Ban đầu Thẩm Thanh Huyền cho rằng Nine tạo ra Chung cốc, nhưng vì mang bệnh nan y nên không thể không ở trong trò chơi, phải để người máy Cửu ở bên ngoài xử lý công việc.

Nhưng bây giờ … Thẩm Thanh Huyền cảm thấy có lẽ từ đầu tới cuối, Nine cũng không phải là con người.

《Chung cốc》 cũng không chỉ đơn thuần là trò chơi.

Thẩm Thanh Huyền đã nhận thấy những tai họa ngầm từ hình thái xã hội của phàm thế trước đó.

Khả năng sinh dục của tu sĩ giới tu chân cực thấp, cơ bản sau khi kết đan sẽ lần lượt mất năng lực sinh đời sau, cho nên dân số vẫn duy trì được cân bằng.

Năng lực sinh dục của nhân loại thế kỷ 22 cũng giảm đi rất nhiều, không kết hôn khi đến tuổi đã thành hiện trạng, chưa kể hôn nhân đồng tính cũng được chấp thuận khiến cho nhân khẩu tăng trưởng về số âm.

Nhưng điều này vẫn không thể làm giảm bớt số lượng dân cư vốn đã khổng lồ. Dù sao, xã hội hiện giờ ngày càng cần ít người.

Sự phát triển nhanh chóng của khoa học kĩ thuật đã tạo ra những cỗ máy thay thế con người thực hiện các công việc buồn tẻ, đồng thời cũng khiến cho những người chỉ có thể làm việc đó mất đi cơ hội việc làm.

So với máy móc nghe lời và không cần nghỉ ngơi, con người dễ phạm sai lầm và tồn tại đủ loại tình cảm phiền phức hơn.

Vào lúc đó, 《Chung cốc》 ra đời, nó chiêu mộ phần lớn người thất nghiệp, giúp cân bằng xã hội. mingtian023donotreup

Những người nhận ra mình sắp bị đào thải không tham gia trò chơi. Thay vào đó, họ bắt đầu học tập chăm chỉ hơn, không ngừng cải thiện bản thân để làm nhiều công việc sáng tạo hơn, bởi vì những công việc này máy móc không thể làm thay được.

Không tiến bộ sẽ bị đào thải.

Bị đào thải là có thể trải qua cuộc đời mộng ảo trong trò chơi?

Hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Trong 《Chung cốc》 có cất giấu một Chung cốc, nếu Chung cốc mở ra, những người tham gia trò chơi sẽ vĩnh viễn bị giam trong đó.

Quá trình này rất dài, hiện giờ đã qua 15 năm, nếu không có Thẩm Thanh Huyền, có lẽ sẽ còn lâu hơn.

Dùng mấy chục năm để tính, khoảnh khắc Chung cốc mở ra cũng chính là thời điểm đại thanh tẩy loài người.

Bằng cách loại bỏ những người đã bị đào thải, dân số giảm mạnh sẽ không ảnh hưởng đáng kể đến xã hội (dù sao cũng đã thích ứng được mấy chục năm), thay vào đó còn vứt được “gánh nặng” trói buộc đã lâu, đưa loài người đến sự phồn vinh mới.

Ý tưởng này rất điên cuồng và vô nhân đạo, cho nên mới có sự tồn tại của Nine.

《Chung cốc》 là Nine tạo ra, Cửu tiên sinh là người máy vận hành.

Thế rồi, khi 《Chung cốc》 giữ vô số người chơi ở lại Chung cốc, Cửu tiên sinh tất yếu trở thành cửa phát tiết sự “phẫn nộ” của nhân loại, mượn lý do trí năng “tạo phản” để xóa sạch ác ý của loài người với đồng tộc.

Xét cho cùng, Nine là ý thức tự hình thành từ 《Chung cốc》, mà Cửu tiên sinh lại là một người máy.

Điều này đủ khiến họ trở thành kẻ địch chung của nhân loại, thành tấm màn che để loài người loại bỏ đồng bào, thành bước đệm kích thích nhân loại phát triển.

Phải mất mấy chục năm Chung cốc mới lại sinh ra, nhưng vì hôn lễ của Thẩm Thanh Huyền – vì Nine muốn giam cầm Thẩm Thanh Huyền vĩnh viễn mà ra đời sớm.

Chắc hẳn nhân loại sẽ loạn thành một mớ, Cửu tiên sinh và Nine sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

May mà Thẩm Thanh Huyền thức tỉnh kịp thời, nếu để qua mấy tháng nữa, chỉ sợ hai người họ phải ngoan ngoãn quay về Vạn Tú sơn.

Nghĩ thông suốt mọi thứ rồi, Thẩm Thanh Huyền cũng biết thời gian của mình không còn nhiều.

Với địa vị của Cửu tiên sinh và sức ảnh hưởng của 《Chung cốc》, có lẽ có thể tạm thời ổn định vấn đề “không thể logout”, chưa đến mức gây ra náo động.

Nhưng nói vậy cũng không duy trì được lâu, y phải mau chóng thuyết phục Nine mở Chung cốc, thả hết mọi người ra.

Nhân loại có thể tự tiến hành sàng lọc và đào thải, nhưng xin đừng vứt nồi cho người khác gánh.

Nếu đã nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy, thì đừng có mà lập “đền thờ trinh tiết”.

Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt dưỡng thần trong ao, bắt đầu nghĩ biện pháp ứng đối.

Không lâu sau, Cố Kiến Thâm trở lại, trong tay cầm những món ăn tươi ngon.

Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, Cố Kiến Thâm đặt khay xuống: “Coi chừng cảm lạnh.”

Thẩm Thanh Huyền: “Không sao đâu.”

Cố Kiến Thâm: “Để tôi lau khô người cho em.”

Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt: “Được!”

Cố Kiến Thâm cẩn thận giúp y lau người, hai người vừa triền miên xong, thánh tinh linh yếu ớt mẫn cảm vẫn còn lưu lại dấu vết xinh đẹp, bàn tay nóng bỏng của Cố Kiến Thâm còn mang theo vết chai dày, cứ thế chạm vào khiến hai người đều xao động.

Căn bản còn chưa lau khô, Cố Kiến Thâm đã bế người đặt lên cây cột bên cạnh.

Thẩm Thanh Huyền lại vô cùng vâng lời, không hề kháng cự, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sau khi kết thúc, Cố Kiến Thâm áy náy nói với y: “Lại làm bẩn em rồi.”

Thẩm Thanh Huyền vòng tay qua cổ hắn, thở gấp: “Không sao.”

Cố Kiến Thâm cực thích dáng vẻ này của y, hắn cẩn thận đặt y vào ao rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, hôn môi với hắn, rồi lại tiếp xúc da thịt với nhau.

Cố Kiến Thâm làm sao chống cự được sức cám dỗ ấy? Thành thử cả ngày trôi qua tựa như ảo mộng.

Khi hai người chịu ra khỏi ao, bầu trời ngoài kia đã trở tối.

Thẩm Thanh Huyền ngủ trong ngực hắn, Cố Kiến Thâm cẩn thận mặc quần áo tử tế cho y, khi ôm ra mới để ý đến thức ăn bị vắng vẻ bên cạnh.

Đây là những món hồi sáng hắn mang tới cho y, ban đầu định lau người xong sẽ dùng, nhưng sau đó …

Thẩm Thanh Huyền không đói sao?

Cố Kiến Thâm lo lắng, nhưng người trong ngực ngủ quá sâu, hắn không nỡ quấy rầy y.

Trở về phòng, hắn chỉ mới đặt Thẩm Thanh Huyền xuống thì y đã tỉnh: Y nhìn hắn, trong mắt chỉ có hắn.

Cố Kiến Thâm cảm thấy trái tim như tan chảy, hắn hôn lên môi y, hỏi: “Đói không?”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu.

Cố Kiến Thâm: “Chờ chút, tôi đi chuẩn bị cho em …”

Hắn vừa dợm đứng dậy, Thẩm Thanh Huyền liền ôm chặt cánh tay hắn.

Cố Kiến Thâm nhìn y: “Sao thế?”

Thẩm Thanh Huyền: “Đừng đi.”

Y dùng chất giọng mềm mại như thế khiến trái tim Cố Kiến Thâm đập thình thịch, hắn khẽ hỏi: “Không đói à?”

Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng, lắc đầu: “Không đói.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười, ôm y vào trong ngực: “Sáng đã không ăn rồi, sao có thể không đói?”

Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền lộ ra mê man, song rất nhanh lại nói: “Anh đừng đi.”

Cố Kiến Thâm cũng không nỡ rời khỏi y, không một giây phút nào là nỡ cả.

Hắn nói: “Vậy tôi bảo họ mang đồ ăn đến đây.”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, hai má dán vào bờ ngực rắn chắc của hắn: “Ừ.”

Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy lòng nóng lên, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của y, thứ đó lại đứng thẳng tắp.

Thẩm Thanh Huyền nhận ra, y nhìn nó, khóe miệng cong lên, đỡ vai hắn rồi ngồi xuống.

Thế này còn ăn cơm gì nữa? Căn bản không một ai tiến vào.

Hai người lại dây dưa một trận, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục ngủ say, chuyện ăn cơm lại bị bỏ ngang.

Cố Kiến Thâm cẩn thận ôm y, để y ngủ thoải mái hơn, sợ đánh thức y.

Thẩm Thanh Huyền ngủ rất yên, cả đêm đều nằm trong vòng tay hắn tựa như một con búp bê sứ xinh đẹp.

Cố Kiến Thâm ngắm y cả đêm, dù có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Lại một sớm mai, Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra, nhìn thấy Cố Kiến Thâm liền cho hắn một nụ hôn.

Cố Kiến Thâm rung động, hắn đang định hôn y thì y đã hôn hắn rồi, thật tốt.

Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Chào buổi sáng.”

Cố Kiến Thâm: “Chào buổi sáng.”

Dứt lời, Cố Kiến Thâm lại hôn y.

Khi tách ra, Cố Kiến Thâm nói: “Chắc em đói bụng lắm rồi? Nhanh ăn cơm đi.” Lần này hắn đã cho người chuẩn bị thức ăn từ sớm, đang để ở bên ngoài.

Thẩm Thanh Huyền cắn môi dưới, nhìn nơi đang phình ra của hắn.

Cố Kiến Thâm bỗng nhiên cảm thấy huyết mạch trong cơ thể chảy cuồn cuộn.

Cố Kiến Thâm đè tay y: “Đừng làm rộn, ăn cơm đã.”

Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn: “Anh không muốn sao?”

Cố Kiến Thâm: “…” Hắn muốn chứ, vừa nhìn đã muốn, không lúc nào là không muốn, nhưng Thẩm Thanh Huyền nên ăn cơm.

Thẩm Thanh Huyền chủ động dán lên hắn: “Em cũng muốn.”

Cám dỗ thế này sao hắn có thể kháng cự nổi.

Điểm tâm lại bị gác lại.

Giữa trưa, Cố Kiến Thâm rốt cục bình tĩnh lại.

Bắt đầu từ hôm qua, Thẩm Thanh Huyền đã không ăn bất kỳ thứ gì.

Tuy đang ở Chung cốc, ăn hay không ăn chẳng có gì quan trọng, nhưng đã là con người thì dựa vào thức ăn là bản năng ăn sâu bén rễ, mặc dù sinh lý không cần nhưng tâm lý nhất định chịu ảnh hưởng.

Cố Kiến Thâm tỉnh táo lại, hắn nên ăn cơm với Thẩm Thanh Huyền.

Song Thẩm Thanh Huyền đói bụng cả ngày lại chưa từng biểu hiện khát vọng đối với thức ăn.

Cố Kiến Thâm chuẩn bị những món y thích, thấy y chẳng có hứng thú bèn hỏi: “Không muốn ăn ư?”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “… Muốn.”

Cố Kiến Thâm: “Vậy ăn nhanh đi.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu, cầm dao nĩa ăn một cách nghiêm túc, nhưng không có chút dáng vẻ nào của người đói khát khát cầu thức ăn, cũng không có vẻ mặt vui sướng khi được ăn món mình ưa thích.

Trái tim Cố Kiến Thâm hoảng loạn.

Hắn nói: “Nếu không muốn thì đừng ăn.”

Thẩm Thanh Huyền giãn mặt cười với hắn: “Thích ăn.”

Cố Kiến Thâm bị nụ cười của y làm cho ngứa ngáy.

Trong lòng hắn vừa nảy sinh ý niệm này, Thẩm Thanh Huyền bèn liếm môi dưới, mang hai gò má ửng đỏ mà nhìn hắn.

Cố Kiến Thâm buộc mình phải bình tĩnh, vờ như không phát hiện, giục y: “Nhanh ăn đi.”

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ nghe lời, nghiêm túc ăn sạch đồ ăn.

Cố Kiến Thâm hỏi y: “No chưa?”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “No!”

Cố Kiến Thâm vẫn chưa thể thả lỏng, trái lại càng thêm bất an.

Sau khi ăn xong, Cố Kiến Thâm nói: “Chúng ta ra ngoài nhé?”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừ!”

Cả hai sống ở Phượng Hoàng hạp cốc còn mộng ảo hơn cả trong trò chơi.

Vì lấy lòng Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm động tay chân để biến nó trở nên đẹp hơn.

Trước đây Thẩm Thanh Huyền luôn nhìn không chớp mắt lá đỏ đầy trời, hoa Phượng Hoàng bay lả tả, và màu đỏ tiên diễm lấp lánh ánh sao.

Nhưng giờ phút này, Thẩm Thanh Huyền lại chỉ nhìn hắn, trong mắt chỉ có hắn, căn bản không quan tâm đến những thứ khác.

Cố Kiến Thâm tất nhiên hy vọng y chỉ nhìn hắn, cũng hy vọng y chỉ nghĩ về hắn.

Nhưng … chẳng phải y rất thích Phượng Hoàng hạp cốc ư? Chẳng phải y thích màu đỏ rực rỡ này nhất sao?

Vì cớ gì y lại tỏ ra không cần?

Ngón tay Cố Kiến Thâm cuộn lại, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Thích nơi này không?”

Thẩm Thanh Huyền trả lời cực nhanh: “Thích!” Nhưng y căn bản chẳng liếc nhìn phong cảnh chung quanh một lần, chỉ dõi theo hắn.

Cố Kiến Thâm bắt đầu hoảng loạn, hắn nhìn y: “Vì sao em cứ nhìn tôi?”

Thẩm Thanh Huyền: “Em thích anh.”

Hắn hy vọng y thích hắn, hắn muốn y thích hắn.

Nhưng mà …

Cố Kiến Thâm cười một cách miễn cưỡng: “Tôi cũng vậy.”

Thẩm Thanh Huyền nhào vào ngực hắn, ôm chặt thắt lưng hắn.

Tay Cố Kiến Thâm nhẹ nhầng vỗ về lên mái tóc ánh kim của y.

Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu, mềm mại gọi hắn: “Nine.”

Cố Kiến Thâm cúi đầu nhìn y.

Tư thế này của hai người chỉ khiến cho Cố Kiến Thâm muốn ôm y lên hôn y cho thỏa.

Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền đã thốt ra suy nghĩ trong lòng của hắn: “Em muốn hôn anh.”

Cố Kiến Thâm nghe theo tâm ý của mình, Thẩm Thanh Huyền vòng tay qua rồi trao cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.

Lần đầu dẫn y đến hạp cốc Cố Kiến Thâm đã muốn làm chuyện này, nhưng lúc ấy chưa được, hiện giờ đã có thể.

Kỳ diệu thay, Thẩm Thanh Huyền dường như biết chính xác hắn muốn gì, hơn nữa còn vô cùng phối hợp với hắn.

Mặc dù trong lòng bất an, nhưng Cố Kiến Thâm không cách nào dừng được.

Sau khi kết thúc, hắn nhìn thấy áo choàng đỏ bị bùn đất vấy bẩn.

Nó từng được chủ nhân quý trọng, nâng niu từng li từng tí, nhưng lúc này lại cuốn cùng bùn đất.

Cố Kiến Thâm ôm Thẩm Thanh Huyền, nhìn y, nhưng đáy lòng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Hắn thực sự có được y ư? Hay hoàn toàn rơi vào vọng tưởng.

_____

Tiểu kịch trường:

Thẩm Thanh Huyền: Áo choàng của ta!!!!!【Tim muốn rỉ máu nhưng phải tỏ ra hong thèm】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play