Nếu mình chính là cậu học sinh thứ ba mươi lăm, vậy mình phải thoát như thế nào?

La Giản nhìn quanh mật thất, đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn, rõ ràng đã có đủ chìa khóa, rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng cậu không biết làm gì để thoát khỏi mật thất này, cánh cửa gỗ nặng nề như đang cười nhạo cậu, La Giản kích động, cậu đi đến trước cửa, đưa tay chạm vào hai chiếc chìa khóa đặt trong túi.

Tay trái hiện thực, tay phải hư ảo.

Rốt cuộc đâu mới là chìa khóa thật?

Hay có chi tiết nào đó mình đã bỏ qua, còn câu đố nào mình chưa giải? La Giản quay đầu nhìn toàn bộ mật thất, đúng rồi! Tất cả học sinh trong căn phòng này, do ai giết?

Thi thể thầy giáo trên bục giảng đã được La Giản đưa xuống, đặt cạnh thi thể của Tiêu Nhã Tuyên, cả căn phòng chỉ có hai cái xác này là còn nguyên vẹn, những cái xác khác đã bị La Giản băm thành từng mảnh nhỏ, La Giản nhìn hai người bọn họ rất lâu, khó chịu thở dài.

Trong nhất thời La Giản không nghĩ được gì, đành phải đi về trước tấm gương lớn, lấy cuốn nhật ký ra, nhật ký cũng không có gì khác biệt, trừ những con chữ đã trở về mặt chính thì cũng giống như những gì La Giản đã xem qua, cậu lật đến ngày cuối cùng, trong con chữ xiêu vẹo là nỗi tuyệt vọng vô bờ. Tầm mắt La Giản dừng lại ở câu cuối cùng:

Vậy thôi, chào anh.

La Giản bất giác lập lại câu nói này, bỗng nhiên trong đầu cậu vụt qua một ý nghĩ, tựa như được ánh sáng soi rọi, để cậu hiểu ra từng việc. La Giản lật từng trang trên nhật ký, đa số nội dung cậu đã xem qua, từ đầu đến cuối đều là cô nữ sinh nói về chuyện của mình, kể về toàn bộ quá trình bi kịch này, có đôi khi cô sẽ nói với người bạn trai ảo tưởng của mình, nhưng chưa một lần nhắc đến tên cậu ta.

Nếu vậy mọi chuyện ngược lại sẽ trở nên kỳ lạ, nếu là đối tượng mình yêu sâu đậm, tại sao không một lần nhắc tên của đối phương? Nếu là người yêu, ắt hẳn sẽ gọi nhau bằng những cái tên ngọt ngào, trao đổi tín vật, những kỷ niệm tốt đẹp gì đó, cả một quyển nhật ký dày thế này, ít nhất cũng phải nhắc đến một hai câu! Thế nhưng… thế nhưng Tiêu Nhã Tuyên không nhắc đến! Một chữ cũng không!

“Bất thường.” La Giản lật qua lật lại, cậu nhíu mày, ngày cuối cùng trog nhật ký đã nói rõ Tiêu Nhã Tuyên chỉ giả vờ như bạn trai mình còn sống, nhưng cả cuốn nhật ký, những gì cô ấy nói hoàn toàn không có logic, khiến La Giản sinh ra một cảm giác, cậu chính là ‘bạn trai ảo tưởng’ trong nhật ký!

Cho dù Tiêu Nhã Tuyên giả vờ bạn trai mình còn sống, cho rằng nơi ấy vẫn có người ngồi, thậm chí dùng hai chiếc điện thoại nhắn tin cho nhau, bắt chước chữ viết của cậy ấy, nhưng La Giản có cảm giác, Tiêu Nhã Tuyên không phải đang viết nhật ký ghép với ‘bạn trai’, mà là một người khác, một nhân vật trong ảo tưởng của cô ấy.

“Hai mặt?” La Giản thì thào, cậu cầm nhật ký, đứng trước tấm gương lớn.

“Cậu học sinh thứ ba mươi lăm quả thật tồn tại.” La Giản nói: “Chỉ là cậu ta không tồn tại trong mật thất thật, đúng vậy, cũng giống như mình không tồn tại trong thế giới này, không ai thấy mình, gương không thể phản chiếu ra khuôn mặt này, mình là nhân cách thứ hai do Tiêu Nhã Tuyên sinh ra, hay phải nói… giống như một linh hồn, một ý chí, thậm chí là một oán niệm.”

“Tiêu Nhã Tuyên đưa oán niệm này vào thế giới trong gương, trong mật thất ảo, nên mới hình thành hai mật thất song song như thế này.” La Giản suy nghĩ rất nghiêm túc, cậu đưa tay xoa huyệt thái dương, cậu nghĩ đến một giả thuyết cực kỳ khó tin, đến ngay cả cậu cũng phải giật mình.

“Nếu… mình đặt ra một giả thuyết… ngay từ lúc mật thất đưa mình vào mật thất này, thì chúng đã thiết lập thân phận ‘cậu học sinh thứ ba mươi lăm’ cho mình, nên oán niệm của Tiêu Nhã Tuyên mới ‘tồn tại’!”

La Giản lầm bầm lầu bầu, từng chút nói ra giả thuyết của mình, nhưng càng nghĩ, lưng cậu càng ướt đẫm.

“Nếu mình chính là cậu học sinh không tồn tại đó, vậy nơi đầu tiên mình xuất hiện không phải là mật thất thật! Bởi vì ‘mình’ là giả tưởng, ‘mình’ chỉ tồn tại trong gương, chỉ có thể sống trong gương, nên từ lúc mình tỉnh lại ở vị trí kia, căn bản mình không tồn tại trong cái gọi là ‘mật thất thật’!”

“Nói cách khác…” La Giản ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, thi thể và máu nằm đầy đất, bàn học nghiêng ngả khắp nơi, La Giản vẫn cho rằng đây mới là mật thất thật, thế nhưng cậu đã sai: “Nơi này mới là mật thất ảo, còn mình thông qua tấm gương đi vào một mật thất khác, mới là mật thất thật!”

“Sở dĩ mình có thể thấy những thứ này ‘đúng’ là bởi vì mình cũng như một tấm gương, bản thân mình là ‘ngược’, nên những gì mình thấy trong gương mới là bình thường, còn những thứ trong mật thất thật, mới là ngược!”

“Mình hiểu rồi.” La Giản lấy điện thoại của mình ra, thời gian đang trôi qua, cậu nhận thấy: “Mình hiểu rồi, vì sao trong mật thất ảo thời gian không trôi qua, bởi vì thời gian trong mật thất vốn đã ngừng lại, thời hạn ba giờ chỉ là một khái niệm, nói cho mình biết khi nào mật thất này sẽ biến mất, lúc nó biến mất cũng là lúc mình phải chết.”

“Lúc mình ‘tồn tại’, cái gọi là ‘thời gian’ mới chuyển động.” La Giản lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Khi mình ở trong mật thất ảo mới được xem là tồn tại, vì vậy, giống như mình đã nói, mật thất thật chính là mật thất ảo.”

“Như vậy, đâu mới là cánh cửa thật sự?”

La Giản đi đến trước đống thi thể kia, rốt cuộc cậu mới nhận ra một điều, tất cả học sinh trong lớp quả thật bị giết, người giết chính là La Giản, chính cậu cầm thanh đao, băm họ thành từng mảnh nhỏ. Nói cách khác, La Giản chính là hung thủ.

“Mẹ nó, như vậy chẳng khác nào hãm hại mình.” Mặt La Giản không còn chút máu, cậu không biết đám học sinh trong lớp này là người sống hay người chết, nhưng dù sao nơi này cũng là thế giới trong gương, ắt hẳn không được xem là người sống.

La Giản cũng không biết đâu mới là cánh cửa thật, đâu mới là chìa khóa thật, bây giờ cậu rất hoảng loạn, tìm đại một chiếc ghế ngồi xuống, muốn suy nghĩ cho thật kỹ, nhưng lúc này, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông làm La Giản giật mình, trong căn phòng học trống trải khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, La Giản vội vàng lấy điện thoại ra, không phải tin nhắn mà là cuộc gọi!

Chỉ là không có số điện thoại, La Giản cầm điện thoại mà tay phát run, cậu chần chờ một giây, thật cẩn thận ấn nút nghe máy, sau đó run rẩy đặt ở bên tai.

Điện thoại chuyển được, bên kia rất ồn ào, như có người đang khắc khẩu, còn có một tiếng hít thở nặng nề và nghẹn ngào, liên tục truyền vào tai La Giản. La Giản thật sự bị âm thanh này làm sợ, tay cậu không ngừng run, vừa định hỏi là ai thì bên kia có người nói:

“Cứu cứu… Cứu em với…”

Là một giọng nữ, giọng nói suy yếu mang theo nỗi đau đớn, đang vang vọng bên tai La Giản.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng náo động, như có người đang mắng chửi, sau đó là rất nhiều người đang khắc khẩu, La Giản có thể nghe rõ bọn họ nói, tỷ như ‘tụi bây điên rồi hay sao mà làm việc này!’, ’em ấy sắp chết rồi’, ‘mau dừng lại!’, rất nhiều, sau đó có tiếng ai đấy kêu thảm thiết, tiếng đánh đập. La Giản nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó kinh khủng cỡ nào.

Lúc này, cô gái kia lại nói, dùng âm thanh thì thào trước khi chết: “Em quên… anh không thể nào cứu được em… nhưng xin anh… xin anh phá hủy… phá hủy nó…”

Nói đến đây thì cuộc gọi chấm dứt, La Giản dại ra rất lâu, mới lấy điện thoại khỏi tai.

Phá hủy…? Phá hủy thứ gì? La Giản nghĩ, đưa mắt nhìn tấm gương trước mật thất. Cậu đi đến trước tấm gương lớn, bên trong không có cậu, cho dù ở mật thất thật hay mật thất ảo, tấm gương cũng không có hình ảnh phản chiếu của cậu. Nhưng nếu cậu đập vỡ nó, thì có thể thoát được sao?

Hơn nữa, phải đập vỡ tấm gương nào mới đúng?

Không, theo lời Tiêu Nhã Tuyên, ắt hẳn cô ấy muốn phá hủy tấm gương trong mật thất thật.

La Giản suy nghĩ một lát, lấy chiếc gương nhỏ ra, sau một trận choáng váng cậu đã đứng trong mật thất ngược, thời gian trên đồng hồ đã ngừng lại, lúc này là 14:30, cậu còn nửa tiếng nữa.

Bây giờ La Giản đã hiểu, mật thất ngược mới là thật, còn mật thất chính là ảo.

La Giản đi đến trước tấm gương lớn, dùng tay gõ vào mặt gương, cậu hít sâu một hơi, rút thanh đao mà kẻ truy sát đã để lại đâm mạnh xuống, tấm gương lập tức vỡ ra rơi xuống đất.

Thế nhưng La Giản không nghĩ tới, phía sau tấm gương có gì đó, là mảnh giấy in hoa màu tím được đính ở trên vách tường.

La Giản lập tức giật mảnh giấy xuống, bên trên vẫn là những dòng chữ viết bằng bút máy, nội dung thế này:

“Kính chào La Giản tiên sinh,

Thời gian dành cho cậu không còn nhiều, không biết cậu đã hiểu được ý nghĩa của thật và ảo chưa, nhưng có nhiều thứ, cho dù là giả, rồi cũng sẽ theo thời gian lắng đọng mà biến thành thật.

Một ổ khóa có thể dùng nhiều chìa khóa, nhưng một chìa khóa chỉ có thể mở một ổ khóa.

Như trên, gợi ý đã hết, chúc cậu may mắn.”

“Một ổ khóa có thể dùng nhiều chìa khóa, nhưng một chìa khóa chỉ có thể mở một ổ khóa! Ha ha ha! Mình thật mẹ nó ngu!” La Giản cười khổ, cậu dùng sức xoa huyệt thái dương, tự chế giễu mình: “Mình đúng là ngu, đạo lý dễ hiểu như vậy, vậy mà bây giờ mình mới hiểu! Mình vốn không cần nghĩ đâu mới là cánh cửa thật!”

“Dù là mật thất thật hay mật thất ảo, ổ khóa gì đó đều giống mẹ nó nhau, làm gì mà không thể mở được? Chẳng qua, một cửa nằm ở mật thất thật, một cửa nằm ở mật thất ảo, nếu mình muốn trở về thế giới thật thì cứ đi đến trước cửa mật thất thật, về phần dùng chiếc chìa khóa nào, như vậy không phải quá rõ rồi sao? Mình tìm chìa khóa được ở đâu thì tự nhiên có thể mở cửa ở đó!”

Tay trái hiện thực, tay phải hư ảo…… Không, phải ngược lại, tay trái hư ảo, tay phải hiện thực mới đúng!

La Giản lấy chiếc chìa khóa trong túi trái ra, cậu không hề do dự, cứ thế cắm vào ổ khóa, sau đó là tiếng ổ khóa mở.

La Giản lập tức cầm lấy nắm cửa, chậm rãi chuyển động, nhưng không thể không ngừng lại, trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc này đây cậu lại chần chờ, có khi nào mình sẽ nghĩ sai hay không, nếu suy đoán ấy sai thì sao?! Nếu tất cả khác với những gì cậu nghĩ, cậu mở nhầm cửa thì thế nào?

Mật thất chưa bao giờ sắp xếp theo bài bản, hay tuân thủ theo đạo lý thông thường, nếu lúc này La Giản mở sai cửa, có khi nào nó sẽ dẫn cậu đến một nơi kỳ quái, bị bóng tối nuốt chửng, trôi nổi trong bóng đêm không?

Mình có nên buông tay, quay về kiểm tra lại mọi thứ một lần?

La Giản buông tay, vẫn để chìa khóa trong ổ khóa, cậu lùi ra sau một bước, cậu nghĩ mình nên đi qua mật thất kia kiểm tra lại, nhất định có nơi nào đó còn sót, cậu phải lựa chọn, nếu chọn sai, vậy La Giản sẽ không có cơ hội thứ hai.

La Giản lại lùi ra sau một bước, thế nhưng cậu lại lắc đầu, tay cầm lên nắm cửa: “Mình không thể lùi bước, mật thất này đang khảo nghiệm nội tâm của mình, nếu là lúc phải lựa chọn, vậy mình cần phải quyết đoán.”

Mình phải quyết đoán!

La Giản cắn răng, mở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play