Ý chí mật thất khống chế cha xứ bên kia có chút sững sờ, tựa hồ không hiểu tại sao Uyên lại đột nhiên bật cười, trong mắt hắn, Uyên đã làm mọi chuyện hắn chờ đợi, chỉ kém một bước cuối cũng... có lẽ là quá cao hứng?

Ý chí mật thất có chút an tâm, hắn biết tất cả nhân loại đều tham lam như vậy, có lẽ nắm chặt cả quyền thế và sức mạnh trong tay, cảm giác chí cao vô thượng này khiến Uyên cảm thấy vui vẻ, bởi vì vui vẻ, nên con người mới cười.

Nhưng hành động tiếp theo của Uyên lại nằm ngoài dự đoán của hắn, bởi vì Uyên không cho Hình Viêm một đao cuối cùng, mà là trực tiếp duỗi tay lấy khối Rubik quái vật kia đang dâng lên, cha xứ bên này theo bản năng tiến lên một bước nói, "Chờ đã... ngươi quá nóng vội..."

Lời còn chưa nói xong, Uyên đã lấy được khối Rubik, hướng về phía Hình Viêm hô một tiếng, "Mau mở cửa!"

Hình Viêm nằm trên mặt đất tuy chỉ còn thoi thóp, ánh mắt đỏ máu lại tràn ngập bình tĩnh hơn bao giờ hết, hắn thế nhưng hướng về phía Uyên mỉm cười một chút, tay phải nhấc lên, cắt mở một cánh cửa không gian bên cạnh mình, cánh cửa thời không vừa mở ra một khe hở, Uyên liền cầm khối Rubik trực tiếp ném nó vào trong.

Nhìn thấy Uyên ném khối Rubik, Hình Viêm lại một lần nữa vung tay, cánh cửa thời không lập tức biến mất.

Động tác liền mạch, kéo dài chưa tới vài giây, phối hợp hoàn mỹ đến thiên y vô phùng (áo trời k có vết chỉ), mà động tác bên phía cha xứ đã đình trệ, bởi vì Uyên đã ném bản thể của hắn qua cánh cửa không gian, ném tới một lĩnh vực xa xôi lại xa lạ, tín hiệu khống chế cha xứ liền trở nên mỏng manh, vì thế thân thể cha xứ cũng trở nên mờ nhạt...

"Ngươi...làm gì vậy?"

Thân thể cha xứ đã hiện ra tư thái nửa trong suốt, quay đầu vặn vẹo nhìn chằm chằm Uyên, "...Cho rằng như vậy liền có thể thoát ly khống chế sao? Thành phố này nằm ở kẽ hở thời không, không có ta! Thành phố này, các ngươi, tất cả mọi người đều sẽ bị nước lũ thời không cắn nuốt, các ngươi, ai cũng đừng hòng trở về thế giới hiện thực."

"Chúng ta cũng không định trở lại thế giới hiện thực." Lúc này, quái vật dâng khối Rubik kia bỗng nhiên mở miệng, dùng thứ tiếng Trung không quá lưu loát, "Đơn vị năng lượng của khối Rubik tương đương với quả bom có thể phá hủy Thái Dương hệ, vụ nổ này sẽ dẫn phát sự hình thành của hố đen, hơn nữa, nếu ném khối Rubik này tới gần kẽ hở tuyến thời không của thế giới chúng ta rồi lại kíp nổ, sẽ tạo ra hiện tượng... thời gian chảy ngược, hoặc thời gian sai lệch trên diện rộng."

"Ngươi! Ngươi là..." Cha xứ giật mình, trừng mắt nhìn quái vật kia, "Norn!"

Norn ưu nhã nhìn về phía cha xứ bị ý chí mật thất khống chế, cúi đầu hành lễ, "Đã lâu không gặp."

"Thì ra là thế! Tìm trợ giúp!" Ý chí mật thất hoàn toàn thác loạn, nhưng hắn không nhận ra, phương thức nói chuyện của hắn giờ phút này hoàn toàn không giống một hệ thống, mà giống ngữ khí của con người hơn.

"Ngươi càng lúc càng giống con người." Norn mỉm cười nhìn cha xứ, hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này.

"Nói hươu nói vượn! Ta không phải nhân loại nhỏ bé! Ta là ý chí mật thất! Ta là vĩ đại nhất..." Cha xứ không kịp nói hết những lời này, bởi vì hắn đã hoàn toàn biến mất.

Trong nhà thờ trống rỗng này, giọng hắn đã hoàn toàn biến mất, thân thể của hắn cũng đã biến mất, trong nhà thờ không có thần tồn tại, nơi này, ngay từ ban đầu, cái gì cũng không có.

La Giản ngồi xổm xuống, nâng Hình Viêm dậy, để hắn dựa vào vai mình, hắn cầm lòng không được vuốt ve khuôn mặt Hình Viêm một chút, hôn một cái trên trán hắn.

"Kết thúc sao?" Hình Viêm hỏi như vậy, hắn thập phần suy yếu, lại nhịn không được duỗi tay đi ôm La Giản, cọ cọ lên người hắn.

La Giản trả lời, "Chưa... mọi chuyện, vừa mới bắt đầu."

"Tôi sẽ chết sao?" Hình Viêm lại hỏi.

La Giản cười khẽ, hắn cúi lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Hình Viêm, "Sẽ, tôi và anh cùng chết."

"Thiếu lực lượng của mật thất, thành phố này sẽ bắt đầu sụp đổ." Norn ngẩng đầu, đồng thời khi hắn vừa dứt lời, thành thị bắt đầu rung chuyển nghiêng trời lệch đất, mặt đất rung lắc, giống như một trận động đất siêu cấp vậy, mọi vật kiến trúc đều đang kêu rên, mà đồng thời, đám quái vật bên ngoài cũng gào rống chói tai, âm thanh phá tan đến tận phía chân trời.

Norn giờ phút này đang sử dụng thân thể nhân vật cốt truyện do mật thất sáng chế ra, thân thể hắn cũng bắt đầu trở nên trong suốt, hiển nhiên sắp biến mất. Cũng xuất hiện trạng thái giống hắn còn có La Giản.

"Chúng ta sẽ cùng sụp đổ."

Norn tiếp tục nói, hắn đi tới trước đài triển lãm, đập vỡ pha lê, lấy khóa bên trong ra.

Hiện tại, khối Rubik đã bị Hình Viêm ném tới một kẽ hở thời không khác, kẽ hở thời không là một không gian hỗn độn thời thời khắc khắc đều xảy ra những vụ nổ kịch liệt, nơi đó không tồn tại sinh mệnh, chỉ có năng lượng khổng lồ, cho nên kíp nổ bom ở kẽ hở thời không là một lựa chọn, không cần lo lắng tới nguy hiểm mạng sống của bất kỳ ai.

"Sau khi kíp nổ năng lượng khổng lồ này, trật tự thời gian sẽ sinh ra hỗn loạn, mà "trật tự" sẽ tự động chữa trị, cho nên mọi người chúng ta, có lẽ sẽ trải qua một lần "trọng sinh" trên phạm vi rộng, mọi người, cho dù đã chết hay còn sống, đều sẽ trở lại quá khứ... Trở lại quá khứ trước khi mật thất xuất hiện." Norn nói xong, liền đặt "khóa" trong lòng bàn tay La Giản, nắm tay La Giản lại, cùng nhau bóp nát khóa, khóa yếu ớt như đậu hủ, lập tức nát vụn.

Thời khắc bóp nát khóa, La Giản tựa hồ nghe thấy âm thang thứ gì đó vỡ vụn.

Norn vẫn nhìn chằm chằm La Giản, tiếp tục nói, "Chỉ có một "người" không thể trải qua lần trọng sinh này, đó chính là mật thất. Bởi vì mật thất vốn dĩ không phải đồ vật thuộc về niên đại của các cậu, là tồn tại thuộc về dị không gian, trật tự thời không sẽ không chữa trị nó, cho nên... các cậu không cần lo lắng sau khi trở về quá khứ, sẽ có một không gian mật thất khác tới quấy rầy sinh hoạt của mình."

La Giản nhìn Norn, không biết tại sao, hắn run nhè nhẹ, "Tôi thắng?"

Norn mỉm cười, "Đương nhiên, cậu thắng, ở địa phương quỷ quái ai cũng không biết này, chiến thắng đối thủ mạnh nhất."

La Giản cười khổ, "Tôi không cảm thấy vậy, cảm giác giống như trải qua một cơn ác mộng thật dài."

"Vậy coi nó như một giấc mộng là được." Norn nói, ngữ khí ôn nhu, "Sau khi trở lại quá khứ, các cậu sẽ mất đi một đoạn ký ức này, mà mọi dấu vết của mật thất đều sẽ biến mất, mọi ảnh hưởng của mật thất đều bị thanh trừ, thế giới của các cậu có thể khôi phục trật tự bình thường, các cậu sẽ trải qua sinh lão bệnh tử một cách bình thường, mà các cậu có thể tiếp tục ở bên nhau hay không, thì phải xem duyên phận."

Norn lại nhịn không được tiếp tục tán thưởng, "Thế nhưng, tại một khắc này, tôi vẫn muốn kính nể cậu, La Giản, cậu là anh hùng."

La Giản bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ôm chặt Hình Viêm, "Không có bạn bè trợ giúp, tôi vĩnh viễn không thể đi tới một bước này."

Norn lại nói, "Đừng khiêm tốn, năng lực một người không chỉ thể hiện trên bản thân hắn, cũng thể hiện trên người xung quanh hắn, cậu đủ mạnh để ảnh hưởng tới tất cả mọi người xung quanh."

Thân thể hai người đã gần như tan biến, mà kiến trúc xung quanh cũng dần dần sụp đổi, trần nhà thờ vỡ ra một cái động thật lớn, ánh sáng trên không chói mắt khác thường, áng sáng đó quá mức tươi đẹp, tràn ngập khắp cả thành phố.

La Giản hoảng hốt ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn tựa hồ xuyên qua những tầng mây đó thấy được vũ trụ xa xôi, vô số sao trời lấp lánh, Thái Dương hệ cũng ở trong đó, địa cầu, cũng ở trong đó.

Norn nói, "Tới lúc rồi, tôi phải đi, sợ là chúng ta không còn cơ hội để gặp lại, cho nên... vĩnh biệt, bạn tôi."

La Giản nghe lời này, mờ mịt muốn đáp lời, nhưng cái gì hắn cũng không nói ra, Hình Viêm bên cạnh hắn càng lúc ôm hắn càng chặt, hắn nghe thấy tiếng tim đập của người đàn ông này, vang vọng bên tai hắn.

"Lần này, đến lượt tôi đi tìm em... nhất định phải chờ tôi, được không? A Giản..." Hình Viêm thấp giọng nói, người đàn ông này ôm hắn thật chặt, hắn tựa hồ cảm thấy đối phương đang khóc, nhưng cảm quan La Giản càng lúc càng mỏng manh, Hình Viêm có phải thật sự đang khóc hay không, hắn nhìn không tới.

Ngu ngốc, lúc này, hẳn phải cười mới đúng.

Bọn họ không phải đã chiến thắng mọi đối thủ hay sao? Tại sao lại khóc, đây rõ ràng là một cái kết đẹp.

Nhưng La Giản cũng đang khóc, hắn biết bản thân sẽ không còn được gặp lại Hình Viêm, không thấy được Hình Viêm đã từng oai phong một cõi trong mật thất, không thấy được Hình Viêm đã trở thành kẻ truy sát máu lạnh vô tình. Mà La Giản cũng không còn là La Giản hiện tại, hắn sẽ trở lại quá khứ xa xôi, quá khứ quen thuộc, lại vô cùng xa lạ.

Trong quá khứ của hắn, liệu có Hình Viêm hay không?

Hắn không thể biết được, bởi vì La Giản cũng đã biến mất.

Kiến trúc hoàn toàn bị ánh sáng bao phủ, mọi sự vật tồn tại trong thành phố này đều bị ánh sáng thập phần mãnh liệt này bao phủ, khi ánh sáng tan rã, thành phố bị mật thất chuyển dời tới kẽ hở thời không này, cũng sẽ tan rã theo.

Trong một nơi xa xôi hỗn độn nào đó, thần thời gian cao tuổi bước đi tập tễnh trở về căn nhà đồng hồ của mình, trong nhà bày đủ loại đồng hồ các kiểu dáng, có lớn có bé, mỗi một cái đồng hồ đều ngay ngắn trật tự đong đưa.

Nhưng thần thời gian lại nhìn chằm chú vào một cái đồng hồ, kim đồng hồ này có tật xấu, đồng hồ ngừng tại chỗ không tiếp tục chạy, vì thế thần thời gian ngẫm nghĩ, dùng tay dịch kim đồng hồ đó, quay ngược nó lại.

Hắn chỉ dịch kim đồng hồ quay lại một phút.

Mà một phút đồng hồ này, đối với nhân loại nhỏ bé, là thời gian lâu dài, lâu dài, lâu dài tới mức nào.

Tốn nhiều sức lực như vậy, phí nhiều tinh thần như vậy, thậm chí hi sinh nhiều tính mạng như vậy, chỉ đổi lại... một phút đồng hồ này.

Nhưng một phút đồng hồ này đáng được quý trọng, không phải mỗi người đều có cơ hội được nhận một phút đồng hồ như vậy, không phải mỗi người đều có cơ hội vãn hồi lại mọi thứ, mà khi bạn có cơ hội làm vậy, tại sao bạn lại không lớn mật mà thử một lần?

Có lẽ lúc này đây, bạn liền thành công.

一End一

________

Tán nhảm về kết truyện, không cần đọc vì không cần thiết đâu.

Tôi sẽ viết ở dưới rất dưới, vì trong quá trình tôi edit lại, tôi phát hiện câu truyện có thể end theo một cách khác, tôi cũng sẽ rất thích kết cục như vậy.

Vốn dĩ tôi không thích kết cục kiểu quay về quá khứ, nhưng tác giả viết đoạn cuối cũng rất hay:))) nên con người dễ tính là tôi lại thích rồi.

Cái end hoàn mỹ trong suy nghĩ của tôi sẽ là.

Mọi người nghe tới không gian 4 chiều chưa?

Về cơ bản, đó chính là thời không (thời-không gian).

Nếu không gian 3 chiều là tập hợp của rất nhiều không gian 2 chiều đặt song song với nhau (giống như khi bạn đặt nhiều tờ giấy chồng lên nhau, về cơ bản, những tờ giấy này không trùng nên chúng song song, và tập hợp nhiều tờ giấy, sẽ tạo nên một hình hộp), thì không gian 4 chiều cũng vậy, nó là tập hợp của nhiều không gian 3 chiều khác nhau.

Theo tưởng tượng của tôi, hệ thống trong truyện có thể tới từ một tương lai xa xôi, khi con người đã khám phá ra được bí mật không gian 4 chiều, khiến mọi người có thể di chuyển xuyên qua thời gian, như hiện tại chúng ta có thể di chuyển qua không gian vậy.

Cũng như thế, sức mạnh không gian của Hình Viêm là sức mạnh không gian 4 chiều, nên anh có thể gặp được bản thân mình ở một "kẽ hở thời không" như trong chuyện nói, nhưng tôi thấy sẽ logic hơn nếu gọi đây là một không gian 4 chiều. Hai phiên bản Hình Viêm thoát ra khỏi không gian 3 chiều của mình để gặp nhau ở một không gian bao quát hơn.

Và kết cục là: mọi người đều chết thật. Nhưng do những phiên bản của mọi người ở đây chỉ là một trong vô số phiên bản trong các không gian 3 chiều khác nhau mà thôi (hay theo thuyết vũ trụ song song, thì họ chỉ là một trong vô số khả năng có thể xảy ra mà thôi) cho nên họ chết ở đây, nhưng các phiên bản song song khác của họ vẫn tồn tại.

Còn mật thất bị hủy diệt thật, vì nó chết trong kẽ hở thời không, hay nói cách khác, nó đã chết trong một không gian 4 chiều, có nghĩa là nó đã chết trên mọi không gian 3 chiều (giống như nếu một điểm không thuộc hình hộp thì điểm này sẽ không thuộc bất kỳ mặt phẳng nào thuộc hình hộp này). Nhưng có lẽ, mật thất chỉ mới bị hủy diệt ở 1 không gian 4 chiều mà thôi, có lẽ nó vẫn tồn tại ở một không gian 4 chiều nào đó khác, mà khi và chỉ khi có sinh vật nào đó khám phá ra không gian 5 chiều, thì câu hỏi này sẽ được trả lời.

Và ở phiên ngoại, các nhân vật đều có chút nhơ nhớ 1 số thứ lquan tới mật thất, còn Hình Viêm thì có vẻ nhớ hơi nhiều. Nên tôi cho rằng, khi tất cả mọi người đều là những con người sống trong 1 không gian 3 chiều nào đó, và chỉ bị một chút déjà vu dội lại từ những người đã chết trong không gian 3 chiều của truyện (cái này giống như near death experience vậy, bạn đột nhiên cảm thấy mình chết nhưng thực ra không phải, vậy chỉ có thể là, một bạn ở một vũ trụ song song khác đã chết rồi) thì Hình Viêm với thiên phú không gian, đã vượt lên, từ không gian 4 chiều mà quan sát được những chuyện đã xảy ra ở một vũ trụ song song khác.

Nên là câu nói của anh công "Dù ở đâu, tôi cũng sẽ bảo vệ em" không chỉ soái mà còn đúng, vì dù ở không gian nào thời gian nào, anh tồn tại ở mọi nơi, anh yêu em ở mọi chỗ, tình yêu của anh vượt qua vô vàn vũ trụ song song, tới bên em ngay khi em cần.

Tôi nhảm thế thôi:)))) ngồi edit tự nhiên nghĩ ra, đợi mãi đến lúc hoàn truyện để gõ ra đó hừ hừ.

Ai đọc hết được đám tán nhảm này thì tặng cho muôn vàn cái hôn nè <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play