"Ha hả –––" Tiểu A Lam phát ra tiếng cười quái dị, đó là âm thanh kỳ quái hắn tuyệt đối sẽ không phát ra, âm thanh như nặn ra từ yết hầu: "Đến địa ngục đi –––"

Đứa nhỏ này nói xong, đột nhiên giơ dao trong tay, hung hăng đâm vào huyệt thái dương của mình.

Huyệt Thái Dương chính là tử huyệt trí mạng của con người.

Đoạn Ly có nhanh cũng không kịp, bởi vì hắn hiện tại còn chưa có thực lực của sau này, chưa có tốc độ nhanh đến kinh người đó, cho nên hắn không phản ứng kịp, khi hắn nhào lên muốn ngăn cản, trong nháy mắt đó, hắn có chút tuyệt vọng.

Nhưng La Giản sẽ không để chuyện này xảy ra, hắn biến hình vũ khí, giờ khắc này không có gì nhanh hơn tốc độ viên đạn, trên đấu trường Tu La có không ít người chơi, bọn họ sở hữu đủ loại súng ống kì quái, đám súng đó có thể bắn ra những viên đạn càng kì quái hơn, loại bình thường nhất chính là ––– đạn gây mê.

Vì thế Đoạn Ly chỉ nghe thấy tiếng súng nổ sau lưng mình, hắn cảm thấy có nhiệt lượng xẹt qua tai hắn, trong nháy mắt đó, tim hắn đập càng kịch liệt hơn, hắn thậm chí cho rằng La Giản muốn nổ súng giết chết đứa nhỏ này.

Nhưng không.

La Giản dùng súng không đặc biệt tốt, đó là so với những tay súng thiện xạ. Nhưng hắn tinh thông nhiều loại vũ khí, dùng súng vẫn có thể bắn mười trúng chín, đặc biệt là xạ kích ở khoảng cách gần, căn bản không cần tính toán đường đạn cùng hướng gió.

Nhưng xạ kích ở cự ly gần sẽ có phản lực, bởi vì La Giản bắn trúng cánh tay A Lam, hắn cảm thấy xương tay đứa nhỏ này sẽ bị nứt xương gì gì đó, mà đạn gây mê sẽ có hiệu lực trong vòng vài giây, đến lúc đó đứa nhỏ này sẽ không thể nhúc nhích.

A Lam không thể nhúc nhích lập tức ngã xuống đất, lại được Đoạn Ly kịp thời đỡ vào lòng.

"Quả nhiên là tới thử ta sao?" La Giản đi tới, thấp giọng nói.

Đoạn Ly vẫn chưa hiểu những lời này của hắn, việc ngoài dự đoán đã xảy ra, A Lam còn nằm trong ngực Đoạn Ly đột nhiên mở miệng, hắn dùng ngữ khí cứng đờ máy móc nói: "Trình tự số 39450, trả lời: Đây chỉ là kế hoạch lâm thời, bởi vì chúng tôi giám sát được ngài đang ở vị trí gần người chơi Đoạn Ly, suy ra từng có tiếp xúc, chúng tôi thông qua người chơi muốn liên hệ với ngài."

La Giản cười rộ lên, "Hóa ra không chỉ tôi muốn liên hệ với các người, các người cũng đang tìm mọi cách liên hệ với tôi."

La Giản đến gần A Lam, khẩu súng của hắn một lần nữa hóa thành cây dù, cũng đặt cán dù lên vai mình, "Vậy, mục đích là?"

A Lam tiếp tục cứng ngắc trả lời: "Suy luận là, ngài là một người chơi bị nhốt trong đấu trường Tu La, thông qua tiếp xúc với Ưng và đội ngũ, biết được một phần chân tướng liên quan tới chúng tôi, hiện tại ngài đang sử dụng thân thể này là minh chứng tốt nhất. Nhưng chúng tôi vô tình phát sinh xung đột với ngài, theo thiết kế trình tự, chúng tôi không thể can thiệp vào hành động của người có quyền hạn tối cao. Mà biện pháp giải quyết là, chúng tôi quyết định đàm phán chính diện cùng ngài."

La Giản trầm mặc chốc lát, hắn nhẹ giọng nói: "Vậy, cuộc đàm phán này, các người muốn lấy được kết quả như thế nào?"

A Lam chưa lập tức trả lời, hắn đầu tiên nhìn thoáng qua Đoạn Ly, ánh mắt kia lạnh băng không cảm xúc. Đoạn Ly vẻ mặt mờ mịt, hắn còn chưa hiểu chuyện bọn họ đang nói là sao, chỉ nghe thấy A Lam tiếp tục máy móc nói: "Vì tính bảo mật của cuộc đàm phán này, chúng tôi hi vọng ngài có thể hỗ trợ tiêu diệt những người đã chứng kiến, nếu không, cuộc đàm phán này coi như chấm dứt."

La Giản nhịn không được lộ ra một nụ cười dữ tợn, hắn cười rộ lên: "Đây là uy hiếp tôi?"

"Con người định nghĩa hành vi này là uy hiếp." Ngữ khí A Lam đầy nghiêm trang, "Vậy, đúng vậy, chúng tôi quả thật đang uy hiếp ngài."

Giờ phút này, dù Đoạn Ly có ngu thế nào cũng hiểu ý nghĩa cuộc đối thoại giữa bọn họ, dường như đang tiến hành một hồi đàm phán, mà Đoạn Ly trở thành vật hi sinh trong cuộc đàm phán này, kẻ khống chế A Lam rõ ràng muốn giết người diệt khẩu.

Đoạn Ly nhịn không được nhìn thoáng qua La Giản, nhưng trong ngõ nhỏ tối tăm, hắn không nhìn rõ biểu tình của đứa nhỏ cầm dù đỏ kia. Hắn chỉ cảm thấy mình đang đổ mồ hôi lạnh, hắn biết thực lực của mình không bì lại được người khác, hơn nữa đứa nhỏ trong lòng đã trở thành quân cờ bị khống chế, tình cảnh như vậy, quả thực là cực kỳ tồi tệ.

Bên kia, La Giản sau một lúc trầm mặc lại cười rộ lên, hắn chậm rãi ung dung, tựa hồ không để bụng một chút nào, kỹ năng ngụy trang của hắn tốt như vậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Các người muốn tôi giết chết kẻ đáng thương... gọi là Đoạn Ly này sao?"

"Đúng vậy, sau khi đàm phán kết thúc." A Lam nghiêm trang nói: "Cũng giải quyết nốt thân thể tôi đang khống chế."

Sắc mặt La Giản âm trầm, dưới tán dù, hoàn toàn không nhìn rõ biểu tình khuôn mặt hắn, hắn cười lạnh: "Ồ! Không biết các người có biết một đạo lý rất quan trọng khi đàm phán hay không?"

"Đạo lý gì?"

"Thành ý." La Giản khiến bản thân trông có vẻ lười nhác, hắn tiếp tục nói: "Khi đàm phán chưa có kết quả, các người đã tùy ý ra lệnh cho tôi làm việc này việc kia, tôi một chút cũng không nhìn ra được thành ý của các người, tôi dựa vào đâu mà phải nghe theo mệnh lệnh của các người? Chỉ bởi vì một cuộc đàm phán thất bại? Thôi đi, kể cả đàm phán thất bại thì sao? Giết tôi sao?"

Thân phận GM là vương bài, là nhân vật Ưng và tiểu đội của hắn lợi dụng khoa học kỹ thuật tương lai và giải mãi mật mã hệ thống mới có thể giả lập được, nhân vật này có móc nối trực tiếp với trình tự trung tâm hệ thống. Cho nên Ưng đã đảm bảo với La Giản, mật thất có thể tiến hành hạn chế và giam cầm La Giản, nhưng tuyệt đối sẽ không giết chết hắn, mật thất thậm chí sẽ bảo hộ hắn. Bởi vì chỉ cần thể xác này vừa chết, hệ thống mật thất sẽ sụp đổ.

Lúc đó La Giản không khỏi đặt câu hỏi: "Vậy tại sao không dứt khoát giết thân thể GM này để hệ thống sụp đổ?"

"Không đơn giản như vậy." Ưng trả lời: "Hệ thống sụp đổ chỉ cần một lần nữa khởi động lại là được, không có thương tổn chân chính với hệ thống. Thế nhưng, mật thất hiện tại không thể mạo hiểm như vậy, bởi vì hệ thống sụp đổ, mọi thứ trong mật thất sẽ theo đó mà sụp đổ, những người chơi đang ở trong mật thất, những đạo cụ, quái vật bị cải tạo đều sẽ sụp đổ, trong khoảng thời gian này, hệ thống mật thất không thể phòng ngự, nó rất có thể sẽ bị người chơi công kích, hoặc thế lực ngoài địa cầu công công kích, sinh ra tổn thất không thể tưởng được, nên mật thất tuyệt đối sẽ không mạo hiểm."

La Giản bỗng nhiên hiểu ngụ ý của Ưng, "Quả thực thú vị, tôi cảm thấy suy nghĩ của anh là, vạn nhất tôi không thành công hủy diệt mật thất, tôi còn có thể dùng tự sát sáng tạo một cơ hội cho các anh, đúng không?"

"Tuy rằng thực hổ thẹn, nhưng tôi quả thật nghĩ như vậy." Ưng nhìn chằm chằm La Giản.

La Giản hiểu, Ưng chỉ lợi dụng mình để hoàn thành mục đích của hắn, nhưng hắn lại không có cách nào cự tuyệt loại lợi dụng trắng trợn này.

A, không có cách nào! Ai bảo La Giản giống Ưng, bức thiết muốn xóa sạch mật thất khỏi thế giới này! Ý niệm này như bám rễ sâu trong trái tim La Giản, ngoại trừ tiến về phía trước, La Giản không biết mình phải sống vì cái gì.

Một khi đã vậy, còn có gì đáng sợ đâu?!

Vì thế, La Giản kiêu ngạo ngẩng mặt, tại một khắc này, khiêu chiến cùng trào phúng toàn bộ không gian mật thất, hắn căng dù, cười dữ tợn: "Nếu mày làm được, thì giết tao đi!"

Ý chí mật thất đang khống chế A Lam im lặng một lát, nó đương nhiên không xử lý được La Giản, vì thế mở miệng: "Vậy, ngài muốn chúng tôi bày ra thành ý thế nào?"

"Tôi kỳ thật rất sợ hãi." La Giản hỏi một đằng trả lời một nẻo, trắng trợn táo bạo nói dối: "Tôi không có hứng thú quá lớn với hủy diệt các người, chỉ là bị người đàn ông kia lựa chọn mà thôi. Hắn cho rằng tôi có được tư chất như vậy, cho nên mới để tôi kế thừa thể xác này, nhưng như vậy thì tôi có thể nhận được chỗ tốt nào đâu? Tôi chỉ muốn càng nhiều sức mạnh và tự do thôi."

A Lam bên kia trầm mặc một chút, mới trả lời La Giản: "Chúng tôi có thể cho ngài, càng nhiều tự do và sức mạnh."

La Giản liền nở nụ cười như đạt thành âm mưu: "Vậy, chúng ta đàm phán tốt, còn hai người trong cuộc này... đâu cần phải giết? Tư chất tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ trở thành người chơi ưu tú, hơn nữa quan trọng là... người trong cuộc đều chết, vạn nhất một ngày tôi bị các người giết, chẳng phải sẽ không ai biết tôi đã chết sao, như vậy thực tồi tệ, không phải sao?

Ý tứ La Giản biểu đạt cực kỳ rõ ràng, hắn kỳ thật cũng đang uy hiếp đối phương, hắn muốn để đám người Đoạn Ly sống sót, không chỉ muốn để Đoạn Ly trở thành người trong cuộc, thậm chí muốn hắn trở thành nhân chứng cho cuộc đàm phán này. Lập trường của người trong cuộc và nhân chứng là hoàn toàn khác nhau, mà đây cũng có thể là cái phao cứu sinh cho Đoạn Ly và A Lam.

