Dịu dàng chỉ được vài giây, Ngôn Dụ bất chợt đẩy anh ra.

Tưởng Tĩnh Thành vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc, thì Ngôn Dụ giống như ăn trộm, nhìn ngó hai bên, may mà lúc này là thời gian nghỉ trưa, không có ai đi lại bên ngoài.

Thấy cô cảnh giác nhìn xung quanh, Tưởng Tĩnh Thành bất đắc dĩ hỏi: "Em nhìn cái gì đấy?"

Ngôn Dụ nghiêm túc nói: "Không thể để người khác nhìn thấy hai chúng ta được."

Mặc dù là ghi hình, nhưng bây giờ cô là lính, nào có chuyện sĩ quan và lính ôm nhau chứ. Cô thấy Tưởng Tĩnh Thành hơi nhướng mày, liền giải thích: "Em sợ người khác nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt đến anh."

Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô gái trước mặt, hơi ngửa đầu, đôi mắt đen láy cứ thế nghiêm túc nhìn anh.

Trong mắt có anh.

Anh vươn tay sờ đầu cô, thấp giọng cười nói: "Hiện tại đang nói chuyện của em."

Ngôn Dụ nhìn anh, biết nếu chuyện này không nói rõ, thì sẽ là cây gai trong lòng họ. Cô không muốn để Tưởng Tĩnh Thành lưu giữ cây gai này, anh tiểu Thành cô tâm tâm niệm niệm, sao cô nỡ để anh thất vọng được đây.

"Em và Quý Khải Phục......"

Tưởng Tĩnh Thành híp mắt, vẻ mặt không còn nghiêm túc như vừa rồi nữa, mà có hơi do dự, nhưng Ngôn Dụ càng quả quyết hơn anh. Lời anh còn chưa nói xong, cô đã mở miệng: "Đều là giả."

Cô lúc này đứng trước mặt anh, cơ thể thẳng tắp, mặc dù vẻ mặt không có thay đổi gì, nhưng vẫn nhìn ra được, cô rất căng thẳng.

"Giữa bọn em chỉ có quan hệ hợp tác thuần túy, em chưa bao giờ động lòng với anh ấy dù chỉ một phút," đôi mắt Ngôn Dụ trong veo, thẳng thắn vô tư lại tự nhiên, bởi vì cô không nói dối.

Cô càng đi qua nhiều con đường, đi qua nhiều nơi, thì càng phát hiện cô có bao nhiêu yêu anh.

Năm đó lúc ở Newyork, biết rõ người ngồi trên chiếc xe ấy căn bản không phải anh, nhưng bởi vì một bóng lưng tương tự, cô đã chạy theo chiếc xe ấy ba con phố. Bởi vì cho dù chỉ có một tia hy vọng, cô cũng rất muốn gặp lại anh.

Đáp án này, Tưởng Tĩnh Thành tin, hơn nữa anh còn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Từ khi bắt đầu, anh đã không tin Ngôn Dụ sẽ thật sự có quan hệ với Quý Khải Phục, chỉ là anh muốn chính miệng cô nói cho anh biết.

Hóa ra những năm tháng mà anh chưa từng tham gia vào kia của cô, Tưởng Tĩnh Thành cũng sẽ lo lắng.

Anh luôn chắc chắn và tự tin, giống như sĩ quan huấn luyện của anh đã từng nói cho anh biết, trên chiến trường, cậu phải nắm chắc chiến thắng kẻ địch, cho dù đối diện là mười người, mà cậu chỉ có một mình. Thì cậu cũng phải tin tưởng rằng, mình có thể giết chết những người đó, sau đó toàn thân rút lui.

Nhưng cố tình gặp phải chuyện của cô, anh lại sẽ loạn lạc thế trận.

Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô, trầm giọng nói: "Anh tin."

Ngôn Dụ ngơ ngác nhìn anh, vốn tưởng chuyện này anh sẽ tức giận, sẽ không hiểu, thậm chí sẽ có kết quả xấu hơn.

Nhưng cuối cùng lại là ba chữ thế này.

Đơn giản nhưng lại trịnh trọng đến thế.

Ngôn Dụ tin, anh nói tin thì thật sự tin cô.

Cô kiễng chân lên, hôn nhanh lên môi anh, mềm mại, mang theo mấy phần ấm áp, là hương vị của anh.

Tưởng Tĩnh Thành bị tập kích, thật sự có hơi ngớ ra. Sau đó cười nhìn về phía cô, "Bây giờ lại không sợ người khác nhìn thấy à."

"Em đã quan sát rồi, xung quanh không có người," Ngôn Dụ nháy mắt, đôi mắt mờ sương kia, lộ ra vài phần vô tội.

Dù sao đều là cô có lý.

Tưởng Tĩnh Thành lưng dựa tường, dáng vẻ hiếm khi tản mạn, anh mặc quần quân phục, đôi chân dài cứ chống như thế.

"Mấy ngày này cố gắng huấn luyện," Tưởng Tĩnh Thành dặn dò một câu, Ngôn Dụ đã đến rồi, anh sẽ không nương tay với cô. Nhưng lời là nói như vậy, hai người đang đối đầu, người sợ trước vẫn là anh.

Ngôn Dụ gật đầu, còn rất thông cảm nói: "Em biết, anh không cần mở cửa sau cho em đâu, em sẽ cố gắng huấn luyện."

Tưởng Tĩnh Thành thấy dáng vẻ cô nghiêm túc, thì nhớ đến lúc ở sân huấn luyện, lại không nhịn được đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, xùy cười nói: "Vốn nên được gọi là chị dâu, bây giờ lại bị lính dưới tay anh huấn luyện thành chó rồi, vui nhỉ?"

Ngôn Dụ: "......" Nào có ai nói bạn gái mình như vậy đâu chứ.

Nhưng nghĩ lại cô mới phát hiện mình sai trọng điểm rồi.

Cô đưa tay kéo anh, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Anh vừa nói gì?"

"Bị huấn luyện thành chó?" Tưởng Tĩnh Thành cố ý nói.

Ngôn Dụ mới sẽ không bỏ qua cho anh như vậy, lập tức nói: "Không phải, là câu trước ý, anh nói em phải được gọi là chị dâu?"

Trong mắt Tưởng Tĩnh Thành mang theo trêu đùa, hỏi ngược: "Anh nói em à?"

"Là nói em," Ngôn Dụ bây giờ cũng không phải lúc nhỏ, bị anh chọc một câu thì sẽ đỏ mặt xấu hổ, cô gái đã trưởng thành, ngay cả trêu ngược lại anh cũng học được rồi, cô hơi đắc ý hất cằm, "Để họ cứ việc huấn luyện em đi, dù sao đến khi kết thúc chương trình này rồi thì chúng ta còn có thời gian tính sổ."

Lúc này tiểu đội trưởng bắt đầu từ ngày hôm qua nghiêm túc với họ, còn không biết họ đã bị Ngôn Dụ ghi vào sổ thù vặt.

Đắc tội với bạn gái của doanh trưởng......

Tưởng Tĩnh Thành thấy dáng vẻ này của cô, gò má phúng phính, có loại cảm giác giống bé gái đáng yêu.

Giống như miếng đậu phụ non mềm, làm anh nhìn đến mức muốn lấy tay chọc một cái.

Chợt Ngôn Dụ nhớ ra một chuyện, hỏi anh: "Anh tiểu Thành, anh có thể cho em mượn di động dùng một chút được không?"

Tổ tiết mục cũng lấy di động cô đi rồi, mấy ngày này hoàn toàn khép kín.

Tưởng Tĩnh Thành không nghĩ nhiều, móc di động ra khỏi túi quần, rồi đưa cho cô.

Ngôn Dụ thấy có mật khẩu, thì hỏi: "Mật mã là gì?"

"Sinh nhật em," Anh đáp rất tự nhiên.

Nhưng trong chớp mắt, di động cầm trong lòng bàn tay trở nên nóng bỏng, cô ấn số trên bàn phím, nhập vào ngày sinh của cô. Sau đó điện thoại được mở khóa, cô gọi một cuộc điện thoại, đợi chặp lâu, bên kia mới bắt máy, Ngôn Dụ hỏi ngay: "Giúp tôi hỏi thăm một chút, vì sao Mạnh Thanh Bắc sẽ xuất hiện trong chương trình này."

Bởi vì cô điện thoại, nên Tưởng Tĩnh Thành đi sang bên cạnh hai bước, sợ làm phiền cô.

Đến khi gọi điện thoại xong, Ngôn Dụ mới đi đến bên cạnh, trả điện thoại lại cho anh.

Tưởng Tĩnh Thành cầm di động, cũng không bỏ vào trong túi, mà xoay vòng trong tay, hồi lâu mới hỏi: "Em biết Mạnh Thanh Bắc đến rồi sao?"

"Vừa nãy em gặp rồi," Ngôn Dụ hờ hững nói.

Cô nhìn anh, chợt mỉm cười: "Thật sự sợ em đánh cô ta?"

Tưởng Tĩnh Thành đưa tay gõ lên đầu cô, dặn dò: "Không được gây sự."

Giọng Ngôn Dụ rất nhẹ, trên mặt càng lộ ra vẻ mặt anh yên tâm, nói: "Đây là địa bàn của anh, em phải tăng thể diện cho anh chứ."

"Bớt để lần sau lính của anh gặp được em, chỉ nhớ bạn gái doanh trưởng của bọn họ biết đánh nhau."

Dù sao cô vẫn đang đợi một tiếng chị dâu kia mà.

Rõ ràng không tính là lời nghiêm túc, nhưng Tưởng Tĩnh Thành lại thật sự nghe lọt. Anh sờ trái tai cô, vừa mềm vừa nhiều thịt, dịu dàng nói: "Uhm, sẽ để họ gọi."

Lúc Ngôn Dụ trở về, ai cũng nhìn ra được, tâm trạng của cô rất tốt.

Cô để đồ nhận về lên bàn, bảo mọi người đến lấy. Những thức uống dinh dưỡng này mọi người đều có phần, cũng xem như là tổ tiết mục khai ân ngoài mức quy định.

Giờ phút này Hứa Tiếu đã nói cười với Mạnh Thanh Bắc.

Hai người này ngược lại có một loại cảm giác vừa gặp đã quen.

Đến buổi chiều lúc ở sân huấn luyện, mọi người mới biết, hạng mục huấn luyện chiều là bắn bia.

Nếu nói ở bộ đội, hạng mục mong đợi nhất, có lẽ chính là bắn súng. Những ngôi sao này bình thường quay phim mặc dù cũng có thể tiếp xúc với súng, nhưng đó đều là giả, nào có thật sự chạm đến đồ thật.

Lúc mọi người phân được súng của mình, đều xôn xao cúi đầu nghiêm túc quan sát.

Ngôn Dụ cũng được phân một khẩu, điều này lại khiến cô nhớ đến chuyện lúc trước. Sau khi cô về đại viện, mỗi năm nghỉ hè, con trai trong đại viện đều không có chuyện gì làm, nên họ đều sẽ đến sân huấn luyện chơi bắn súng.

Mỗi lần đều là Tưởng Tĩnh Thành thắng, kỹ thuật bắn súng của người khác cũng không tệ, nhưng so với anh, vẫn hơi chênh lệch.

Về sau đi Mỹ, ở đó là quốc gia toàn dân đều dùng súng.

Quý Khải Mộ rất thích chơi ném đĩa bắn súng, Ngôn Dụ bởi vì vừa đi Mỹ, còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi loại cảm xúc đó. Cho nên được Quý Khải Mộ dẫn đi theo, thật sự là trò kích thích gì cũng chơi.

Thời gian dài, kỹ thuật bắn súng của cô lại rất tốt.

Cho nên sau khi Vương Triều Dương dạy tư thế bắn súng cơ bản cho họ, thì để họ luyện tập trước. Nhưng kết quả khiến mọi người rớt mắt kính, là thành tích bắn súng của Ngôn Dụ và Mạnh Thanh Bắc lại tốt nhất trong mọi người, ngay cả mấy người nam cũng không bì kịp.

Bởi vì nơi bốn cô gái nằm sấp là chỗ thấp, Diệp Liên Tâm và Hứa Tiếu ở giữa, mà Mạnh Thanh Bắc ở bên cạnh Hứa Tiếu, còn Ngôn Dụ lại ở bên cạnh Diệp Liên Tâm.

Khoảng cách không tính là xa, cho nên Ngôn Dụ rất dễ dàng nghe được Hứa Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Chị Thanh Bắc, chị bắn súng lợi hại thật đấy, trước đây có từng luyện qua không?"

"Không có, lần đầu tiên đấy," Mạnh Thanh Bắc nháy mắt, vẻ mặt thẹn thùng lại xấu hổ.

Hứa Tiếu ngạc nhiên: "Vậy chị không phải là thiên tài bắn súng sao, chị thật có thiên phú bắn súng nha."

Ngôn Dụ nhếch khóe miệng.

Không ngờ Diệp Liên Tâm vậy mà cũng hỏi cô vấn đề này: "Ngôn Dụ, chị từng luyện qua sao?"

"Luyện qua," Ngôn Dụ nói ngắn gọn, thành tích của cô là cao nhất cả đội, thậm chí so với thành tích của huấn luyện viên vừa rồi hướng dẫn cho bọn họ, cũng không thua kém, điều này không chỉ đánh rớt mắt kính của người tổ tiết mục, mà còn khiến các huấn luyện viên ở sân huấn luyện cũng rất ngạc nhiên.

Hứa Tiếu cũng nghe được lời này, liền nói: "Sao chị có thể tiếp xúc được với súng ạ?"

Diệp Liên Tâm vội kéo ống tay áo của cô ấy, để cô ấy bớt nói hai câu. Nhưng Ngôn Dụ lại rất thản nhiên, cô nói: "Tôi ở Mỹ sáu năm, bên đó không cấm dùng súng."

Lúc này Tưởng Tĩnh Thành vừa vặn bước đến, rất dịu dàng nhìn bốn người các cô: "Nói chuyện gì đấy?"

Hôm qua ba người đã thấy được trình độ ác liệt của anh, chợt ngậm miệng, sợ một bàn tay của anh vừa chỉ, thì bảo họ lại chạy một vòng hai nghìn mét. Nào biết Mạnh Thanh Bắc lại dịu dàng nói: "Bọn em đang thảo luận thành tích của Ngôn Ngôn vì sao lại tốt như vậy."

Thái độ thân thiết, ngay cả giọng nói cũng mềm mại như nước.

Ba người bên cạnh mặc dù không xoay đầu nhìn cô ta, nhưng Hứa Tiếu và Diệp Liên Tâm chợt ngạc nhiên, Mạnh Thanh Bắc đây là hỏng đầu rồi à? Thời điểm này cô ta lại còn dám nói chuyện với huấn luyện viên như vậy?

Tưởng Tĩnh Thành híp mắt, nhìn chằm chằm cô ta, khóe miệng đột nhiên nhướng lên, mặt trầm xuống: "Không có ai nói cho cô biết, trước khi cô nói chuyện với huấn luyện viên, phải hô báo cáo sao?"

Giọng anh vừa lạnh vừa nghiêm túc, không lộ ra một chút ý tứ hai người quen biết.

Mạnh Thanh Bắc bị anh nói cho mơ hồ, chớp mắt, hốc mắt chợt đỏ ửng.

Mặc dù Tưởng Tĩnh Thành không thích cô ta, nhưng dù sao họ cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, phần lớn thời gian anh vẫn rất dịu dàng với cô ta. Cô ta theo bản năng dời ánh mắt về phía Ngôn Dụ, trong lòng cảm thấy chắc chắn là vì Ngôn Dụ, anh tiểu Thành mới sẽ làm mất mặt cô ta trước ống kính như vậy.

Thực ra bắn súng là sau khi cô được biết sắp tham gia chương trình này, nên đặc biệt đi học.

Chính là để mọi người trong chương trình ngạc nhiên.

Vừa rồi lúc Hứa Tiếu hỏi cô ta điều này, cô ta mới sẽ nói chưa từng bắn súng.

Nhưng cô ta không ngờ được là, thành tích bắn súng của Ngôn Dụ vậy mà còn tốt hơn cô ta. Bây giờ lại còn bị Tưởng Tĩnh Thành hét với cô ta như vậy nữa

"Lần sau trước khi nói chuyện, phải hô báo cáo," Tưởng Tĩnh Thành lạnh lùng nhìn cô ta, "Còn có giọng cô quá nhỏ, tôi cũng không nghe được cô đang nói cái gì."

Mạnh Thanh Bắc càng lúng túng hơn.

Cô ta chỉ lấy ra giọng điệu quen nói chuyện với anh, chỉ là không ngờ trong quân doanh, anh căn bản không thấm.

Sau khi Tưởng Tĩnh Thành đi rồi, tiểu đội trưởng Vương Triều Dương để họ nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa tiến hành huấn luyện bắn súng chính thức. Ngôn Dụ báo cáo với anh đi nhà vệ sinh.

Không ngờ cô ra khỏi nhà vệ sinh, đang mở vòi nước ra, định rửa tay.

Thì phía sau lặng lẽ xuất hiện một người, cô xoay đầu thì thấy Mạnh Thanh Bắc đang nhìn chằm chằm mình.

Ngôn Dụ nhếch khóe miệng, cũng không nói chuyện, mà tiếp tục bắt đầu rửa tay.

"Cô là cố ý đi?"

Vòi nước giờ phút này nước chảy ào ào, hai tay cô để sát nhau, sau đó hứng một vốc nước, rửa mặt. Chương trình mặc dù nói không cho trang điểm, nhưng hai người kia cuối cùng vẫn thanh thủ được một cơ hội, chính là thoa kem dưỡng, mặt mộc thế này thoạt nhìn vừa trắng vừa mềm.

Ngôn Dụ không dùng, vốn làn da cô giống Tống Uyển, là kiểu trắng mềm trời sinh, mà người thoa đồ trang điểm căn bản không thể so sánh được.

Vẻ mặt Mạnh Thanh Bắc phức tạp nhìn Ngôn Dụ, chính cô ta cũng thoa kem dưỡng trắng. Nhưng làn da cô ta trời sinh ngăm đen, lúc nhỏ khi cô ta còn chưa bị phát hiện là ôm nhầm, thì trong đại viên luôn có dì cười cô ta rằng làn da một chút cũng không giống mẹ.

Về sau vào giới giải trí, không biết đã tiêm bao nhiêu mũi kích trắng.

Nhưng chỉ cần dừng lại, thì làn da ngăm giống như mang theo từ trong xương này sẽ lại xuất hiện.

"Là cô bảo anh tiểu Thành, cố ý làm tôi khó xử trước ống kính đúng không," Mạnh Thanh Bắc càng nghĩ càng cảm thấy cô bây giờ tâm cơ quá sâu, ngay cả loại chuyện này cũng có thể làm ra được.

Nào biết cô ta vừa nói xong, thì bị một vốc nước tạt thẳng vào mặt.

Cô ta hét chói tai: "Cô làm cái gì thế hả?"

Ngôn Dụ lạnh lùng nhìn cô ta, "Bớt lấy loại suy nghĩ độc ác này để suy đoán anh ấy đi, đây là quân doanh, anh ấy là huấn luyện viên. Chính cô tật xấu đầy người, còn trách anh ấy không bảo vệ cô sao?"

Cô chậm rãi nhìn Mạnh Thanh Bắc: "Cô xứng không?"

Mạnh Thanh Bắc bị cô nói đến nỗi toàn thân run rẩy, Ngôn Dụ tắt vòi nước chuẩn bị đi ra ngoài. Mạnh Thanh Bắc thấy cô muốn đi, thì xông đến, nhưng nào ngờ Ngôn Dụ xoay đầu nhìn ra sau, cô ta liền ngừng bước chân.

Cô ta lại hỏi: "Cô chính là cố ý, biết tôi sắp tham gia chương trình này, nên đến tranh sự nổi bật với tôi."

Ngôn Dụ nở nụ cười, tức giận.

Nhưng cô gật đầu, khẽ nói: "Cái này ngược lại cô nói sai rồi."

"Nếu tôi biết cô tham gia chương trình này, thì sẽ đá cô ra ngoài."

*

Hai người Mạnh Thanh Bắc và Ngôn Dụ không hợp, điều cơ bản này ai cũng nhìn ra được, nhưng bởi vì quay hình chương trình, nên mọi người đều duy trì vẻ mặt hòa hợp.

Tổ tiết mục cho mọi người cơ hội gọi điện thoại.

Ngôn Dụ gọi vào số máy bàn trong nhà, không ngờ là Mạnh Tây Nam đến bắt máy.

Cô hỏi: "Mẹ với bà nội đâu? Em chỉ nói được ba phút thôi."

Mạnh Tây Nam thấp giọng cười: "Ở bộ đội vẫn thích ứng chứ?"

"Cũng được, chỉ có nóng thôi," Ngôn Dụ nói đúng sự thật.

Mạnh Tây Nam dặn dò cô: "Uống nhiều nước, ăn nhiều sữa chua vào."

"Không có tiền," Ngôn Dụ nói thật, trong túi cô bây giờ còn sạch hơn cả cái mặt nữa, cô bỗng nhiên thở dài: "Muốn ăn kem ghê cơ."

Nói xong, bên cạnh đều cười như điên.

Chỉ có sắc mặt Mạnh Thanh Bắc tái mét, cho dù ở trước ống kính, cũng không thể che giấu được cỗ hận ý kia.

Thực ra bình thường cô ta không thích ăn vặt, cũng rất ít ăn. Nhưng mấy ngày này đi ngang qua tòa nhà phục vụ quân nhân, nhìn tủ kem ngay cửa, chân cô ta cũng không nhấc lên nổi.

Thật muốn ăn kem.

Mạnh Tây Nam cũng bật cười: "Em đấy......"

Sau đó bà nội Ngôn đến, Ngôn Dụ gọi điện thoại cho họ đủ ba phút thì cúp máy.

Đến khi gọi xong, mới cảm thấy đoạn này quả thực quá ngu ngốc, còn ngầm hỏi đạo diễn, có thể cắt bỏ không. Kết quả được cho biết rằng, tổ đạo diễn đều cảm thấy rất thú vị, đến lúc đó sẽ biên tập trọng điểm.

Ngôn Dụ: "......"

Nào biết ngày hôm sau, lúc cô và Diệp Liên Tâm quay về ký túc xá.

Giữa trưa đội nắng, hai người đều rất nóng, lại đi ngang qua tòa nhà phục vụ quân nhân, lần Diệp Liên Tâm cũng nhìn sang bên đó, than: "Tôi cũng muốn ăn kem."

Nhưng lúc các cô đi về, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục không quân màu xanh da trời, đang đứng ở gần ký túc xá.

Ngôn Dụ còn chưa hồi thần, thì đã nghe đối phương gọi: "Hai người lính kia, đến đây một chút."

Hai người bị gọi trúng, đương nhiên đi nhanh sang.

Diệp Liên Tâm vừa nhìn quần áo người này mặc là quân phục không quân, mấy ngày này các cô ở trong quân doanh, đều đã biết rõ quân hàm. Trên cầu vai người này là một gạch ba sao, là một thượng úy.

Quân hàm cũng không thấp đâu.

"Các cô biết tòa nhà giáo dục chính trị đi thế nào không?" Đối phương lại hỏi.

Ngôn Dụ nhìn anh, mặt không biểu tình nói: "Báo cáo thủ trưởng, từ bên này rẽ phải, đi thẳng thì đến."

Diệp Liên Tâm cũng rất kì lạ, nếu đến tìm người, từ cổng vào phải đến tòa nhà giáo dục chính trị trước chứ, sao lại chạy đến chỗ kí túc xá bọn cô.

"Đồng chí này, cảm ơn nhé," người đàn ông đưa tay để trước Ngôn Dụ, mỉm cười nhìn cô.

Ngôn Dụ cũng không biết trong hồ lô của anh đang bán thuốc gì, nhưng lúc này có quay phim đi theo, nên cô chỉ có thể bắt tay.

Bắt xong, đối phương lại chào Diệp Liên Tâm, dọa Diệp Liên Tâm vội vàng chào lại. Thế là người cứ vậy bước đi.

Diệp Liên Tâm cũng rất kỳ lạ quay đầu nhìn hồi lâu rồi nói: "Bây giờ quân nhân đều đẹp trai vậy sao?"

Ngôn Dụ không nói chuyện.

Đi thẳng lên lầu.

Thế nhưng cô không về phòng, mà kéo Diệp Liên Tâm vào nhà vệ sinh, Diệp Liên Tâm còn cười nói: "Không phải vừa đi rồi sao?"

Nhưng cô ấy chưa nói xong, Ngôn Dụ đã mở đồ trong lòng bàn tay cho cô ấy xem.

Tờ tiền giấy màu xanh được xếp thẳng thớm.

Diệp Liên Tâm ngạc nhiên hô lên: "Tiền."

Vì thế hai người nhìn chằm chằm tờ năm mươi tệ lấp lánh phát sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play