có một bàn tay, ngay cả hô hấp cũng dường như đan vào nhau. Y biết rõ thân hình Lạc Kiêu so với y còn muốn cao hơn một chút, nhưng thế này mới biết được, chính là cao hơn gần nửa đầu. Nâng mắt nhìn lên như vậy, bên kia liền mang đến một loại áp lực mơ hồ, lại khiến y cần phải tiêu phí tâm sức cực lớn mới có thể áp chế bản năng muốn chống lại của mình.
“Cô biết rồi.” Hạ mắt xuống, Văn Nhân Cửu đáp, sau đó, liền nghe thấy người chỉ cách mình trong gang tấc khẽ cười một tiếng, tiếp đó, bàn tay ấm áp kia liền chậm rãi duỗi tới, ôn nhu thoát đi áo ngoài của y.
Văn Nhân Cửu xưa nay đều được người hầu hạ thay quần áo, y chưa bao giờ biết được có một ngày y vậy mà lại cảm thấy để cho người khác cởi quần áo cho y, sẽ khiến y cảm thấy…. kỳ quái như vậy.
Y híp mắt lạnh lùng nhìn Lạc Kiêu dường như bình thản thong dong trước mặt, trầm giọng: “Muốn cởi liền cởi mau đi.”
Lạc Kiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Văn Nhân Cửu trong lúc vô thức lộ ra một loại lúng túng khó nói thành lời, khẽ cười ngưng mắt nhìn người kia, giọng nói bởi vì có chút khàn khàn mà có vẻ hơi nguy hiểm.
“Được.”
Trước tầm mắt của Văn Nhân Cửu đưa tay cởi y bào của mình, không lâu sau liền lộ ra thân thể cường tráng bị y bào che lấp, ngồi xuống giường đưa mắt nhìn Văn Nhân Cửu đã bị mình cởi chỉ còn tiết y, khẽ nhướng mày, đưa tay liền kéo Văn Nhân Cửu ôm vào lòng.
Văn Nhân Cửu cảm thấy có chỗ không đúng, rõ ràng chỉ là da thịt chạm nhau bình thường, trái tim rồi lại đập có chút lợi hại. Cằm của hắn gác trên vai Văn Nhân Cửu, nhấp môi không lên tiếng, chỉ là con ngươi đen hơn trời đêm ánh lên chút hơi nước nhỏ vụn, trên khuôn mặt trắng ngọc không biết bởi vì nóng hay vì cái gì, mà hơi ửng hồng.
Mặc dù hết sức kiềm chế, Lạc Kiêu vẫn có thể cảm giác được Văn Nhân Cửu ở trong vòng tay hắn có hơi phát run.
Tiểu Điện hạ của hắn,có lẽ không hề thong dong lãnh đạm giống như bản thân y biểu hiện như vậy. Y cũng đang khẩn trương.
Lạc Kiêu nghĩ như vậy, cưng chiều lại thân mật hôn một cái lên đỉnh đầu Văn Nhân Cửu, nhưng ngược lại, ngọn lửa trong lòng hắn đã cháy quá lâu rồi lại trong nháy mắt được gió thổi, rốt cuộc càng bùng lên dữ dội.
Tay của hắn từ vạt áo của Văn Nhân Cửu tiến vào, di chuyển trước ngực y mang theo chút ái muội tình sắc, ngón tay có lớp kén mỏng vuốt ve da thịt sinh ra một loại cảm xúc vi diệu, có chút thô ráp, còn có một vài thứ khác. Văn Nhân Cửu mím môi hơi nhíu mày, con ngươi sẫm lại, như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.
Lạc Kiêu gần như là mang theo một loại hứng thú cẩn thận nhìn Văn Nhân Cửu mỗi khi run run hàng mi. Bình thường Văn Nhân Cửu cho dù thể nhược, thái độ cũng gần như là cao ngạo lạnh như băng, nhưng mà, giờ khắc này lại bất đồng.
Lạc Kiêu cũng không có ý tưởng muốn đè Văn Nhân Cửu xuống, nhưng giờ khắc này, loại cảm giác ngọt ngào từ vị Thái tử xưa nay tựa băng tuyết tùy ý bản thân nắm trong lòng bàn tay, lại để cho mỗi một tấc trên thân thể y đều nghe theo sai khiến của hắn, chính là gần như làm hắn phát cuồng.
Ngón tay thô ráp xẹt qua viên đỏ thẫm trước ngực, xẹt qua cái bụng bằng phẳng, sau đó chậm rãi thăm dò vào tiết khố. Văn Nhân Cửu chợt giật nảy mình, vô thức lùi lại, đưa tay đè xuống cổ tay Lạc Kiêu.
Lạc Kiêu nhìn y, đôi mắt sẫm màu cực trầm, rồi lại ở sâu bên trong tuôn ra một ngọn lửa, làm nổi lên thứ ánh sáng kỳ dị sâu trong con ngươi, khiến cho Văn Nhân Cửu nhìn thấy thân thể của y cũng bắt đầu rơi vào hỗn loạn mơ hồ.
“Điện hạ có nhớ ban ngày đồng ý thần cái gì không?” Giọng Lạc Kiêu trầm thấp mà khàn khàn, mang theo chút ý cười, tình sắc đến kinh người. Văn Nhân Cửu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hồi lâu, cổ họng khẽ nhúc nhích, đôi mắt chậm rãi rũ xuống, bàn tay nắm ở cổ tay Lạc Kiêu rồi lại buông lỏng ra.
Lạc Kiêu cảm thấy bàn tay kia buông lỏng, trực tiếp cởi đồ của y, sau đó mò xuống phía dưới cầm lấy thứ kia của Văn Nhân Cửu. Vật kia còn chưa cương, nắm trong tay có chút mềm, vào tay ấm áp. Lạc Kiêu dùng đầu ngón tay thành thạo xẹt qua đỉnh của vật kia, chỉ cảm thấy người kia bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, nhưng đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, bên kia rồi lại cắn chặt răng không lên tiếng, chỉ có một đôi mắt đào hoa giờ khắc này càng thêm dợn nước, sắc mặt lúc trước chỉ hơi ửng hồng cũng dần dần nồng đậm.
Bàn tay Lạc Kiêu ra sức nịnh nọt, đôi mắt chỉ vững vàng nhìn thẳng vào Văn Nhân Cửu, thẳng đến khi cảm thấy được vật đang mềm nhũn kia dần dần trở nên cứng rắn nóng hổi, môi mới gợn ra nụ cười, tay kia đè lại cổ Văn Nhân Cửu, cúi đầu hôn xuống.
Hắn rồi lại bất đồng với bộ dạng khiến người ta như tắm gió xuân (*沐春风 mộc xuân phong) vẫn luôn hiện lên ở trước mặt Văn Nhân Cửu, Lạc Kiêu hôn nhưng cực kỳ bá đạo, hắn dùng lưỡi cạy ra hàm răng của y, không nể mặt mà cường thế ở trong miệng Văn Nhân Cửu giành lấy lãnh địa của mình, thẳng đến sau khi đưa lưỡi ra liếm mọi ngóc ngách, mới hơi chậm lại, quấn lấy lưỡi y, ép buộc triền miên với lưỡi của mình. Văn Nhân Cửu lần đầu tiên cảm thấy bị động như vậy, xuyên qua ánh mắt Lạc Kiêu, y thậm chí có thể thấy ở sâu bên trong là hình ảnh của dã thú đang kêu gào.
Hô hấp dần khó khăn, trong khoảnh khắc này, y thậm chí cho rằng Lạc Kiêu đã muốn chặn lại hô hấp của y, cứ như vậy nuốt y vào bụng!
Lúc rời môi thân thể Văn Nhân Cửu đã mềm nhũn, Lạc Kiêu ôm ngang lấy y, nhưng cũng không rời khỏi y, đôi môi như có như không cùng y dán lại với nhau. Lạc Kiêu nhìn qua Văn Nhân Cửu, như có như không liếm đi chỉ bạc vướng ở khóe môi y, hô hấp phun ra dường như mang theo nhiệt độ có thể hòa tan người: “Thoải mái không?”
Văn Nhân Cửu không đáp, chỉ ồ ồ thở gấp, y nhìn Lạc Kiêu, trong đôi mắt phủ đầy hơi nước, giống như khóc mà không phải khóc, xinh đẹp kinh người, hoàn toàn không còn bộ dạng bén nhọn lại lạnh như băng giống ngày thường.
Lạc Kiêu nở nụ cười trầm thấp, môi chậm rãi trượt đến bên tai y, ngậm lấy vành tai kia liếm láp, sau đó bỗng nhiên dùng răng cắn nhẹ: “Điện hạ, người cứng.”
Văn Nhân Cửu bỗng nhúc nhích, y nhìn Lạc Kiêu, trong lòng hiện lên một loại cảm xúc vừa giận vừa thẹn, nhưng còn chưa chờ y nói cái gì, bên kia rồi lại cúi đầu hôn xuống. Bờ môi lửa nóng mang theo sức lực bá đạo không cho từ chối, thuần thục khiến người ta lâm vào trầm mê, Văn Nhân Cửu gần như không có sức phản kháng, cảm giác hít thở không thông dần tăng lên, nhất thời y chỉ có thể theo sự dẫn dắt của Lạc Kiêu mà đắm chìm.
Lạc Kiêu hôn Văn Nhân Cửu thật sâu, động tác di chuyển dưới háng y cũng dần nhanh lên. Khoái cảm vô cùng mãnh liệt trong nháy mắt dâng lên, cả người Văn Nhân Cửu run rẩy, y hơi né tránh nụ hôn của Lạc Kiêu, tay rồi lại dùng sức bám lấy tay hắn, giọng nói phát ra mang theo run rẩy vỡ vụn: “Chờ… chờ… chậm chút…. Cô… a, ư!”
Lạc Kiêu không hôn y, nhưng một tay rồi lại không nhàn rỗi hung hăng ôm chặt lấy eo Văn Nhân Cửu, như gông xiềng bá đạo không cho y chạy trốn, tay kia tức thì cẩn thận chậm chạp vuốt ve thứ đang căng cứng kia, thỉnh thoảng ý đồ xấu chặn lại lối ra, dùng móng tay xẹt qua lỗ nhỏ, đưa tới một trận rên rỉ không thể kiềm chế của bên kia.
“Ưm…. a… đừng, đừng đụng!” Văn Nhân Cửu trước giờ chưa thấy qua bộ dạng này của Lạc Kiêu, dù gấp mà không rối*, mang theo cường thế cùng nguy hiểm nào đó không thể diễn tả bằng lời, lại khiến cho y cảm thấy một loại không dễ chịu rồi lại không cách nào phản kháng, “Đợi… đợi, đợi… buông tay… Cô muốn… A!”
(*Nguyên văn 好整以暇 hảo chỉnh dĩ hạ: là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung.)
“Muốn bắn rồi?” Lạc Kiêu ghé vào tai y cười trầm thấp: “Muốn thần tiếp tục không, Điện hạ?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, cắn răng ngọc, rồi lại không trả lời. Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu, động tác trên tay rồi lại bỗng nhiên ngừng.
“Ngươi!” Văn Nhân Cửu cau mày khàn giọng hô một tiếng, Lạc Kiêu rồi lại không hề nhúc nhích, chỉ chậm rãi rút bàn tay ra khỏi tiết khố của y, sau đó nương theo ánh nến cẩn thận nhìn dùng nhan y.
Trên tay Lạc Kiêu dính đầy dâm thủy của Văn Nhân Cửu, hắn buông mắt nhìn tay mình, sau đó lập tức nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu, chậm rãi đặt ngón tay ở bên môi mút: “… Rất ngọt.”
Đầu óc Văn Nhân Cửu nháy mắt trống rỗng, y quả thật không tưởng tượng được người như Lạc Kiêu một khi đã đến trên giường, vậy mà có thể trở nên dâm uế như thế. Y nhìn lên Lạc Kiêu trước mắt không ngừng phát ra tình sắc nhưng quần áo vẫn hoàn chỉnh như trước, hai mắt trầm xuống, bỗng nhiên nhào lên đưa tay kéo ra quần áo của hắn. Lạc Kiêu nhìn động tác của y, rồi lại duỗi tay đè chặt tay của y, nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, chỉ khẽ cười, sau đó nắm tay y chậm rãi kéo vào trong quần áo mình, thẳng đến khi hắn cứng.
Văn Nhân Cửu muốn trốn, nhưng mà bàn tay kia giống như có sức lực nghìn quân, lại khiến cho y một chút cũng không thể động, sau đó, y nghe thấy Lạc Kiêu khàn giọng ghé vào tai y phun hơi nóng: “Sờ thần.”
“Giống như lúc nãy thần làm.”
Văn Nhân Cửu mặc kệ tâm trí như thế nào cay nghiệt lão luyện, nhưng dù sao trên thực tế vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trải đời, thân thể lại yếu, cho dù lúc này Lạc Kiêu chưa chính thức tiến vào, nhưng loại chuyện này, đối với y mà nói, cũng thật sự vô cùng kịch liệt.
Lạc Kiêu bên kia đạt được ước muốn, những thứ này cùng lắm chỉ là món khai vị, cũng không thể thật sự khiến hắn thỏa mãn. Nhưng hắn cũng biết Văn Nhân Cửu có lẽ đã đến cực hạn, không chịu nổi hắn tiếp tục giày vò. Nhìn người kia nửa tỉnh nửa mê, trên trán đều là mồ hôi. Tóc hai bên má bị mồ hôi làm ướt, hơi rũ xuống, càng tôn lên khuôn mặt trắng như ngọc của y.
Đưa tay ôm người thật chặt vào ngực, nhẹ nhàng gọi một tiếng “A Cửu”, rồi lại không nghe thấy bên kia lên tiếng, trong lòng biết rõ y có lẽ là mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi, lại ôm một hồi, tinh toán thời gian không thể tiếp tục kéo dài, lúc này mới đứng lên, tìm vải bông trắng, cẩn thận lau mồ hôi cho Văn Nhân Cửu, lại đổi một bộ tiết y mới, sau đó mặc vào xiêm y của mình, đứng trước giường lại cúi người hạ một nụ hôn trên môi người kia, lúc này mới nhanh chóng lợi dụng màn đêm đi ra ngoài.
Thời điểm về phủ, sắc trời bên ngoài đã mờ sáng, vào phòng còn chưa lâu, liền nghe thấy bên ngoài Tri Hạ gõ cửa gọi hắn.
“Thế tử, người đã tỉnh?”
Lạc Kiêu chỉ mặc tiết y ra mở cửa, Tri Hạ bên ngoài liền bưng đồ rửa mặt đi vào, đặt mấy thứ xuống bàn, quay đầu nhìn Lạc Kiêu, cầm quần áo mặc vào cho hắn, một bên khom người buộc đai lưng bên hông cho hắn, một bên cười hỏi: “Thế tử gia đây là buổi tối làm mộng đẹp đi? Sắc mặt hôm nay lại tốt như vậy.”
Lạc Kiêu hạ mắt chỉnh lại ống tay áo của mình, khóe môi rồi lại hơi cong lên, qua hồi lâu, nhìn Tri Hạ nói: “Ta lại không hy vọng đó là một giấc mộng.”
Tri Hạ không rõ ý tứ của Lạc Kiêu, lấy ra đồ rửa mặt, đứng ở một bên cười nói: “A, có thể khiến cho Thế tử gia nói như vậy vẫn là lần đầu tiên. Cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì!”
Lạc Kiêu chỉ cười, nhưng lại không nói gì, nhanh chóng rửa mặt, sau đó ra ngoài theo Bình Tân Hầu đến quân doanh.
Mà cùng lúc đó, Đông Cung.
Lúc Văn Nhân Cửu mơ mơ màng màng mở mắt, sắc trời bên ngoài đã sáng trưng. Vén chăn đứng lên, lại chỉ cảm thấy cả người nhức mỏi căng đau một trận. Hơi nhíu mày đi đến cái ghế chính giữa ngồi xuống, khàn giọng gọi một tiếng “Người tới”, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Mặc Lan đi đén.
“Điện hạ tỉnh?”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt gật đầu, nhìn nàng hỏi: “Giờ nào?”
Mặc Lan liền nói: “Đã là giờ Thìn canh ba rồi.” (*7h-9h sáng.)
Văn Nhân Cửu nghe xong mắt hơi trầm xuống. Tuy rằng hôm nay là hưu mộc, nhưng bình thường hưu mộc y cũng chưa từng ngủ một giấc đến canh giờ này.
Mặc Lan nhìn sắc mặt Văn Nhân Cửu khó coi, cũng có chút không biết làm sao.
Từ tối hôm qua, Điện hạ nhà mình liền có chút kỳ quái. Vốn là dùng bữa tối so với bình thường ít hơn nửa bát, sau đó liền phân phó toàn bộ tôi tớ nô tài ở gần tẩm điện trong Thanh Lan Điện đều lui xuống, lại đến sáng nay, từ trước đến nay giờ mẹo (*5-7h sáng) sẽ thấy Điện hạ đúng giờ rời giường, hôm nay vậy mà trễ hơn trọn vẹn một canh giờ.
Lòng nhịn không được thầm hỏi, lại nhìn sắc mặt Văn Nhân Cửu một cái, hồi lâu mới do dự nói: “Điện hạ nhưng là thân thể không khỏe? Có muốn nô tỳ đến Thái y viện mời một vị ngự y tới xem cho Điện hạ một chút không?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt rồi lại lạnh lùng liếc nàng một cái.
Mặc Lan bị cái nhìn này khiến giật mình, vội vàng ngừng miệng, nhưng đáy lòng biết rõ Điện hạ nhà mình đây là đang mất hứng. Nhưng mặc dù ngừng miệng, chỉ đứng tại chỗ trái lo phải nghĩ, rồi lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là mình nói câu nào phạm tới kiêng kỵ của Văn Nhân Cửu.
“Không cần mời Thái y, thân thể Cô không có chỗ nào không thoải mái.” Văn Nhân Cửu lạnh lùng nói, “Đi gánh thùng nước tới đây, Cô muốn tắm.”
Mặc Lan nghe Văn Nhân Cửu nói xong, vội vàng gật đầu đáp lại, lập tức nhanh chóng lui xuống.
Văn Nhân Cửu mắt thấy Mặc Lan ra khỏi phòng, vẻ mặt vẫn luôn căng thẳng mới hơi buông lỏng xuống. Đưa tay sờ sờ tiết y trên người mình.
Tiết y sạch sẽ, nghĩ lại cũng có thể là sáng nay trước khi đi Lạc Kiêu đã thay cho y. Nhưng phía dưới tiết y, thân thể y vẫn mơ hồ lưu lại nhiệt độ của đêm qua.
Y lần đầu tiên biết được, thì ra nhiệt độ cơ thể người lại có thể nóng đến trình độ đó. Những nơi bị Lạc Kiêu đụng vào, đều bị phỏng đến đáng sợ, giống như là phát sốt, lại sinh ra vài phần thống khổ.
Thân thể rõ ràng là của mình, rồi lại trong khoảnh khắc đó dường như hoàn toàn không thuộc về mình nữa. Cái loại cảm giác này thoải mái đến mức đáng sợ, khiến y cho tới lúc này vẫn không nhịn được tim đập loạn.
Văn Nhân Cửu đưa tay rót cho mình ly trà, hương vị chan chát lan tỏa khắp răng môi, sau đó khiến cho cả người tỉnh táo lại. Hạ mắt nhìn lá trà không ngừng chìm nổi trong ly sứ, Văn Nhân Cửu bất chợt nhớ đến mấy nhàn thư thoại bản* đã xem qua vài ngày trước đó.
(*话本 thoại bản: một dạng tiểu thuyết.)
Trong sách viết lúc tiểu thư cùng thư sinh kia ở chung một đoạn thời gian, cũng từng loáng thoáng viết qua loại chuyện hương diễm này, lúc ấy y đọc nhưng không rõ, nhưng chuyện này, như thế nào sẽ khiến người ta “Sảng khoái đến mức nhất thời ngay cả họ tên mình là gì cũng quên.” Hai mắt Văn Nhân Cửu âm trầm, trong đầu bất chợt hiện lên một ít đoạn ngắn của tối hôm qua.
Mặc dù là nói y còn chưa đến mức đó, nhưng quả thật bởi vì chuyện kia mà có chút vong hình*. (*忘形 chỉ quá mức vui vẻ mà mất đi thái độ bình thường, đánh mất chính mình.)
Chuyện tình ái quả thật tuyệt vời, nhưng một khi sa vào lại thật sự nguy hiểm. Y đã nếm qua, biết được tư vị trong đó, về sau vẫn là phải khắc chế một chút mới được.
Lại nhấp một ngụm trà, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Nhưng cũng may lần đầu làm loại chuyện này là với Lạc Tử Thanh, nếu là người ngoài, y chỉ sợ chịu không nổi ở trên giường cùng một nữ nhân xa lạ làm như vậy.
Nhưng vì cái gì nói đến loại chuyện này, người đầu tiên hiện lên trong đầu lại là Lạc Kiêu, mà không phải Mặc Lan, Mặc Liễu, những cung nữ từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh y, một chuyện này Văn Nhân Cửu nhưng lại không muốn nghĩ sâu, chỉ theo bản năng đem các loại đáp án sinh động chôn xuống tận sâu trong đầu.
Không lâu sau, Mặc Lan phân phó hai tiểu thái giám chuyển vào thùng tắm đầy bước, Mặc Lan tiến lên liền hỏi: “Điện hạ, có muốn nô tỳ giúp cởi quần áo.”
Mặc Lan nói xong, hàng mi buông xuống của Văn Nhân Cửu khẽ run, chỉ là trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, thản nhiên nói: “Không cần, Cô tự mình làm.”
Mặc Lan có chút kỳ quái, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ đứng ở một bên, chuẩn bị đón lấy tiết y của Văn Nhân Cửu cởi ra.
Văn Nhân Cửu thấy Mặc Lan không đi, nhưng lại bất động, qua hồi lâu, để tay trên áo mình, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi ra ngoài chờ.”
Mặc Lan lại càng kỳ quái, mở to mắt nhìn, cuối cùng vẫn không nói gì, làm vạn phúc, rón rén lui ra ngoài.
Văn Nhân Cửu đứng trong phòng, thẳng đến khi nghe tiếng bước chân đi xa, xác định người đã đi ra, lúc này mới chậm rãi cởi quần áo đi vào thùng tắm. Ngồi trong thùng tắm, cầm gương đồng cách đó không xa soi bên gáy của mình. Y nhớ kỹ, đêm qua, Lạc Kiêu đã từng đối với chỗ này…
—— Quả nhiên, nhìn một bên gáy, dấu hôn đỏ chói thình lình đập vào mắt!
Sắc mặt Văn Nhân Cửu bỗng nhiên trầm xuống, tay nắm gương đồng bởi vì dùng sức mà có chút trắng bệch.
Lạc! Tử! Thanh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT