Lối đi thật sự quá dài, La Giản bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cho dù cậu đi như thế nào, con đường này vẫn kéo dài vô tận, sâu không thấy đáy.

Mà tiếng bước chân sau lưng lại ngày càng gần, La Giản nghĩ mãi cũng không hiểu, đối phương chỉ có một chân, sao lại đi nhanh hơn cả cậu, cứ một bước lại gần hơn một chút, quả thật như đang ở bên cạnh! La Giản sợ đến mức không suy nghĩ được gì, vội chạy đi, nhưng không đến hai phút, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay, bắt lấy vai La Giản!

La Giản hoảng sợ đến cả người run rẩy, cậu chưa kịp phát ra âm thanh, thì đã bị bịt miệng, sau đó bị kéo vào một hang động tối đen! La Giản hoảng hồn mở to mắt, bên tai có tiếng thì thầm: “Đừng lên tiếng!”

Giọng nói này rất quen, quen đến mức La Giản muốn rơi nước mắt, là Phong Vũ Lam!

“A Lam, sao cậu lại ở đây?”

“Không có thời gian để giải thích đâu.” Phong Vũ Lam đột nhiên cướp lấy tảng đá trong tay La Giản, nửa người lộ ra khỏi động, ném nó đi thật xa. Lúc này La Giản mới chú ý đến, dưới góc tường trên lối đi dài ngoằng kia có một cái hang nhỏ chứa được khoảng hai người, cửa hang rất thấp, nhất là khi ở một nơi tối tăm thế này thật không dễ gì mà nhận ra, La Giản chạy cả đoạn đường thế mà không phát hiện được.

Phong Vũ Lam ném tảng đá đi rồi lẩm bẩm những câu ma chú khó hiểu, sau đó trên tay trái hắn xuất hiện một tầng ánh sáng nhạt, Phong Vũ Lam huơ huơ ở cửa hang, La Giản thấy rõ, trước cửa xuất hiện một tấm màn mỏng trong suốt, hình như là một lá chắn bảo vệ.

Ngay khi Phong Vũ Lam thi triển ma chú xong, tiếng bước chân theo sát La Giản ban nãy cũng đến gần. Ánh sáng trên tay Phong Vũ Lam đã biến mất, cả hang động tối đen như mực, hai người không hẹn mà cùng nín thở, lắng nghe tiếng bước chân khập khiễng đi về phía này, khi đi ngang hang động bọn họ đang ẩn nấp, thì đột nhiên dừng lại, có lẽ không phát hiện được gì, lại tiếp tục đi về phía trước.

Cứ đi, cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân kia nữa, La Giản nghe thấy tiếng thở hắt ra của Phong Vũ Lam, sau đó đọc một câu ma chú, một điểm sáng xuất hiện trong lòng bàn tay Phong Vũ Lam, chiếu sáng toàn bộ không gian nhỏ hẹp.

“Ma pháp thật sự rất tiện lợi.” La Giản ghen tị, hâm mộ nhìn điểm sáng trong tay Phong Vũ Lam.

“Không cần hâm mộ tớ, thượng đế rất công bằng.” A Lam nhún vai, tùy tay đưa cho La Giản một mảnh giấy nhỏ, là mảnh giấy gợi ý của hắn, nội dung ở trên không khác La Giản gì mấy, thế nhưng nội dung ở mặt trái lại hoàn toàn khác biệt, được viết thế này:

Người cuối cùng bị đưa vào mật thất, là một ngoại tộc bị bộ tộc bắt giữ, hắn là một chiến sĩ chạy trốn khỏi chiến trường, xui xẻo đi đến nơi ở của bọn họ, bị tất cả mọi người cô lập, bọn họ bài ngoại, cho rằng y sẽ mang những điều xấu đến, nên đã cho người đưa hắn xuống mộ thất, làm vật bồi táng cho tộc trưởng.

Vong hồn của hắn không được yên nghĩ, ngày đêm loanh quanh trong huyệt mộ.

Xem xong, La Giản đã nắm được tin tức, cậu cũng đưa mảnh giấy của mình cho Phong Vũ Lam, sau đó hai người rất ăn ý thảo luận đối sách, La Giản đặt câu hỏi trước: “Cậu biết lúc nãy…… là thứ gì không?”

La Giản ám chỉ tiếng bước chân quỷ dị kia, Phong Vũ Lam cũng hiểu ý của La Giản, đáp: “Không phải con người.”

“Sao cậu biết, cậu đối mặt với thứ đó rồi ư?”

A Lam gật đầu: “Nơi khi tớ tỉnh lại là bên cạnh một ao nước, không biết có phải đó là chỗ chứa vật bồi táng hay không, ở đó có vài bình gốm cao hơn nửa người, phủ đầy bụi, trên mỗi nắp bình còn có đặt một cái trường minh đăng*, trong năm ngọn đèn có một cái đang cháy.”

*Thời xưa, đèn trường minh (trường minh đăng) là loại đèn được thắp sáng liên tục, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Tớ đương nhiên sẽ hiếu kỳ, muốn xem bên trong bình gốm có cái gì, nên tớ mở từng cái ra.” Phong Vũ Lam hối hận lắc đầu: “Biết trước tớ đã không làm vậy.”

“Bên trong có gì? Xác chết à?” La Giản gặp xác chết nhiều không đếm xuể, với lại nếu sắp xếp theo tình hình này, những thứ đặt trong huyệt mộ, không thể nào là đồ tốt được.

“Không sai, chính là xác chết, còn là xác chết của con nít, đứa bé cuộn mình, cả cơ thể ngâm trong một đống chất lỏng kỳ quái nào đó, ghê tởm gần chết. Những cái bình tớ mở ra đều là những cái xác như vậy, cho đến bình gốm cuối cùng, tớ vừa lấy trường minh đăng xuống, không kịp mở nắp bình, nó đã tự bung, một cánh tay thò ra từ miệng bình! Tớ sợ quá, đá bình gốm kia đi, bình gốm vừa vỡ, bên trong ……”

Phong Vũ Lam nói đến đây thì ngừng lại, hình như do quá khó để hình dùng, hắn tổ chức lại ngôn ngữ, mới tiếp tục nói: “Tóm lại đó là một con quái vật khó mà diễn tả được, cứ như cơ thể được chấp vá từ cái bộ phận của những người khác nhau, tay chân cái dài cái ngắn, bước đi khập khiễng, thế mà tốc độ lại cực nhanh, nó nhìn không thấy, nhưng cực mẫn cảm với ánh sáng và âm thanh.”

“Ánh sáng và âm thanh à?” La Giản sờ cằm suy nghĩ, đột nhiên nói: “Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện nó có nghe được không?”

“Không.” Phong Vũ Lam chỉ cửa hang: “Tớ đã đặt thuật tàng hình và và thuật biến âm rồi.”

La Giản càng thêm hâm mộ và ghen tị: “Nên tớ mới nói ma pháp gì đó thật tiện lợi.”

“Đừng hâm mộ, tớ gần như chẳng có ma chú công kích nào.” Phong Vũ Lam tiếc nuối lắc đầu: “Với lại thể chất của tớ rất yếu, không thể trở thành sức chiến đấu của đội được.”

La Giản lại thoải mái cười: “Tớ thì ngược lại, trong trò chơi trốn thoát mật thất này, quan trọng nhất, không phải là sức chiến đấu.”

“Được rồi, cậu nói cái gì cũng có lý hết, vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Tìm người, phải tìm hai thành viên còn lại, dù tớ thất sự không muốn làm thế chút nào.” La Giản nghĩ đến Đoạn Ly giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, còn chưa nghiến răng đủ, đột nhiên Phong Vũ Lam tuôn ra một câu cực kỳ kinh người.

“Đoạn Ly ư, tớ biết anh ta ở đâu.”

La Giản không tin ngẩng đầu: “Trước khi gặp tớ cậu đã gặp gã à?”

“Không có.”

“Thế sao cậu biết gã đang ở đâu?”

Phong Vũ Lam có vẻ đang nghĩ đến gì đó, cũng giận đến nghiến răng, nhe răng trợn mắt nói: “Đó là cảm ứng của cái khế ước cộng sinh chó má kia, tuy không biết nó có tác dụng gì, nhưng tớ biết anh ta ở đâu.”

“Mẹ ơi, vậy chẳng phải cậu cũng giống tớ sao……” La Giản nhịn không được chạm vào ấn ký rắn cắn đuôi trên cổ. Thông qua dấu ấn này, cậu thường xuyên cảm nhận được sự tồn tại của Hình Viêm, tuy không biết phải hình dung như thế nào, nhưng nó rất kỳ diệu, tựa như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của một nguời khác.

“Cái gì như vậy?” Phong Vũ Lam không biết chuyện này, nên khi nghe La Giản nói cậu không hiểu được.

“Không, không có gì.” La Giản lắc đầu, theo bản năng che giấu.

Hai người nối đuôi ra khỏi hang động, La Giản còn nhặt lại tảng đá phát sáng về, sau đó bọn họ đi ngược về hướng con quái vật kia đã đi, Phong Vũ Lam đi trước, cậu không dùng thuật phát sáng, bởi vì nó rất hao thể lực, La Giản cầm đèn pin, hai người đi thật lâu, lại về đến nơi La Giản tỉnh lại.

“Tớ lấy được tảng đá này ở đây.” La Giản chạm tay lên nơi bị lõm xuống trên vách đá.

“Đây chắc hắn là đá lân quang, cậu nghĩ nó có tác dụng gì không?”

“Chi tiết quyết định thành bại, những thứ càng không bắt mắt càng hữu dụng.” La Giản nhét tảng đá vào túi, trong đêm tối chiếc túi sáng lên.

“Cậu nói rất đúng, nên tớ cũng giống cậu, lấy được một thứ rất thú vị.” Phong Vũ Lam cao hứng, lấy từ trong túi ra một món gì đó, La Giản cúi đầu nhìn kỹ, là một chiếc trường minh đăng! Nhưng đã bị thu nhỏ lại cỡ ngón tay cái.

“Đây là ngọn đèn đặt lên nắp bình của con quái vật kia, sau đó tớ đã tắt lửa và thu nhỏ lại.” Phong Vũ Lam đắc ý, La Giản cũng rất ngạc nhiên nhìn hắn, suy đoán: “Thuật thu nhỏ, đúng?”

Phong Vũ Lam gật đầu: “Trên sách ma có rất nhiều ma chú, tớ chọn một số thuật thực dụng để học, tỷ như thuật trôi nổi, thuật thu nhỏ, thuật phát sáng, thuật biến âm, thuật biến hình…… nhưng thuật thu nhỏ thì khác, vật nào có thể tích quá lớn tớ không thể thu nhỏ được, thuật trôi nổi cũng thế, những vật quá nặng tớ không thể nâng lên được, nhưng thần kỳ ở chỗ là tớ có thể nâng bản thân mình.”

“Vậy cậu có nâng tớ lên được không?” La Giản đột nhiên hỏi.

A Lam tiếc nuối lắc đầu: “Bây giờ thì chưa, nhưng sau này sẽ được.”

“Được rồi.” La Giản cười rộ lên, chỉ vào trường minh đăng trong tay La Giản: “Cậu lấy ngọn đèn này đi, con quái vật kia mới chạy ra, đúng không?

“Đúng vậy.”

La Giản đăm chiêu, bỗng nhiên cười rộ lên: “Chúng ta đốt nó lên, chiếu sáng.”

“Chủ ý không sai.” A Lam cũng đồng ý, cậu vung tay lên trường minh đăng đã trở về nguyên trạng, thế nhưng hắn ngừng lại, nói với La Giản: “Cậu biết châm lửa không?”

La Giản sửng sốt ngẩng đầu:“Cậu không học thuật đốt lửa sao?”

Phong Vũ Lam đen mặt: “Thuật đốt lửa là cái nồi gì?! Cậu đừng có tưởng tượng ra ba cái thuật tào lao nữa đi, cũng đừng cho tớ cái gì cũng biết! Ma chú đâu phải vạn năng!”

Phong Vũ Lam mắng xong, La Giản lập tức quay đầu đi, vẻ mặt bia hiểm thì thào: “Tính sai rồi!”

Đương nhiên, những chuyện ngu ngốc như thế này, không nên nói nhiều, La Giản vẫn ngoan ngoãn đi vào ‘mật thất tùy thân’, lấy hai cái bật lửa, châm đèn.

Trương minh đăng là vật cổ điển của thời cổ đại, đặt một trường minh đăng trong mộ, sẽ mãi mãi chiếu sáng cho người chết. Thế nhưng nếu dập tắt nó, trời đất chỉ còn bóng tối, quỷ quái sẽ bắt đầu ẩn hiện, nhân lúc bóng tối tấn công sinh linh. Trường minh đăng không thể tắt, khi đã châm, sẽ cháy cho đến khi dầu hết đèn tắt mới thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play