Phòng cấp cứu bệnh viện luôn là nơi rất bận rộn, có đôi khi rõ ràng gần đến giờ tan ca, kết quả lại đến một loạt bệnh nhân, phải tranh thủ thời gian khám bệnh trước.
Đến khi Thiệu Nghi khám cho bệnh nhân xong, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thì đã tám rưỡi.
Cô vội vội vàng vàng đi đến một bên, lấy di động ra, gọi điện thoại.
"Alo," cô dùng tay che miệng, khẽ nói.
Người ở đầu dây còn chưa nói chuyện, nhưng trước tiên là thấp giọng cười, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Em rãnh rồi?"
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi đến một loạt bệnh nhân, em bận đến giờ mới tan ca," Thiệu Nghi xin lỗi nói.
Mạnh Tây Nam lúc này đang ngồi trong xe việt dã của mình, khẽ tựa lên ghế, mỉm cười nói: "Không sao mà."
"Anh còn ở bên ngoài sao?" Thiệu Nghi lúng túng hỏi, rõ ràng đã nói bảy rưỡi đến bệnh viện, bây giờ cũng đã qua một tiếng, cho dù anh đi rồi, cô cũng rất hiểu, nào có ai lại đến trễ một tiếng cơ chứ.
Mạnh Tây Nam ngẩng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện đối diện, xung quanh lúc này đều tối đen, chỉ có tòa nhà đó vẫn sáng đèn.
Gió bấc rít dữ dội, cách tấm cửa sổ xe cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của bên ngoài.
Anh nói: "Đương nhiên phải đợi em rồi."
"Xin lỗi, xin lỗi," Thiệu Nghi lại nói liên tục lời xin lỗi, sau đó nói ngay: "Bây giờ em đi thay quần áo. Anh đợi em thêm năm phút, không, không, là mười phút."
Nói xong, cô lại nói một câu xin lỗi, rồi mới cúp máy.
Lúc cô cởi áo blouse trắng ra, đúng lúc có y tá đi ngang qua cửa, thấy dáng vẻ hiếm khi gấp gáp của cô, còn rất mới lạ hỏi: "Bác sĩ Thiệu, chị gấp gáp như vậy là làm sao thế?"
Thiệu Nghi mỉm cười, y tá cũng là người bát quái, ôm bảng bệnh án, đứng lại ở cửa.
"Bác sĩ Thiệu, không phải chị muốn đi hẹn hò đấy chứ," y tá cười nói.
Thực ra chuyện của Thiệu Nghi ở bệnh viện, cũng rất nhiều người biết. Người yêu thời đại học, vốn tưởng có thể thuận buồm xuôi gió đi đến kết hôn, ngờ đâu phía nam leo lên cành cao, đã tìm một người nghe nói là con gái của quan chức cấp cao trong hệ thống y tế để kết hôn.
Lúc đó mấy người bạn của bác sĩ Thiệu, còn ra mặt giúp cô, phá rối hôn lễ của tên trạch nam kia.
Cho nên lúc đó trong bệnh viện, ngay cả giáo sư già chưa bao giờ hỏi chuyện gì trong khoa, cũng lên tiếng, có thể giới thiệu học trò của mình cho cô, đều là các thanh niên tài tuấn tài trí hơn người.
Nhưng bác sĩ Thiệu lúc đó đoán chừng là bị tình cảm tổn thương, nên cứ thế từ chối.
Thực ra y tá cũng chỉ trêu đùa, không ngờ Thiệu Nghi mặc áo ấm vào, đưa tay xõa tung mái tóc được cô buộc cả ngày ra. Bởi vì hôm qua biết hôm nay Mạnh Tây Nam muốn đến đón cô, nên Thiệu Nghi đã đặc biệt gội đầu.
Mái tóc cô rất dày, vừa đen vừa bóng, lúc này cô đưa tay vuốt vuốt, giống như gấm đen nhu thuận, xõa tung trên vai.
Cô cười nói: "Thật sự bị cô đoán đúng rồi."
Lần này đến phiên y tá sững sờ, hồi lâu mới cười nói: "Bác sĩ Thiệu, chị yêu đương rồi à?"
"Uhm, lần sau mang kẹo cho mọi người," Thiệu Nghi đã xách túi, đi đến cửa, sờ sờ đầu y tá, rồi đóng cửa lại rời đi.
Khi cô đến dưới lầu, Mạnh Tây Nam lại nhìn đồng hồ.
Vậy mà mới qua bảy phút, cũng rất đúng giờ.
Thiệu Nghi nhận ra xe anh, cũng biết bình thường anh sẽ dừng ở chỗ nào, đến quả nhiên gặp được. Cô đi đến chỗ ghế lái phụ, gõ gõ cửa sổ xe, Mạnh Tây Nam cúi người, quay qua mở cửa ghế lái phụ cho cô.
"Xin lỗi," Thiệu Nghi vừa lên xe, thì lại nói xin lỗi.
Con người cô làm việc cẩn thận, loại chuyện đến muộn này, cơ bản sẽ không xuất hiện trên người cô. Không ngờ, lần này lại đến muộn một tiếng, cho nên thật sự rất áy náy.
Mạnh Tây Nam đưa tay vuốt mái tóc dài bóng mượt của cô, khẽ cười nói: "Hôm nay em đã nói quá nhiều lời xin lỗi rồi."
Anh chìa đồng hồ trên cổ tay ra, cười nói: "Huống hồ em nói mười phút xuống, bây giờ cũng mới tám phút mà thôi, đâu có đến muộn?"
Thiệu Nghi đang muốn nói chuyện, Mạnh Tây Nam đã lấy ly trong hộp bên cạnh ra, "Cũng không biết còn nóng hay không, em uống thử một ngụm xem sao."
Là cacao nóng anh mua.
Anh rất hiếm khi uống những thứ như cafe, nhưng trên đường đến bệnh viện, nhìn thấy một quán café, thì thuận tiện đi vào mua. Anh còn đặc biệt hỏi nhân viên, con gái thích uống cái gì. Nhân viên đặc biệt giới thiệu cacao nóng mới đưa ra, nghe nói con gái từng uống loại này đều thích.
"Ngon không?" Mạnh Tây Nam vừa quay đầu xe, vừa liếc nhìn cô.
Thiệu Nghi liền gật đầu: "Sao anh biết em thích uống cacao nóng vậy?"
Lúc này Mạnh Tây Nam vừa vặn quay xe ra ngoài, hơi vui mừng kinh ngạc nói: "Anh nghe cái cô nhân viên quán đó giới thiệu, cô ấy nói con gái các em đều thích uống thứ này."
Thiệu Nghi uống một hớp, lại hỏi có phải ở đường bên cạnh không.
Mạnh Tây Nam càng ngạc nhiên hơn, hỏi cô: "Cái này em uống cũng có thể nhận ra được à?"
"Bởi vì phía trên cacao nóng của quán đó sẽ bỏ kẹo bông mà," Thiệu Nghi cười nói, quán café này rất nổi tiếng ở bệnh viện, nếu ai mời uống trà chiều, bình thường đều sẽ chọn café và đồ ngọt ở quán này, cho nên cô đã uống mấy lần.
Trước đây sẽ cảm thấy rất ngọt, nhưng lần này độ ngọt lại vừa vặn, cảm giác rất thích hợp.
"Nếu em thích, lần sau anh lại mua cho em," Mạnh Tây Nam thật sự không biết lắm sở thích của con gái. Anh có em gái, nhưng Ngôn Dụ từ nhỏ đã có Tưởng Tĩnh Thành che chở bên cạnh, làm còn thích hợp hơn người anh trai là anh.
Đến mức chuyện kia......
Thời gian giống như đã trôi qua rất lâu, anh vậy mà cũng đã biết cô thích cái gì.
Thiệu Nghi thấy anh lái xe ra khỏi bệnh viện, lại hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Ăn cơm nhé, em bận cả ngày, hẳn cũng mệt rồi," Mạnh Tây Nam nói.
Nhưng nói xong, anh lại hỏi: "Hôm nay bệnh viện có bận không?"
Vừa hỏi câu này xong, anh và Thiệu Nghi hai người lại cùng lúc bật cười, anh tự giễu nói: "Hình như anh vừa hỏi một câu rất nhảm nhỉ."
Thiệu Nghi vậy mà còn gật đầu.
Thế là hai người lại cười rộ lên.
Nói thật, Mạnh Tây Nam không phải chưa từng yêu đương, đàn ông ở độ tuổi này như anh, nếu một lần yêu đương cũng chưa từng có, vậy thì mới thật sự có vấn đề. Nhưng ở cùng Thiệu Nghi, đặc biệt thoải mái, là loại cảm giác vừa gặp mặt thì có thể thoải mái.
Cho dù là nói chuyện cũng được, yên lặng chờ đợi cũng tốt.
Cô luôn nhẹ nhàng như thế, chưa bao giờ hùng hổ dọa người.
"Đúng rồi, đơn xin báo cáo kết hôn của anh đã được phê duyệt rồi," Mạnh Tây Nam nhân lúc đèn đỏ, bỗng nói.
Vốn Thiệu Nghi đang yên lặng uống cacao nóng, suýt nữa thì bị sặc. Cô xoay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, uhm một tiếng, rồi khẽ nói: "Hôm qua mẹ em cũng chuyển phát nhanh sổ hộ khẩu đến cho em rồi."
Nào ngờ một giây sau Mạnh Tây Nam lại nói: "Nhưng chuyện lĩnh chứng của chúng ta, e rằng phải lùi lại rồi."
Thiệu Nghi nắm chặt cái ly trong tay.
"Tuần này em có rãnh không?" Mạnh Tây Nam giống như không biết cảm xúc của cô, lại hỏi tiếp.
"Có," Thiệu Nghi tiếp tục nói, thái độ của cô vẫn như thế, thong thả ung dung.
Trái lại Mạnh Tây Nam xoay đầu nhìn cô rồi nói: "Thực ra là bố mẹ anh muốn gặp em, chuyện đơn báo cáo kết hôn của anh, bị lãnh đạo trong đơn vị nói cho bố anh biết. Thực ra cũng là anh làm không đúng, anh nên dẫn em về gặp người lớn trước."
Nói thực, tốc độ này của họ không thể nghi ngờ chính là hôn nhân chớp nhoáng.
Mạnh Tây Nam luôn cảm thấy, trong nhóm bạn lớn lên từ nhỏ của họ, Hàn Kinh Dương sẽ là người làm chuyện này, thậm chí Hàn Nghiêu cũng có thể làm, nhưng lại không ngờ anh lại đi lên con đường này, hơn nữa còn hăng hái tiến lên.
Lúc này Thiệu Nghi càng nắm chặt ly hơn.
Cô hơi nhíu mày, có chút lo lắng nói: "Chúng ta thế này có phải quá tùy tiện rồi không?"
Thực ra cô là lo lắng chuyện trước đây của mình, sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của bố mẹ Mạnh Tây Nam với mình, dù sao cũng có nhà ai hy vọng con dâu có một quá khứ rầm rộ như vậy đâu chứ, hơn nữa kết cục cũng không vẻ vang gì.
"Lo lắng?" Mạnh Tây Nam khẽ cười.
Thiệu Nghi còn chưa nói chuyện, nào biết anh lại lái xe đến ven đường, dừng lại.
"Bố anh biết được chuyện này, suýt nữa thì đánh anh một trận, mà trời hôm đó lại lạnh dưới 0 độ, áo ấm anh cũng không mặc, đã bị ông ném ra ngoài."
Thiệu Nghi càng căng thẳng hơn, không biết nên nói cái gì.
Nhưng cô thấy đáng vẻ đáng thương của Mạnh Tây Nam, lại quan tâm hỏi: "Vậy anh không lạnh chứ?"
"Đương nhiên lạnh rồi, cho nên hai ngày nay anh mới không đến tìm em, bị cảm rất nghiêm trọng," Mạnh Tây Nam nói, lại còn thật sự họ một tiếng.
Khiên Thiệu Nghi căng thẳng hỏi: "Vậy sao anh không nói với em?"
"Ơ, anh đây không phải là sợ em lo lắng à," Mạnh Tây Nam tiếp tục lung lạc nói.
Quả nhiên Thiệu Nghi đã bắt đầu quan tâm anh, lo lắng về bố mẹ anh, dù sao cũng không nghiêm trọng đến thế.
Vì thế lúc này Mạnh Tây Nam mới nói tiếp: "Thực ra bố anh đánh anh, là vì ông cảm thấy anh quá tùy tiện với em. Muốn cưới con gái nhà người ta, chí ít cũng phải đến nhà bố mẹ vợ trước, phải được sự đồng ý của bố mẹ em mới được."
Nói xong, anh thấy cô vẫn hơi sững sờ, lại cười nói: "Huống hồ bố mẹ anh lại không biết em thế nào, nhưng chí ít Ngôn Ngôn hiểu em, em không biết chứ đêm qua lúc nó biết được tin này, thì đã vui vẻ đến thế nào đâu."
"Còn nói em là hoa lài cắm trên bãi cứt trâu nữa kìa."
Thiệu Nghi phụt cười, quở trách nói: "Sao Ngôn Ngôn có thể nói loại lời này được."
Thấy cô cười, Mạnh Tây Nam lúc này mới đưa tay kéo người vào lòng, khẽ nói: "Mặc kệ thế nào, anh cũng đang đứng trước mặt em, cho nên, tất cả cứ giao cho anh là được."
Trong thành phố to lớn thế này, dân số hàng chục triệu người, hai người có thể gặp được nhau đã là vạn phần may mắn.
Mà hai người có thể ở cùng nhau, càng là một phần triệu hiếm có.
**
Kể từ sau khi Quý Khải Mộ rời Bắc Kinh, đi Việt Nam, Ngôn Dụ vẫn không sao liên lạc được với cậu ta.
Hôm nay cô lại gọi thử hai lần, thế nhưng vẫn không liên lạc được.
Đúng lúc cô để điện thoại trong phòng ngủ, đứng dậy đi tắm. Lúc Tưởng Tĩnh Thành đi vào, nhìn thấy điện thoại cô để trên đầu giường, vẫn đang reo.
Anh đi tới, cúi đầu nhìn, là Tiếu Văn.
Vệ sĩ bên cạnh Quý Khải Mộ, vì quan hệ của Ngôn Dụ, nên anh biết người này.
Tưởng Tĩnh Thành cũng biết mấy ngày nay Ngôn Dụ vẫn đang liên lạc với Quý Khải Mộ, thế là đưa tay bắt máy. Anh vừa muốn nói Ngôn Dụ đã đi tắm, thì nghe Tiếu Văn gấp gáp nói: "Ngôn tiểu thư, tiểu thiếu gia mất liên lạc với chúng tôi rồi, bây giờ chúng tôi nhận được tin, Quý Viễn Hồng đã liên hệ với sát thủ có tiếng nhất Đông Nam Á chặn đánh tiểu thiếu gia."
"Chuyện quan trọng thế này, cậu không nói với Quý Phải Phục, lại tìm đến Ngôn Dụ, cô ấy có thể quản được sao?"
Tiếu Văn vừa nghe là giọng đàn ông, trước tiên là giật mình, sau đó lại ý thức được đầu dây bên kia là ai, lúc này mới yên tâm: "Nhưng tiểu thiếu gia hợp tác với phía cảnh sát Trung Quốc, giúp họ truy bắt Hắc Kim, mới sẽ đưa thân vào chốn nguy hiểm. Bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện, lẽ nào cảnh sát Trung Quốc các anh muốn mặc kệ sao?"
Tiếu Văn biết Ngôn Dụ có bối cảnh, nên mới điện thoại đến cầu cứu.
Hy vọng Ngôn Dụ tạo áp lực với phía Bắc Kinh, hỗ trợ nghĩ cách cứu Quý Khải Mộ.
"Cảnh sát Trung Quốc chúng tôi, sẽ không vứt bỏ bất cứ một đồng đội nào," Tưởng Tĩnh Thành theo bản năng phản bác, sau đó anh liền nói: "Chỉ cần cậu ta thật sự có hợp tác với chúng tôi, tôi nhất định sẽ đưa cậu ta trở về."
"Còn có chuyện này, đừng để Ngôn Dụ biết, cô ấy không thể giúp được các người đâu."
"Nhưng tôi có thể."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT