Emma Paxton xách túi vải và mang một ly trà đá đi ra cửa sau ngôi nhà của gia đình đang nhận nuôi cô, một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Las Vegas. Xe cộ lao vun vút và tiếng động cơ gầm gừ không ngừng trên đường cao tốc gần đó, trong không khí nặng mùi khí thải từ xe và nhà máy xử lý nước địa phương. Đồ trang trí duy nhất trong sân sau là hàng tấn bụi, một cái đèn diệt côn trùng rỉ sét và vài bức tượng bằng đất nung trông hào nhoáng nhưng vô giá trị.
Nơi đây quá khác biệt so với sân sau nhà tôi ở Tucson, nó được thiết kế hoàn hảo như một sa mạc thu nhỏ và có một bộ xích đu gỗ tôi hay dùng để chơi trò lâu đài. Như tôi đã nói, điều này thật kì quái khi tôi nhớ được những chi tiết vụn vặt nhưng lại không ngăn được những ký ức khác cứ tan biến dần.
Một giờ qua tôi vẫn cứ đi theo Emma, cố tìm hiểu về cuộc đời của con bé và níu lấy những ký ức về đời mình. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Con bé đi đâu là tôi theo đó. Tôi cũng không chắc làm cách nào mình biết chuyện của Emma, chúng chỉ đơn giản xuất hiện trong đầu mỗi khi tôi nhìn con bé, như thể tin nhắn hiện ra trong hộp thư. Tôi biết rõ từng chi tiết về cuộc đời Emma hơn cả của chính tôi.
Emma vất túi vải lên cái bàn sắt ngoài hiên nhà, thả mình xuống ghế nhựa rồi ngửa đầu nhìn trời. Ưu điểm duy nhất của khoảng sân sau này là nó quay lưng lại với đám sòng bạc và hướng ra một khoảng trời trong không một gợn mây kéo dài đến vô tận. Mặt trăng treo giữa lưng chừng trời, trông như một cái bánh xốp tròn trịa.
Ánh mắt Emma dời sang hai ngôi sao quen thuộc rất sáng ở phía đông. Lúc chín tuổi, Emma đã bồi hồi đặt tên cho ngôi sao bên phải là sao Mẹ, ngôi sao bên trái là sao Cha, và ngôi sao bé nhỏ chớp sáng ngay bên dưới là sao Emma. Cô bé dựng lên đủ chuyện thần thoại về những ngôi sao này, vờ như đó là gia đình thật sự của mình và một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau trên trái đất này, giống như những vì sao tề tựu trên bầu trời.
Gần như cả cuộc đời Emma là được nhận nuôi. Cô chưa bao giờ gặp được cha mình, nhưng cô nhớ rõ mẹ, người đã sống cùng cô tới khi lên năm. Mẹ cô tên là Becky. Bà là một phụ nữ mảnh khảnh rất thích reo lên câu trả lời trong chương trình Vòng quay May mắn, nhảy múa quanh phòng khách khi nghe nhạc của Michael Jackson và đọc những tin tức lá cải như "Đứa bé sinh ra từ quả bí!" hay "Cậu bé người dơi!". Becky từng cho Emma tham gia các cuộc thi tìm đồ vật quanh khu chung cư, phần thưởng thường là một cây son môi đã qua sử dụng hay một thanh kẹo Snickers nhỏ. Bà mua cho Emma váy xoè công chúa hiệu Goodwill, bà đọc Harry Potter cho cô bé nghe trước khi đi ngủ và cố tạo ra từng giọng khác nhau cho mỗi nhân vật trong truyện.
Nhưng Becky giống như một tờ vé số cạo – Emma chưa bao giờ đoán được bà sẽ làm gì. Có đôi khi Becky nằm trên ghế sô pha khóc cả ngày, gương mặt méo xệch đi và gò má vằn vện nước mắt. Thỉnh thoảng bà mang Emma đi mua đồ ở cửa hàng gần nhà, nhưng luôn mua hai phần. "Sao lại phải mua hai đôi giày giống hệt nhau vậy mẹ?" Emma thắc mắc. Một ánh nhìn xa xăm thoáng hiện trên gương mặt Becky. "Để phòng trường hợp một đôi bị dơ đó Emmy."
Becky có đôi khi cũng rất hay quên – như cái lần bà để quên Emma ở tiệm Circle K. Emma đột nhiên cảm thấy không thở nổi khi nhìn thấy xe của mẹ khuất bóng dần trên làn cao tốc lung linh ánh đèn. Nhân viên bán hàng ở tiệm cho cô bé một que kem vị cam, đặt cô bé ngồi cạnh tủ kem trước cửa tiệm rồi đi gọi vài cuộc điện thoại. Khi Becky quay trở lại, bà bế bổng cô bé lên và ôm ghì lấy. Lần đầu tiên bà không phàn nàn khi Emma làm dính kem lên váy bà.
Một đêm mùa hè không lâu sau đó, Emma ngủ qua đêm ở nhà Sasha Morgan, cô bạn chung nhà trẻ. Sáng hôm sau thức dậy cô bé nhìn thấy bà Morgan đứng bên ngưỡng cửa đang nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét. Rõ ràng là, Becky đã để lại một lời nhắn dưới khe cửa nhà Morgan, báo là bà "phải đi xa một chuyến". Chuyến đi đó đến nay đã kéo dài gần mười ba năm.
Khi chẳng ai tìm thấy Becky, cha mẹ Sasha mang Emma đến một trại trẻ mồ côi ở Reno. Những người muốn nhận con nuôi không thích một đứa trẻ năm tuổi – bọn họ chỉ muốn nhận nuôi trẻ sơ sinh để có thể dễ dàng uốn nắn chúng theo khuôn mẫu của mình – thế nên Emma phải sống trong nhà tập thể, sau đó chuyển sang nhà nuôi dưỡng.
Mặc dù Emma vẫn luôn yêu mẹ nhưng cô không cảm thấy nhớ bà – ít nhất cô không nhớ Becky Khốn khổ, Becky Thất thường, Becky Mất trí đã để quên cô ở tiệm Circle K. Cô nhớ người mẹ vững chãi, biết rõ quá khứ và mong chờ tương lai của cô, bền bỉ yêu thương cô vô điều kiện. Emma đã tạo ra sao Mẹ, sao Cha và sao Emma không dựa trên người thật mà dựa vào hình mẫu lý tưởng cô ao ước.
Cửa kính lùa bỗng bị đẩy trượt sang bên, Emma ngay tức khắc quay đầu lại. Cậu quý tử mười tám tuổi của người mẹ nuôi mới, Travis, vênh váo bước ra rồi ngồi hẳn lên mặt bàn. "Xin lỗi đã nhảy vô lúc em đang trong nhà tắm nha," hắn nói.
"Không sao," Emma thầm thì cay đắng, chầm chậm nhích xa khỏi đôi chân dang rộng của Travis. Cô khá chắc Travis chẳng hề có ý xin lỗi. Hắn rất nỗ lực để được nhìn thấy cô loã thể.
Bữa nay Travis đội nón kết xanh sùm sụp che hết mắt, mặc áo sơ mi ca rô quá khổ và quần sọt jean rộng thùng thình, đáy quần xệ gần tới gối. Râu mọc lởm chởm trên mặt, mũi hếch, môi mỏng, mắt hạt đậu, hắn vốn không đủ nam tính để hợp với râu quai nón. Đôi mắt nâu đỏ ngầu đó nheo lại một cách dâm đãng. Emma có thể cảm giác được ánh mắt hắn đặt trên người cô, lướt từ cái áo thun bó sát NEW YORK NEW YORK tới cánh tay trần rồi dừng lại ở đôi chân thon dài.
Travis càu nhàu rồi cho tay vào túi áo, lôi ra một điếu thuốc và bật lửa. Khi hắn thổi một làn khói về phía cô, cái máy diệt côn trùng bỗng sáng lên. Nó kêu lên một tiếng "tách" giòn tan rồi "xèo xèo" trong thứ ánh sáng xanh biếc, tiêu diệt thêm một con muỗi nữa. Giá mà nó cũng làm vậy với Travis.
Tránh xa ra coi đồ nồi hơi, Emma rất muốn nói vậy, chẳng trách chả có cô nào thèm lại gần mày. Nhưng cô cắn lưỡi kềm lại; câu nói ấy sẽ được ghi vào hồ sơ Điều Tôi Nên Nói, một danh sách do chính cô soạn ra, lén ghi vào quyển sổ bìa đen giấu kín trong ngăn tủ.
Danh sách những điều nên nói, viết tắt là ĐTNN, được viết một cách súc tích, châm biếm và đầy cáu kỉnh, là những điều mà cô mong mỏi được nói với mấy bà mẹ nuôi, những người hàng xóm kinh dị, bọn con gái õng ẹo trong trường, và hàng tá những người khác.
Trong hầu hết mọi trường hợp, Emma đều kiềm chế phát ngôn của mình – sẽ tốt hơn nếu cô giữ im lặng, không gây thêm rắc rối và trở thành mẫu con gái phù hợp trong từng tình huống.
Trên đường đời, Emma đã học được vài kỹ năng đối phó khá ấn tượng: lúc 10 tuổi cô đã rèn luyện phản xạ của mình khá tốt khi ông Smythe, người cha nuôi nóng tính, coi cô là đối tượng để ném đồ khi ông lên cơn. Khi Emma đến sống ở thành phố Henderson cùng Ursula và Steve, hai người lập dị thích trồng rau ăn nhưng lại chẳng hề biết nấu nướng, Emma đã miễn cưỡng đảm nhiệm công việc làm bếp, làm cấp tốc các loại bánh mì bí ngòi, bánh nướng chay và mấy món đồ xào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT