Nhắc tới kho vũ khí, Vương Việt vốn tưởng rằng mình có thể cầm súng pháo công nghệ cao của người ngoài hành tinh mà đại sát tứ phương, kết quả tới nơi mới phát hiện, ngoại trừ lấy được một số lựu đạn, bom khói, bom điện, bom đóng băng,... còn có một bộ quần áo phòng ngực đơn giản, mà vũ khí chân chính...
Người ngoài hành tinh kia liếc mắt nhìn hai người địa cầu vóc dáng thấp bé một cái: "Các cậu không dùng được loại vũ khí này."
"Vũ khí của chúng tôi sẽ nhìn thực lực của chủ nhân, nếu các cậu không đạt tiêu chuẩn của chúng, chúng sẽ giết chết chết các cậu." Người ngoài hành tinh nói xong liền cầm lấy một ống phóng hỏa tiễn khổng lồ từ kho vũ khí, quấn quanh ống phóng hỏa tiễn là thứ gì đó khô khốc như dây đằng.
Mà vũ khí này thực sự là sinh mệnh đang tồn tại, bởi vì dây đằng trên vũ khí theo động tác của người ngoài hành tinh mà chuyển động ––– khi người ngoài hành tinh khiêng nó lên vai, dây đằng cư nhiên chủ động quấn quanh thân thể hắn, những dây đằng đó theo thân thể người ngoài hành tinh mà lan tràn khắp nửa người hắn, hơn nữa gắt gao bám chặt, hợp thành một thể với khôi giáp trên người hắn.
Kho vũ khí phi thường lớn, trong ngăn tủ nhét đủ loại vũ khí đủ loại kiểu dáng rực rỡ muôn màu, kia đa số là những vật đám người La Giản chưa từng nghe tới chưa từng nhìn thấy, nhưng những vật đó dường như thật lâu không được người sử dụng, bám một tầng tro bụi thật dày.
La Giản cũng thấy ở mặt sau kho vũ khí có một cơ giáp thật lớn.
Là loại vật phẩm khoa học kỹ thuật tương lai chỉ có thể xuất hiện trên phim ảnh. Cơ giáp là thuần màu đen, hình người. Chất liệu không phản quang, cao ước chừng bảy tám mét, trên lưng có cánh mỏng trong suốt như cánh chuồn chuồn, hoàn toàn nhìn không ra do thứ gì tạo thành, quả thực là thứ cao cấp. La Giản vừa nhìn thấy nó liền không muốn dời mắt, đây quả thực là mơ ước của mỗi đứa bé trai.
"Cậu rất có mắt nhìn, đó là vũ khí duy nhất ở đây con người có thể sử dụng, trong thời kỳ chiến tranh, bọn họ thường xuyên dùng thứ này để tấn công bọn tôi." Người ngoài hành tinh thấy La Giản nhìn đài cơ giáp kia, dường như cười lạnh, "Thế nhưng nó đã hỏng, từ rất lâu về trước."
La Giản thu hồi ánh mắt đang nhìn cơ giáp, nhìn thoáng qua người ngoài hành tinh kia, dò hỏi: "Tôi gọi là Uyên, tôi có thể biết tên anh không?"
Người ngoài hành tinh không hé răng, cũng liếc mắt nhìn La Giản một cái, mũ giáp kia không biết làm từ chất liệu gì, La Giản có thể hơi cảm nhận được ánh mắt đánh giá của đối phương, nhưng cuối cùng, đối phương vẫn trả lời La Giản, người ngoài hành tinh nói: "Tên của tôi gọi là "Norn", trong ngôn ngữ của chúng tôi, có nghĩa là sự sống."
__________
Hình Viêm thời thiếu niên.
Phát hiện bản thân đang trôi nổi trong một biển sao trời mênh mông.
Là một biển sao trời chân chính, tạo thành từ các ngôi sao và tinh hệ, từ bóng tối xa xôi lập lòe vô số ánh sáng lớn nhỏ. Hình Viêm cảm thấy trên đỉnh đầu mình lơ lửng một hành tinh rất lớn, bởi vì cách rất gần, cho nên Hình Viêm có thể tinh tường thấy được phân bố tầng khí quyển, phía dưới tầng khí quyển là lục địa và hải dương.
Đó là địa cầu.
Địa cầu tự xoay quanh mình nó, đồng thời bền bỉ chuyển động vòng quanh hằng tinh lóa mắt giữa Thái Dương hệ kia.
Đây là một trải nghiệm thị giác thần kỳ, đứng trong vũ trụ nhìn địa cầu, nhìn hành tinh mình sinh sống, khiến tâm linh Hình Viêm bị chấn động, loại chấn động này âm vang thật lâu trong tim Hình Viêm, khiến hắn nhìn chăm chú thật lâu vào hành tinh kia.
"Nàng rất đẹp, đúng không?"
Hình Viêm ngơ ngác nhìn hành tinh kia, ở trong vũ trụ không cảm giác được thời gian xói mòn, hắn dường như cũng quên mất tại sao mình lại ở đây, mình đã ở đây bao lâu. Trong lúc mê mang hỗn loạn, Hình Viêm nghe được sau lưng mình truyền tới một giọng nói quen thuộc, hắn kinh ngạc trong nháy mắt, vội vàng quay đầu lại.
Sau lưng Hình Viêm cũng có một người đàn ông đang trôi nổi, một người đàn ông phi thường quen mắt, lại xa lạ đến không tưởng.
"Anh là ai?" Hình Viêm nhìn chăm chú vào người đàn ông kia, bọn họ đều trôi nổi giữa vụ trũ mênh mang hỗn độn, xung quanh là bóng tối sâu thẳm không thấy đáy, chỉ có sao trời lóa mắt cung cấp ánh sáng cho bọn họ.
Hình Viêm biết bản thân không phải đang thật sự trôi nổi trong vũ trụ, hắn có lẽ đang nằm mơ, bởi vì trong vũ trụ không âm thanh.
Kẻ truy sát ngẩng đầu đánh giá Hình Viêm một cái, biểu tình trên mặt không có huyết sắc.
Kẻ truy sát vẫn mặc bộ quần áo trong mật thất trừng phạt, tức là mật thất đoàn tàu, là bộ quần áo tù phục màu xanh xám của mèo đen. Trên bộ quần áo kia còn tàn lưu vết máu.
"Tôi là cậu." Kẻ truy sát trả lời Hình Viêm.
Hình Viêm cũng nhìn kẻ truy sát, người đàn ông này thoạt nhìn thật sự rất quen thuộc, nhưng đồng thời cũng xa lạ, thân hình cùng bộ dạng hắn rất giống mình, nhưng lại càng thành thục và lạnh nhạt hơn. Nhưng không biết vì sao, Hình Viêm lại cảm thấy trên người người đàn ông thành thục lạnh nhạt này tỏa ra một tia yếu ớt, đó là cảm xúc tuyệt vọng khiến người ta phi thường thống khổ.
"Anh là tôi?" Hình Viêm mơ hồ có thể đoán được thân phận người đàn ông này, giả thuyết này rất lớn mật, nhưng lại có khả năng rất lớn.
"Nơi này là giao điểm giữa thời gian và không gian. Là nơi duy nhất giữa thời không thác loạn, một nơi chỉ có cậu... và tôi có thể tới." Kẻ truy sát giải thích cho Hình Viêm, nói: "Cậu là cậu của hiện tại, tôi là tôi của tương lai... hoặc là, tôi là tôi của hiện tại, cậu là cậu của quá khứ."
Tuy rằng lời nói của kẻ truy sát rất thâm ảo, Hình Viêm lại có thể lý giải được ý tứ trong đó, hắn nhìn ngân hà bốn phía xung quanh, nói, "Tôi biết, bởi vì năng lực của chúng ta đều là không gian... dường như biến động một số tuyến thời gian, là chúng ta có thể đồng thời tiến vào kẽ hở thời không này, đúng không?"
"Không phải đồng thời." Kẻ truy sát lại lắc đầu phủ nhận, hắn nói, "Tôi đã ở đây đợi cậu thật lâu, bởi vì trong trí nhớ của tôi, tôi nhớ rõ có một lần mình đã may mắn tiến vào kẽ hở thời gian này, cho nên để liên hệ với tôi của quá khứ, tôi vẫn luôn đợi ở đây."
Hình Viêm dường như có chút giật mình, hắn kinh ngạc nói, "Anh ở đây chờ tôi?... Nhưng, chính là, nơi này là kẻ hở thời không, thời gian căn bản không ổn định, tỷ lệ anh có thể gặp được tôi..."
"Rất thấp, tôi biết." Kẻ truy sát mặt vô biểu tình nhìn hắn, "Bởi vậy tôi đã chờ ở đây rất lâu."
"Đợi bao lâu?"
"Tôi không biết, thời gian nơi này trôi qua không rõ ràng, tôi có lẽ đã ở đây mười năm, trăm năm, hoặc mấy ngàn năm, hoặc là... chỉ là một nháy mắt."
"Vậy tại sao anh lại muốn ở đây chờ tôi?" Hình Viêm không hiểu. Hắn từng nghe tiền bối có cùng năng lực không gian nói qua, kẽ hở thời không là một không gian thập phần hỗn độn, sau khi tiến vào cũng không khó rời khỏi, nhưng vấn đề là... cực kỳ dễ bị lạc.
Ý nghĩa trên mặt chữ, bị lạc.
Không gian kia có lực dụ hoặc không thể tin nổi, người đi vào nếu không có tâm trí kiên định, liền sẽ bị nước lũ thời không cuốn trôi, vì thế không bao giờ có thể trở lại thời không thuộc về mình.
Mà người trước mắt này, cư nhiên nói hắn đã ở đây thật lâu, chính là vì đợi Hình Viêm.
"Tôi muốn nói cho cậu một số việc." Kẻ truy sát trả lời Hình Viêm, "Một số việc sau này cậu sẽ gặp phải lại không thể né tránh."
"Tôi không hiểu."
"Cậu không cần hiểu, tôi chỉ muốn nói cho cậu thôi."
"Là chuyện gì?"
Kẻ truy sát không lập tức đáp lời, hắn và Hình Viêm cùng lẳng lặng đứng trong bóng tối mênh mông, Hình Viêm cảm thấy những ánh sáng xa xôi và xạ lạ đó tựa hồ đang cắn nuốt thân ảnh hắn. Biểu tình kẻ truy sát dường như có chút bi thương, hắn phảng phất có thể cảm nhận được loại bất lực, loại thống khổ ăn sâu vào xương tủy này.
Sau đó, kẻ truy sát liền nhẹ giọng nói, "Hình Viêm, đừng hối hận ––– đừng để hắn một mình."
Sau đó, Hình Viêm liền tỉnh mộng, đồng đội Giang Lập đang dùng sức lay vai hắn, còn nhẹ giọng kêu: "Đội trưởng! Tỉnh tỉnh!"
Hình Viêm cả người đầy mồ hôi lạnh, mở to mắt nhìn Giang Lập, cả khuôn mặt Giang Lập đều đeo mặt nạ bảo hộ và kính chắn gió, một khuôn mặt đen như mực, dọa Hình Viêm giật mình nhảy dựng, Hình Viêm liền nhíu mày, một tay đè lại đầu Giang Lập, nói: "Tình huống hiện tại thế nào?"
"Chúng ta hoàn toàn bị nhốt." Giang Lập nói, "Bộ đàm không thể sử dụng được, Johan đã thử sử dụng phương thức ma pháp liên hệ với bọn Vương Việt, nhưng... mật thất này hạn chế ma pháp quá nghiêm trọng, ngay cả ma pháp chiếu sáng đơn giản nhất hắn cũng không dùng được."
"Vậy hắn cơ bản là vô dụng." Hình Viêm không khách khí nói, hắn cúi đầu, dùng tay bưng kín vết thương trên cánh tay mình, miệng vết thương kia đã được xử lý đơn giản, dùng băng gạc bọc lại, nhưng vẫn có máu thấm ra ngoài, nhuộm băng gạc màu trắng thành màu đỏ.
"Đừng nói như vậy, Johan ít nhất có thể dùng súng, dù sao trước kia cũng đã từng là bộ đội đặc chủng."
"Tôi nghĩ năng lực của tôi cũng không dùng được, hệ không gian tuy rằng không hẳn là ma pháp, nhưng phần lớn vẫn bị suy yếu, tôi chỉ có thể mang các cậu di động không gian thêm một lần nữa." Sắc mặt Hình Viêm có chút âm trầm, "Mật thất lần này... độ khó tăng lên cũng thái quá."
Đúng vậy, thật sự quá thái quá.
Hình Viêm không phải chưa từng thấy đủ loại quái vật hình thù quái dị trong mật thất, hắn biến có một số quái vật là do người chơi biến thành, đồng thời cũng trên một mức độ nhất định hiểu biết về ngọn nguồn của kẻ truy sát. Bởi vì Hình Viêm là một người chơi lâu năm, hắn mới có thể thấy nhiều những chuyện này nhưng không còn kinh động nữa, trong bất luận hoàn cảnh khốn khổ gian nan nào đều có thể tiếp tục ngoan cường sống sót.
Hình Viêm đã đi qua rất nhiều rất nhiều mật thất, đầu tiên là loại "mật thất" trống trải lại không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài, ví dụ như hoang đảo không người, huyệt động ngầm cách biệt với thế nhân, sơn cốc ếch ngồi đáy giếng. Như ly kỳ một chút, còn có thuyền U linh cô độc trôi nổi trên biển rộng, cùng với thuyền đắm ngủ say dưới đáy biển không biết bao nhiêu năm, hoặc phi cơ sắp vỡ tan trên bầu trời... Ồ, Hình Viêm còn nhớ mình đã từng đi qua một thành lũy trôi nổi trên không trung.
Ngoài ra, là những mật thất có không gian nhỏ hẹp ––– ví dụ như một căn nhà nhỏ hẹp bị khóa kín. Như phòng bệnh trong bệnh viện tâm thần, người chết ban đêm bò dậy, còn có căn phòng quỷ dị tuần hoàn vô hạn, có đơn giản cũng có phức tạp.
Nhưng những mật thất đó kì thật đều có một điểm chung, đó chính là vô luận cảnh tượng biến hóa thế nào, vô luận mật thất ném bạn vào hoàn cảnh gian khổ gì, mật thất đều sẽ lưu lại manh mối và tài nguyên để bạn cầu sinh. Những thứ đó đều là phương tiện và điều kiện để bạn sống sót và hoàn toàn nhiệm vụ chạy thoát mật thất.
Đáng nhắc tới chính là, mọi mật thất Hình Viêm từng đi qua đều là bối cảnh hiện đại hoặc cổ đại, cũng có bối cảnh kỳ ảo. Trạm không gian vũ trụ khong tương lai khoa học viễn tưởng, đây vẫn là lần đầu tiên Hình Viêm được trải nghiệm.
Vì đã trải qua nhiều mật thất như vậy, đã từng nhìn thấy nhiều sự vật kì quái như vậy, mới khiến Hình Viêm có kinh nghiệm đối mặt với những khốn cảnh bất đồng, hắn có thành thục và ổn trọng khác với đám người mới, hắn biết rõ trong tình huống nào, mình nên hành động thế nào.
Nhưng lúc này thì lại không như vậy.
Thời gian chỉ có ba tiếng, lại phải thăm dò toàn bộ trạm không gian lớn như vậy, chỉ để cho bọn họ một tấm bản đồ, nói tường tận cũng không phải tường tận, mà nói sơ sài thì cũng không phải sơ sài. Tờ giấy in hoa mật thất phát, tuy rằng có nói thuyền cứu hộ nằm ở tầng dưới cùng, nhưng cũng vì vậy, mật thất căn bản không để lại bất luận nhắc nhở gì có hiệu quả hơn cho bọn họ.
Càng tệ hơn chính là, trong bối cảnh mật thất này, bọn họ còn bị hạn chế sử dụng kỹ năng và vũ khí ma pháp. Vì thế trong đội ngũ này, Johan làm ma pháp sư liền hoàn toàn vô dụng, ma pháp sư là chủ chiến, việc này tương đương với rút mất nửa lực chiến của toàn bộ đội ngũ bọn họ!
Đồng thời cũng khiến thực lực chỉnh thể của bọn họ suy yếu một nửa! Nhưng buồn cười chính là, nếu ma pháp bị suy yếu, vũ khí khoa học kỹ thuật và kỹ năng tương ứng lại không có bất luận tăng cường gì, đây là bắt bọn họ sử dụng thương pháo hiện đại bình thường đi đánh nhau với sinh vật siêu cấp khủng bố của bối cảnh tương lai!
Đám sinh vật siêu cấp đó, lại là loại Trùng tộc rậm rạp này, là loại Trùng tộc xuất hiện trong trò chơi, tiểu thuyết hay trên phim ảnh, là loại Trùng tộc bị mọi người tưởng tượng ra! Có thể sinh tồn trong bất kỳ hoàn cảnh khắc nghiệt nào, hình thể hoặc to hoặc nhỏ, nhưng số lượng lại nhiều tới mấy vạn!
"Trạm không gian này chỉ sợ đã hoàn toàn trở thành sào huyệt của đám sâu đó!"
Hình Viêm, Giang Lập cùng Johan, ba người hiện tại đang ở trong một căn phòng nhỏ, là Hình Viêm sử dụng kĩ năng "thuấn di" mang hai người còn lại theo, bởi vì trước đó, không lâu sau khi La Giản và Vương Việt rời khỏi, bọn họ liền hoàn toàn bị đám quái vật bao vây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT