Mặc dù Thẩm Thanh Huyền rất chờ mong, nhưng ngẫm lại vẫn bị IOH điên rồ làm ghê tởm muốn chết.
Rõ ràng thuốc này đã được tiêm từ trước, nếu không có Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng làm khó dễ, kế hoạch của đám người kia hẳn là mang y đi, rồi để Cố Kiến Thâm ở chung với Cố Phi.
Cố Phi bị Tạ Uẩn giả đả kích tinh thần gần như sụp đổ, nếu bị Cố Kiến Thâm thể lực cường tráng, sức lực lớn xa cô …
Thử nghĩ đi, Cố Phi sẽ hận cỡ nào, sau khi thanh tỉnh Cố Kiến Thâm sẽ tuyệt vọng ra sao.
Chắc chắn IOH có suy nghĩ ác độc đó, bọn họ muốn kéo dài gien Cố Kiến Thâm càng sớm càng tốt, mà Cố Phi – người phụ nữ từng sinh thành công dị nhân chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Mặc dù trên cách nhìn sinh học, đứa con sinh ra bởi quan hệ cận huyết sẽ bị dị tật, nhưng ngay cả người nhân tạo mà tổ chức này cũng có thể tạo ra, vậy thì chắc hẳn cũng có thủ đoạn để ngăn chặn vấn đề này.
Chưa kể nếu đứa trẻ sinh ra bị dị tật thật, họ vẫn có thể tiếp tục … thậm chí tìm người phụ nữ khác thích hợp hơn.
Đúng là điên rồ! Hoàn toàn không coi con người ra gì!
Thẩm Thanh Huyền nghĩ đến đây mới thấy tiếc nuối vì ban nãy ra tay quá nhẹ, y nên khiến những kẻ này chết càng thảm càng tuyệt vọng hơn mới đúng.
Sau tất cả, họ vì sự ích kỉ của bản thân mà mang đến cho người khác nỗi đau nặng nề không thể kháng cự!
Cố Phi mơ hồ nhận ra, cô đưa lưng về phía họ, giọng nói run rẩy: “Tiểu Thâm … Tiểu Thâm nó …”
Thẩm Thanh Huyền thu hồi suy nghĩ, nói: “Bọn chúng tiêm thuốc cho nó, nếu không phát tiết càng sớm càng tốt, nó sẽ bị đột tử.”
Cố Phi nghe nói thế, máu toàn thân liền đông lại.
Làm sao bây giờ … nên làm gì bây giờ? Lựa chọn hiện giờ quá đáng sợ, chỉ cần nghĩ chút thôi đã thấy da đầu tê rần.
Thực ra Thẩm Thanh Huyền có thủ đoạn giúp Cố Kiến Thâm làm loãng dược tính trong máu, thậm chí trực tiếp giải trừ, dù gì y cũng tinh thông y học, trong căn cứ này lại có nhiều thiết bị chữa bệnh cao cấp, đủ để y dễ dàng giải quyết khốn cảnh này.
Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, phải mất bao lâu nữa y mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Với tính cách muộn tao kia của Cố Kiến Thâm, không chừng sẽ lại nghĩ vớ va vớ vẩn, so với để hắn tự ngược, còn không bằng dứt khoát chặt đứt đường lui.
Huống gì sinh nhật trưởng thành của Cố Kiến Thâm cũng đã trôi qua trong căn cứ rách nát này.
Thẩm Thanh Huyền lập tức quyết định chủ ý.
Y nhìn Cố Phi, hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Chị Phi, chị có thể sang phòng khác chờ không?”
Căn cứ này rất lớn, không chỉ có mỗi căn phòng này, dù sao người ở đây đã chết sạch, tuy mùi máu hơi nồng, nhưng y vẫn có thể tìm một gian phòng sạch sẽ để Cố Phi ngồi chờ.
Cố Phi nhận ra ý định của y, nhất thời trợn to mắt: “A Thanh, em …” Cô lắc đầu kịch liệt, “Không, không thể! Em đã trả giá cho mẹ con chị quá nhiều, chị và Tiểu Thâm …”
Cố Phi sững người, sắc mặt trắng bệch, trong con người tràn đầy thống khổ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao cứ tổn thương người quan trọng của cô?
Thẩm Thanh Huyền lấp liếm khuyên cô: “Không sao đâu, chỉ cần phát tiết là được, em lấy tay giúp nó, không sao đâu.”
Dược tính thuốc này rất mạnh, chỉ kích thích đơn giản là có thể phát tiết ư? Nhưng nếu tiếp tục kéo dài thời gian … Cố Phi thật sự không thể nghĩ tiếp nữa.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta đừng kéo dài thời gian, em không sao đâu, đều là nam, hơn nữa … trước kia em … chị cũng biết đó, cho nên em không sao.”
Y kín đáo nhắc lại năm mười bảy tuổi mình làm việc ở quán bar.
Cố Phi sao có thể tin, cô biết Thẩm Thanh Huyền đang an ủi cô, không tiếc mắng chửi bản thân để cô yên tâm, điều này khiến cô càng áy náy hơn.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Chị đừng nghĩ nhiều, em ở bên Tiểu Thâm đã lâu, rất coi trọng nó, so với việc để ý thể tục, em càng hy vọng nó sống thật tốt!”
Y càng tỏ ra không sao, Cố Phi lại càng khó chịu …
Những gì cần nói Thẩm Thanh Huyền đã nói, trực tiếp đẩy cô ra khỏi phòng, đưa cô đến một nơi vừa xa vừa sạch.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Thôi mà, em là đàn ông, không để ý nhiều vậy đâu.”
Cố Phi khó thể nói hết cảm xúc của mình, có áy náy, có đau lòng, cũng có cảm kích mà đời này không cách nào hồi đáp.
Thẩm Thanh Huyền vỗ vai cô, rồi xoay người đi.
Vạn vạn không ngờ y muốn cùng lão công nhà mình ân ái, lại còn phải bày ra tư thế khẳng khái chịu chết theo kiểu gió sông đìu hiu, sông Dịch lạnh(*) thế này.
(*) Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính, cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
May mà không có camera, bằng không bị đem về Duy Tâm cung, người nào đó sẽ cười y suốt mấy trăm năm!
Về phòng Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền nhìn người yêu sắc mặt đỏ bừng, thế mà lại thấy ngượng ngùng quá đỗi.
Đã lâu không làm, hơn nữa còn là lần đầu của thể xác này, đã vậy còn trong tình huống thế này nữa.
Tuy nhiên Thẩm Thanh Huyền không nghĩ quá nhiều, y liếm môi dưới, cúi người hôn Cố Kiến Thâm …
Như được bật công tắc, chàng trai đang mơ hồ đột nhiên trở mình, đặt y nằm dưới thân.
Thẩm Thanh Huyền khẽ đẩy hắn: “Ngươi … ngươi …”
Cố Kiến Thâm nhìn y đăm đăm, nhìn bảo bối trong tim bằng tầm mắt cháy bỏng, gương mặt Thẩm Thanh Huyền ửng một lớp đỏ mỏng, trái tim cũng nóng lên.
“Thanh Huyền …” Hắn dán sát vào tai y, chất giọng khàn khàn quyến rũ chết người, tim Thẩm Thanh Huyền vì động tình mà đập thình thịch.
Với dáng dấp, điệu bộ và giọng nói này, Cố Kiến Thâm tưởng như lọt vào cảnh trong mơ, hắn vội vàng xé mở xiêm y của y, vội vàng hôn y một cách điên cuồng, hôn không theo một lề lói lại kịch liệt dị thường mà giữ lấy thân thể ngọt ngào của y.
Cứ tưởng người này trúng thuốc sẽ làm bừa, nào ngờ … Thẩm Thanh Huyền sướng đến mức đầu ngón chân co lại.
Nói là giúp người ta thư giải, cuối cùng mình mới là người thoải mái trước.
Thẩm Thanh Huyền sợ Cố Kiến Thâm không hiểu nên chủ động nói: “Đừng gấp, phải thích ứng trước đã.”
Y không nói còn đỡ, vừa cất tiếng thì chút lý trí còn sót lại của Cố Kiến Thâm lập tức biến mất, chỉ biết đấu đá lung tung.
Thẩm Thanh Huyền đau đến nỗi muốn đập chết hắn, nhưng nghĩ lại thì người này nhịn quá lâu rồi, còn tự ngược bản thân lâu nữa, giờ lại còn trúng thuốc, thôi thì y nhịn vậy.
Miễn cưỡng phối hợp cũng thoải mái lắm.
Sau khi kết thúc, Thẩm Thanh Huyền vừa thích vừa đau vừa mệt, chẳng muốn động tí nào.
Dược tính đã giải.
Thực chất Cố Kiến Thâm chưa từng mất ý thức, hắn còn nghe rõ cuộc trò chuyện giữa y và Cố Phi nữa kìa.
Vào thời điểm ấy – khoảnh khắc mà mẹ hắn tuyệt vọng, trong lòng hắn lại ngập tràn chờ mong.
Làm với Thẩm Thanh Huyền, làm với y …
Nghĩ đến đây, dược tính trong hắn bộc phát mãnh liệt, không thể kìm nén.
Cho nên khi Thẩm Thanh Huyền hôn hắn, hắn hoàn toàn phóng túng bản năng.
Là thuốc cũng tốt, là tâm cũng được, tóm lại đây là cơ hội duy nhất đời này của hắn.
Mặc cho sau đó sẽ rơi vào địa ngục, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Thẩm Thanh Huyền không muốn động, Cố Kiến Thâm cũng không có cách nào dời mắt khỏi thân thể y.
Nhìn rồi nhìn … hầu kết Cố Kiến Thâm bắt đầu lên xuống, nhịn không được lại đè lên.
Nữa hả!
Thẩm Thanh Huyền trợn to mắt, muốn đẩy người này ra …
Y muốn đẩy đương nhiên sẽ đẩy được, nhưng y không nỡ dùng sức, thành ra trông thích lại còn ra vẻ.
Vào lúc thanh tỉnh Cố Kiến Thâm lại tới thêm lần nữa, lúc chấm dứt, đại não hắn trở nên thoáng đãng, vui sướng kịch liệt hóa thành pháo hoa giữa trời đêm, bộc lộ hết mọi chói lọi của ban ngày, âm u của ban đêm cũng như hư thối mục nát trong góc tối.
Hắn dùng sức ôm Thẩm Thanh Huyền, giọng nói như chấn động từ trong ngực: “Thật xin lỗi.”
Nghe thấy ba chữ kia, Thẩm Thanh Huyền tức phát tợn, lúc này không phải nên nói …
“Tôi yêu anh.” Cố Kiến Thâm rốt cục cũng nói ba chữ kia.
Tôn chủ đại nhân vừa mới tức giận lập tức mềm nhũn.
Y nhấc cánh tay lười biếng, ôm lấy tên ngốc bự này: “… Tôi biết.”
Cánh tay ôm y đột nhiên dùng sức, rõ ràng đang rất xúc động.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn siết đau, cả giận nói: “Buông tay!”
Còn xấu hổ gấp trăm ngàn lần so với đi gặp cha mẹ người yêu nữa …
Dù là Tôn chủ đại nhân đã sống vạn vạn năm, giờ phút này cũng đỏ bừng đôi gò má, tầm mắt trốn tránh.
Cố Phi cũng không phải gái mới lớn, vừa nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì …
Trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng chiếm phần lớn vẫn là may mắn.
May mắn vì Cố Kiến Thâm không sao, cũng thật lòng cảm kích Thẩm Thanh Huyền đã trả giá vì họ.
Ai cũng không nói gì, vì họ không biết nên nói gì …
Cố Kiến Thâm gặp Cố Phi, nhưng không thốt ra tiếng gọi mẹ, thậm chí còn hơi bất an.
Thẩm Thanh Huyền nhạy bén nhận ra, nhất thời muốn xử lý hắn.
Cố Phi trả giá vì hắn nhiều như vậy, thằng oắt này lại ăn giấm chua bậy bạ, thật là …
Thế nhưng Cố Phi không quan tâm, cô xa hắn mười tám năm, có tư cách gì bắt hắn gọi mình là mẹ?
Hắn có thể bình yên đứng trước mặt cô đã đủ khiến cô cảm kích rồi.
Mất một chút thời gian, họ mới rời khỏi căn cứ chết tiệt này, hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Thẩm Thanh Huyền sai người hỏa thiêu căn cứ quỷ quái này.
Có lẽ vẫn còn người ủng hộ căn cứ này, nhưng toàn bộ tư liệu chính đã bị hủy, người ủng hộ này cũng đừng mong nhào ra gây chuyện.
Bọn họ về nhà cũ, chuyến đi này cứ như được sống lại.
Nhất là Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền không nói gì, vừa vào phòng đã ngả đầu ngủ.
Y thật sự rất mệt, nghe hủy diệt căn cứ cứ nghĩ dễ dàng lắm, chứ làm thì chẳng dễ chút nào.
Nơi đó được trang bị lực lượng vũ trang đầy đủ, người cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, nếu không có Thẩm Thanh Huyền – vị đệ nhất Thiên Đạo này, sợ rằng sẽ không hủy diệt nhẹ nhàng đến thế.
Dù có là Thẩm Thanh Huyền cũng phải phí hết sức của thể xác này, sau đó lại cùng Cố Kiến Thâm mồ hôi đầm đìa mấy phát, vừa mệt vừa thỏa mãn, nằm ngủ cũng ngon hơn.
Hôm sau tỉnh dậy là một ngày nắng, trời xanh chứng tỏ ác mộng đã qua, chỉ còn lại những gì tươi đẹp.
Thẩm Thanh Huyền hiếm khi nằm nướng trên giường, vùi mình trong ổ chăn mềm mại, quan sát ngọc giản trong tay.
Nhiệm vụ hoàn thành, tạm thời chưa xuất hiện nhiệm vụ mới.
Thẩm Thanh Huyền nhìn một hồi, đột nhiên có ý tưởng, nhưng không vội làm.
Lần này nhập thế quá mệt, y phải bù lại mọi vất vả của những ngày qua, hưởng thụ cho đã.
Nhưng vẫn còn Cố Phi, không thể cứ bỏ cô như thế.
Nửa đời này của cô đã đủ chông chênh, theo lý phải nên hưởng phúc.
Thẩm Thanh Huyền suy tư, đứng dậy rửa mặt, sau khi ăn vận chỉnh tề, y gọi điện cho Cố Phi.
“Chị Phi, chị tới thư phòng đi, em có chuyện muốn nói với chị.”
_____
Hôm nay lướt bên weibo có người review bộ này thế này “Tổng kết những lần nhập thế của công thụ thế này, một là ngược công, hai là ngược thụ + ngược công gấp đôi” =)))))))))))))))) bựa
Mà báo trước, thế giới Lan Phất tôi lại đặt pass ấy (nghiệp trong nhà đến từ đây), câu hỏi cũng để sẵn ngoài mục lục rồi, ai thích thì giải trước nha, để tới lúc đó đỡ mò =))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT