Trong bếp, hơi nóng của canh trong nồi dần dâng lên, Ngôn Dụ bị Tưởng Tĩnh Thành ôm, đầu vùi trên vai cô. Trên người cô còn mang theo mấy phần hơi lanh, cần cổ trắng nõn bị anh cọ hơi ngứa.

Ngôn Dụ vừa muốn nói chuyện, nào biết lại bị anh ôm, đi thẳng đến nhà ăn bên ngoài phòng bếp.

Cô vỗ vai người đàn ông, hơi phiền nói: "Nấu cơm đi, đừng ầm ĩ."

"Vợ à," anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh sợ mình mà không sinh con nữa, thì chắc đến tuổi trung niên mới có con luôn quá."

"Nói xằng nói bậy," Ngôn Dụ không ngờ anh lại lảm nhảm như vậy, đôi mắt sáng như nước, hơi trừng anh.

Tưởng Tĩnh Thành ôm cô ngồi lên bàn ăn, cúi đầu hôn cô, cường thế ôm eo cô, hôn đến mức đầu óc cô choáng váng, cả eo cũng bắt đầu mềm nhũn.

Nồi canh còn để trên bếp, vẫn vang tiếng sùng sục.

Ngôn Dụ đưa tay vuốt mái tóc ngắn ngủn của anh, rõ ràng đôi chân đang kẹo hai bên hông anh, lại cố tình đưa tay đẩy anh, thấp giọng nói: "Anh tiểu Thành."

Người đàn ông trước mặt, khẽ đáp, Ngôn Dụ không thể nghe nổi tiếng nói phát ra từ trong yết hầu này của anh.

Quyến rũ đến mức khiến da đầu cô đều tê dại.

Cô đưa tay để lên sau cổ anh, hơi dùng sức, kéo người đến gần hơn.

Rõ ràng vừa rồi còn muốn đẩy anh ra, vậy mà người đàn ông chỉ cần dùng một từ, đã khiến cô buông giáp đầu hàng.

Đến khi tay nhỏ mát lạnh của cô, dán ở eo anh, sờ vào trong áo sơ mi, thì Tưởng Tĩnh Thành nghe thấy tiếng cười khe khẽ, anh ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, rất buồn cười hỏi: "Em cười gì đấy?"

"Bây giờ dường như em có thể hiểu, từ đây vua không chầu sớm của Đường Minh Hoàng rồi," sắc đẹp trước mặt, khó tránh sẽ chậm trễ.

Người đàn ông tuấn tú cơ thể cường tráng, híp mắt, trêu chọc anh à?

Nhưng lúc này, áo lông Ngôn Dụ mặc có hơi loạn, cũng xem như là quần áo chỉnh tề. Nhìn lại Tưởng Tĩnh Thành ở đối diện, áo sơ mi màu xanh dương bị kéo ra khỏi quần, vạt áo nửa bên để ở bên ngoài, hơi phất phơ.

Có vẻ tùy ý phóng đãng.

Anh là quân nhân, dáng vẻ luôn là nghiêm túc đứng đắn, lúc mặc quân trang trên người, mùi vị cấm dục lại nghiêm túc kia, lại tản phát từ trong ra ngoài, làm cho Ngôn Dụ cũng không dám lỗ mãng.

Nhưng anh giờ phút này lại mặc quần áo ở nhà, Ngôn Dụ đưa tay kéo cổ áo của anh.

Thiết bị sưởi ấm trong nhà tỏa đầy ra, hai nút áo trên cùng của áo sơ mi anh đang mặc còn chưa cài, thế này lại để Ngôn Dụ bắt được cơ hội, tay nhỏ làm loạn, lại thoáng cái mở nút áo thứ ba trên sơ mi anh ra.

Lộ ra vòm ngực trơn bóng rắn chắc, có thể thấy rõ ràng hình dáng cơ ngực.

Tiếng nồi canh sôi trong bếp, càng lúc càng lớn.

Lần này lại là Tưởng Tĩnh Thành giữ tay cô lại trước, cúi đầu nói: "Hay là ăn cơm trước nhé."

Nói xong, anh lại ở trước mặt cô, muốn cài nút áo lại. Ngôn Dụ ngăn tay anh, Tưởng Tĩnh Thành híp mắt nhìn cô, giọng nói rất nguy hiểm nói: "Đừng làm rộn."

"Em chỉ cởi nút áo ra thôi mà, sao có thể nói là làm rộn được."

Tưởng Tĩnh Thành cười ha ha, dứt khoát không thèm cài nút lại, xoay người đi vào bếp. Ngôn Dụ không ngăn lại, thế là ngòi bên bàn ăn, nhìn anh xoay người đi đến bên cạnh bếp.

Anh đưa tay tắt lửa, đồ trong nồi canh, vẫn vang lên tiếng ùng ục.

Đến khi Ngôn Dụ muốn xuống khỏi bàn ăn, thì người đàn ông tắt lửa đã quay lại.

Anh đưa tay ôm người từ trên bàn xuống.

Sau đó đưa thẳng vào phòng ngủ.

"Không phải anh muốn ăn cơm à," Ngôn Dụ cố ý hỏi.

Tưởng Tĩnh Thành đã đẩy cửa ra, ném thẳng người lên giường, từ trên đè xuống, "Không ăn nữa, bữa tối đổi món rồi."

Đôi mắt trong veo của Ngôn Dụ, nhìn anh vô tội.

Đến khi anh gằn từng chữ nói: "Đổi, thành, ăn, em."

Ầm, tiếng sấm chợt vang bên ngoài, Bắc Kinh ngày đông cực khô khan, hiếm khi đổ mưa, không ngờ đêm nay lại gặp. Rèm cửa phòng ngủ chưa kéo lên, sấm chớp bên ngoại, dường như trong phút chốc, phía chân trời đã đổi thành mưa gió.

Tưởng Tĩnh Thành đột nhiên nhìn ra bên ngoài, rồi lại quay đầu nhìn cô gái đang nằm dưới người, trong giọng nói lộ ra mấy phần hoài niệm.

"Em xem, đêm nay có giống lần đầu tiên của chúng ta ngày đó không?"

Ngôn Dụ sửng sốt, phản bác: "Nhưng khi đó là mùa hè mà."

Cơn mưa xối xả của ngày hè đến vừa nhanh vừa to, đang đi bình thường trên đường, bầu trời xanh thẳm chớp mắt đã phủ lên một lớp mây đen, sau đó cũng là tiếng sấm chớp như thế này, và rồi mưa to ập đến.

"Nhớ còn rõ thật," Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu hôn khóe miệng cô.

May là lúc này trong phòng ngủ không mở điện, anh mới không nhìn thấy mặt Ngôn Dụ, đỏ đến mức ngay cả mặt đỏ nhất, cũng không thể họa ra được hiệu quả của vẻ dịu dàng thế kia.

Làm sao lại không nhớ rõ được đây.

Đó thế nhưng là lần đầu tiên của anh, và cũng là lần đầu tiên của cô.

Họ đã trao cho nhau tất cả những cái duy nhất, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên nắm tay thân thiết, còn có lần đầu tiên chung giường.

Ngôn Dụ hơi ngửa đầu, nghiêm túc nhìn anh, khẽ gọi: "Anh tiểu Thành."

Tưởng Tĩnh Thành dừng lại, nhìn cô.

"Em yêu anh."

Vốn muốn nói là cảm ơn, nhưng đến cuối cùng lại trở thành ba chữ này. Vốn muốn cảm ơn anh vẫn luôn đợi em, nhưng bởi vì anh yêu em, nên mới sẽ đợi em. Cảm ơn quá nhẹ nhàng, mà lời nói sâu nhất trong lòng, chính là ba chữ này.

**

Vốn trước khi Chu Dĩ Trạm đến Bắc Kinh, tâm trạng rất tốt. Nhưng sau khi gặp được Tưởng Tĩnh Thành, chút tâm trạng tốt này cũng bị phá hỏng. Đối với bố, cậu ta không giống mẹ yêu hận dây dựa, cũng không giống anh chị, kính trọng nhưng lại chán ghét.

Ngược lại kể từ khi sinh cậu ta được sinh ra, ấn tượng về bố trong đầu cậu ta cực kì nhạt.

Ông ấy hàng năm đều ở cùng người đàn bà kia trong biệt thự, ngay cả ngày lễ ngày tết cũng chỉ về nhà điểm danh.

Anh trai chị gái còn nhận được tình yêu của ông ấy, còn mình là do mẹ tranh thủ tình cảm sinh ra, có thể nhận được sự quan tâm, ít lại càng ít.

Đến nỗi lúc bố cậu ta qua đời, cậu ta cũng không có cảm giác gì gọi là đau khổ.

Nhưng một khi bắt đầu điều tra lại Vu Lệ Khanh này, thì đoạn chuyện xưa lại bị bóc ra. Chu Dĩ Trạm không có suy nghĩ muốn báo thù cho bố, dù sao người chết cũng không thể sống lại. Nhưng chuyện này lại bị đào ra bàn luận, những năm này mẹ đã có được bình tĩnh, ắt sẽ lại bị ảnh hưởng.

Lúc Hàn Kinh Dương đến, thấy cậu ta còn chưa thay quần áo.

"Sao không thay quần áo?" Hàn Kinh Dương liếc nhìn, quần áo cậu ta con treo trong phòng khách.

Chu Dĩ Trạm lập tức đứng dậy, "Anh Kinh Dương."

Hôm nay họ phải tham gia một buổi tiệc thương mại quốc tế, do Bộ Thương Mại chủ trì. Chu Dĩ Trạm vốn không được mời, nhưng với mối quan hệ của Hàn Kinh Dương ở Bắc Kinh, giúp cậu ta có được một chỗ cũng rất dễ dàng.

"Lúc trước ồn ào đòi đi, bây giờ lại không muốn tham gia?" Hàn Kinh Dương mặc một bộ vest đặt may, trên tay áo sơ mi trắng, là măng-set đá quý màu xanh da trời, lúc anh đưa tay lên rất chói mắt.

Chu Dĩ Trạm bị thu hút bởi nút áo của anh, vẻ mặt chợt trở nên vui vẻ: "Anh Kinh Dương, cái này không phải em tặng anh sao."

"Ánh mắt rất tốt," Hàn Kinh Dương sờ đầu tóc cậu ta, khen ngợi.

Tuổi cậu ta vốn không lớn, vẫn còn chút tính tình thiếu niên, Hàn Kinh Dương vừa khen một cậu, đã khiến cho cậu ta vui mừng đến bay lên. Ngay cả Hàn Kinh Dương thấy cậu ta vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy hơi buồn cười.

Hàn Kinh Dương vỗ vỗ vai cậu ta: "Bây giờ đi thay quần áo đi."

Chu Dĩ Trạm đang định đi, thì dừng bước chân, xoay đầu lại, nhìn người đàn ông phía sau hỏi: "Anh Kinh Dương, các anh điều tra Vu Lệ Khanh này không phải vì chuyện của bố em đâu nhỉ?"

Loại chuyện này không cần thiết phải nói dối.

Hàn Kinh Dương gật đầu, "Bởi vì chuyện bà ta đã làm khiến cho người ta không có cách nào tha thứ được, chỉ là chuyện đó trôi qua quá lâu rồi. Chứng cứ sớm đã không còn."

Nghe được lời này, Chu Dĩ Trạm liền hiểu rõ.

Cậu ta nói: "Cho nên các anh muốn bắt tay từ chuyện tai nạn xe của bố em, đưa bà ta vào tù?"

Thấy thiếu niên trước mắt, ánh mắt bỗng sáng lên, cả người nghiêm túc lại cố chấp, mái tóc đen tuyền hơi dài. Hàn Kinh Dương đưa tay sờ mái tóc ngắn của cậu ta, uhm một tiếng, "Thật thông minh, chính là như thế."

"Sao anh sờ tóc em," Chu Dĩ Trạm chợt nhảy ra sau, giống như chịu phải sợ hãi cực lớn.

Hàn Kinh Dương cũng bị động tác này của cậu ta dọa giật mình.

Anh buồn cười nói: "Chỉ sờ đầu cậu chút thôi, có đến mức phản ứng mạnh vậy không."

Chu Dĩ Trạm che đầu mình, uất ức nhìn anh, có thể giống nhau sao? Anh sờ đầu mình, giống như đàn ông đang trêu chọc con gái thế kia. Nhưng cậu ta không phải con gái.

Tiểu thiếu gia này quả thực yếu ớt, Hàn Kinh Dương thật không dám chạm cậu ta.

Vội vàng đuổi cậu ta đi thay quần áo.

Kết quả Chu Dĩ Trạm đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu lại nói: "Anh Kinh Dương."

Hàn Kinh Dương thật sự bị cậu ta làm cho dở khóc dở cười, "Lại sao nữa?"

"Thực ra em biết tài xế của bố em ở đâu," Chu Dĩ Trạm khẽ nói, lời này khiến Hàn Kinh Dương cũng rất ngạc nhiên, đến khi cậu ta nói tiếp: "Năm đó bố em có hai tài xế, một người lái xe cho ông ấy, đi theo ngoài ý muốn đã không còn nữa. Một người khác, sau khi xảy ra chuyện, đã mất tích. Năm ngoái, em đã tìm được người này."

Thực ra cậu ta tìm được người tài xế này, cũng là chuyện ngẫu nhiên.

Nhưng cậu ta chưa từng đi gặp người này, chỉ cho người giám sát nhất cử nhất động của ông ta.

Hàn Kinh Dương không ngờ, hôm nay đến còn có được thu hoạch thế này.

Vì thế lúc Chu Dĩ Trạm về phòng thay quần áo, Hàn Kinh Dương liền điện thoại cho Tưởng Tĩnh Thành. Lúc này Tưởng Tĩnh Thành đúng lúc tan ca về nhà, kể từ sau khi báo cáo kết hôn của anh được phê duyệt, lúc không trực ban, thì anh sẽ về nhà ở.

"Không ngờ người tài xế này đang ở Bắc Kinh, bảo cảnh sát dẫn người về thẩm vấn, đây là hai bước đột phá đấy."

Tưởng Tĩnh Thành gật đầu, nắm vô lăng, khẽ nói: "Kinh Dương, cảm ơn cậu."

"Fuck, nói lời này với tớ, là muốn bị đánh phải không?" Hàn Kinh Dương tức giận nói.

Vì thế người đàn ông đang lái xe, khóe miệng khẽ nhướng, hơi đáng đánh đòn nói: "Nằm mơ đấy hả, từ nhỏ đến lớn, có lần nào các cậu không bị tớ đánh không."

Cái thằng này......

Hàn Kinh Dương hít sâu một hơi, sau đó đối diện cúp máy, là cúp máy đó.

*

Ngôn Dụ đến cùng Chu Trác và Quý Khải Mộ, lần này công ty họ cũng nhận được lời mời tham gia tiệc rượu hôm nay. Ngôn Dụ khoác tay Quý Khải Mộ vào hội trường, trong đại sảnh tráng lệ, bàn tròn cùng kiểu để đan xen nhau, tiệc rượu lần này không phải theo hình thức buffet.

"Nhìn gì đấy," Ngôn Dụ thấy Quý Khải Mộ, nhìn chằm chằm hướng nào đó.

Nào biết cô vừa đi qua, thì sắc mặt khẽ thay đổi.

Vài người đối diện còn chưa ngồi vào chỗ, giờ phút này người phụ nữ đứng đầu lại đi đến bên này, mà cô gái phía sau bà ta là vẻ mặt không tình nguyện.

"Ngôn tiểu thư," Vu Lệ Khanh khuôn mặt dịu dàng, trang điểm tinh xào, rõ ràng lộ ra ý cười, nhưng lại không đạt đến đáy mắt.

Ngôn Dụ lạnh nhạt nhìn bà ta, đến khi Vu Lệ Khanh xoay đầu chào hỏi với Quý Khải Mộ: "Tiểu thiếu gia, rất lâu không gặp rồi nhỉ."

Quý Khải Mộ luôn nhã nhặn với người khác, mặc dù có chút tính khí tiểu thiếu gia, bình thường đều sẽ không tùy tiện nổi giận với người khác. Nhưng lúc này nhìn thấy Vu Lệ Khanh, sự khinh thường và ghét bỏ trên mặt, không thèm che đậy.

"Không ngờ lại gặp được tiểu thiếu gia ở đây," Vu Lệ Khanh không để ý đến thái độ của cậu ta, vẫn ôn hòa.

Mạnh Thanh Bắc đứng bên cạnh bà ta, cô ta vốn không muốn tham gia tiệc rượu này. Nhưng Vu Lệ Khanh lại thuyết phục cô ta, loại trường hợp chính thức này mở rộng mối quan hệ, các doanh nghiệp đầu tư, hay nhân vật lớn đều tập trung ở đây.

Không ngờ, vừa đến sảnh tiệc, đã gặp Ngôn Dụ.

Quý Khải Mộ thấy bà ta mở miệng ngậm miệng đều tiểu thiếu gia, thì lạnh mặt, khinh thường hỏi: "Bà là giúp việc nhà tôi à?"

Vu Lệ Khanh sững sờ, Quý Khải Mộ đã lạnh mặt nói tiếp: "Vậy nếu không sao lại gọi tôi thiếu gia."

"Nói đến thì tôi và chú ba của cậu, còn là bạn tốt đấy," Vu Lệ Khanh rốt cuộc vẫn là lão hồ ly, giờ phút này cũng có thể mặt mày không lạnh, vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn cậu ta.

Nhưng có lẽ bà ta thật sự không hiểu Quý Khải Mộ.

Vị tiểu thiếu gia này của Quý gia hoặc là không nổi giận, mà lúc nổi giận thật sự, thì cái miệng có thể nghẹn chết người.

Cậu ta nhếch khóe miệng, ngạo mạn nói: "Người chú ba kia của tôi, cái khác đều tốt. Chỉ có quá khách sáo với người ta thôi, bằng không thì thứ gì cũng dám xưng là bạn với ông ấy."

Ngôn Dụ khẽ nhướng mày, cô cũng thật sự đánh giá thấp Quý Khải Mộ rồi.

Tiếng Trung của tên này tăng nhanh từ khi nào vậy kìa.

"Chào hỏi xong rồi, chúng ta đi thôi," Mạnh Thanh Bắc quả thực không nghe nổi nữa, nói thẳng với Vu Lệ Khanh xong, thì xoay người bỏ đi. Cô ta cuối cùng vẫn quen là đại tiểu thư cao cao tại thượng, một chút cũng không thể hiểu được, vì sao Vu Lệ Khanh lại thấp hèn với một người như thế.

Chuyện đến hôm nay, Ngôn Dụ cũng không có gì tốt với cô ta.

Bởi vì từ sau khi biết được chân tướng, Ngôn Dụ đã chấm dứt bốn đại diện phát ngôn của Mạnh Thanh Bắc, công ty tài trợ chương trình của cô ta cũng xôn xao đòi lại chi phí.

Sau khi họ đi, Quý Khải Mộ rót một ly nước, cười giễu nói: "Ánh mắt của chú ba tớ thật kém cỏi, vậy mà lại ở cùng loại đàn bà này. Thật là......"

Từ vựng tiếng Trung của cậu ta vẫn không đủ, miệng pháo vừa rồi đã là thời điểm đánh dấu hiếm hoi.

Lúc Ngôn Dụ nhìn thấy Hàn Kinh Dương, anh và Chu Dĩ Trạm vừa đi vào.

"Anh Kinh Dương, thật khéo," từ sau khi cô về nước, thường sẽ gặp được vị anh trai chơi với nhau từ nhỏ này trong tiệc rượu, dường như phàm là ngành nghề kiếm tiền, anh đều có thể chen vào một chân.

Ngay cả đám người Tưởng Tĩnh Thành cũng không biết, Hàn Kinh Dương đến cùng có bao nhiêu tài sản tư hữu.

Hàn Kinh Dương kéo Ngôn Dụ sang một bên, nói cho cô biết chuyện vừa rồi Chu Dĩ Trạm đã nói. Anh đè thấp giọng nói: "Nếu thuận lợi, anh nghĩ đêm nay có thể tiến hành khống chế bà ta. Dù sao thì khi đó bà ta cũng đã phạm tội ở Hồng Kông."

Trong lòng Ngôn Dụ nói không ra tư vị gì, Vu Lệ Khanh nhận được trừng phạt thích đáng.

Là việc mọi người đều mong muốn nhìn thấy.

Nhưng bà ta chịu trừng phạt rồi, thì em gái ruột của anh Thành Thực có thể tìm về không?

Sau khi Mạnh Thanh Bắc ngồi vào chỗ, vẫn luôn nhìn về phía bàn tròn Ngôn Dụ đang ngồi. Vu Lệ Khanh thấy cô ta mất hồn mất vía, cười hỏi: "Thế nào, còn tức giận sao?"

"Chính bà cũng không để ý người khác làm nhục, thì tôi có gì mà phải tức giận chứ," Mạnh Thanh Bắc lạnh nhạt nói.

Nào biết cô ta vừa nói xong, di động của Vu Lệ Khanh đã vang lên, bà ta mỉm cười nghe máy. Lúc này người ngồi cùng bàn, đang nói chuyện với Mạnh Thanh Bắc. Mặc dù ngồi ở đây đều là CEO hoặc quản lý cấp cao của các công ty, nhưng gặp được ngôi sao vẫn rất xúc động, mỗi một người đều xôn xao bắt chuyện chụp ảnh với Mạnh Thanh Bắc.

Vu Lệ Khanh nghe điện thoại xong, ý cười trên mặt đã không giữ được nữa.

Bà ta đột nhiên đứng dậy, suýt thì làm đổ ly rượu vang của Mạnh Thanh Bắc, dọa Mạnh Thanh Bắc vừa vội vừa giận nói: "Sao thế?"

"Con theo mẹ ra ngoài trước một chút," Vu Lệ Khanh đè thấp giọng nói.

Thế là hai người đứng dậy đi ra ngoài, đến khi ra khỏi sảnh tiệc, Vu Lệ Khanh nói thẳng: "Mẹ bây giờ phải đi sân bay, nơi này xảy ra chút chuyện, đợi qua đợt này con hãy đến Mỹ tìm mẹ."

Mạnh Thanh Bắc không ngờ lời bà ta muốn nói lại là cái này.

Nhất thời hoảng hốt nhìn bà ta, hồi lâu mới tức giận nói: "Thời điểm này, bà còn muốn vứt bỏ tôi."

Biết rõ cô ta bây giờ đang ở giai đoạn bị Ngôn Dụ phong sát, vậy mà bà ta còn có thể vung tay bỏ đi. Nếu không phải bà ta trở về tìm mình, cô ta hôm nay đâu đến nỗi rơi đến bước này. Tôn Gia Minh đến bây giờ còn ở trại tạm giam, bên cạnh cô ta trơ trọi một mình không ai giúp đỡ.

"Thanh Bắc, con hãy tin mẹ, đây chỉ là tạm thời thôi," Vu Lệ Khanh không có ý giải thích nhiều.

Xe bà ta đậu ở bãi đậu xe ngầm, cho nên bà ta đi đến thang máy, trực tiếp ấn nút đến tầng B1.

Tài xế sớm đã đợi ở đó, Mạnh Thanh Bắc cũng cùng đi theo xuống.

Vu Lệ Khanh thấy vậy, đành nói: "Thanh Bắc, bây giờ thật sự không kịp, đợi mẹ về đến Mỹ, sẽ liên lạc với con. Nếu con muốn đến Mỹ phát triển, mẹ cũng có thể sắp xếp cho con."

Mạnh Thanh Bắc há miệng, còn chưa nói gì.

Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng quẹt bật lửa, thấy đằng sau một cây trụ, lập lòe ánh lửa.

Tưởng Tĩnh Thành ngậm thuốc, chậm rãi đi ra.

Không ngờ ở đây ôm cây đợi thỏ, lại thật sự đợi được.

Bãi đậu xe ngầm rất yên tĩnh, cho nên lúc tiếng còi xe cảnh sát vang lên càng lúc càng gần, thì mặt Vu Lệ Khanh trắng bệch như tờ giấy.

"Tôi cảm thấy có lẽ, bà nên sắp xếp chuyện ngồi tù cho chính mình trước đi thì hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play