Mật thất có kiêng kị La Giản cũng không thật sự dám xuống tay, giờ phút này, cả hai bên đều cần thoái nhượng một bước, bởi vì bọn họ đều hi vọng đàm phán có thể thành công.

"Tôi đương nhiên sẽ không để các người khó xử." La Giản nói, "Tôi có biện pháp xóa đi ký ức của bọn họ, sau khi chúng ta hoàn thành đàm phán, tôi sẽ khiến bọn họ quên sạch những thứ này, nhưng các người cần phải biết là, vạn nhất một ngày tôi chết, ký ức bọn họ sẽ lập tức khôi phục, hơn nữa sẽ thông cáo thiên hạ nội dung cuộc đàm phán này.

"Chúng tôi hiểu ý của ngài, ngài hi vọng có hai nhân chứng cho cuộc đàm phán này, lấy đó để bảo đảm an toàn mạng sống của bản thân." Ngữ khí cứng đờ của A Lam hiếm thấy có một tia cảm xúc, hắn cười lạnh: "Hành vi ngu xuẩn của con người... Nhưng chúng tôi chấp nhận điều kiện này, chúng tôi nguyện ý bày ra thành ý của mình. Thế nhưng, chúng tôi cũng phải nhắc nhở ngài, tuy rằng thân phận của ngài khiến chúng tôi có phần kiêng kị, nhưng điều này cũng không có nghĩa chúng tôi thật sự để ý tới tính mạng của ngài, nếu ngài làm ra những hành động quá bất thường, chúng tôi cũng sẽ bất kể giá nào mà ra tay xử lý."

"Điểm này tôi hiểu rõ, có thể bắt đầu chưa?"

Đàm phán liền tiến hành trong ngõ nhỏ an tĩnh này, trong một góc hẻm cũ không người qua lại, không ai chú ý.

Mà La Giản trong lúc bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn bộ người chơi trong mật thất.

Hắn có lẽ nhận ra, nhưng La Giản không muốn suy nghĩ, hắn tình nguyện cho rằng đây chỉ là một ngày bình thường, qua hôm nay, ngày mai còn tiếp tục.

Nội dung đàm phán của hắn và mật thất cũng rất đơn giản.

Mật thất coi La Giản là bom hẹn giờ, bọn họ cảm thấy La Giản tùy thời tùy chỗ có thể phát nổ, muốn tiến hành nghiêm mật theo dõi, thậm chí dứt khoát nhốt hắn lại.

Nhưng La Giản không muốn, hắn yêu cầu không gian riêng lớn cùng năng lực hành động tự chủ.

Hắn không muốn, mật thất cũng không thể làm gì hắn. Tuy có thể theo dõi và hạn chế hành vi của La Giản, nhưng làm vậy sẽ khiến tâm lý La Giản sinh ra phản kháng, đây rõ ràng sẽ trở thành khởi điểm mâu thuẫn, kết quả lưỡng bại câu thương cả hai bên đều không mong muốn.

Vì thế, cả hai bên cùng nhường một bước.

Mật thất tỏ vẽ sẽ không hạn chế hành động của La Giản, sẽ không theo dõi hắn, trừ khi La Giản làm trái một số điều lệ trong mật thất. Đồng thời, mật thất sẽ mở ra đặc quyền GM cho La Giản, hết thảy quyền lợi hắn có đều có thể sử dụng được, đồng dạng, trên cơ sở không trái với điều lệ.

Đồng thời, mật thất quyết định để La Giản phối hợp mật thất hành động, tức là để La Giản trợ giúp mật thất tiến hành công việc tương quan. Nó sẽ trao phần thưởng cho La Giản, huấn luyện tăng cường thực lực cho La Giản.

La Giản cảm thấy hệ thống mật thất muốn biến quan hệ giữa hai bên thành một loại làm thuê trong xã hội, bạn giúp tôi làm việc, tôi cho bạn chỗ tốt. Hơn nữa, mật thất rất có thể có ý đồ muốn khiến La Giản chậm rãi ỷ lại mật thất. Bởi vì bất luận kẻ nào được nếm sức mạnh cường đại của chúa tể, đều sẽ vui vẻ chịu đựng thậm chí không thể tự kiềm chế.

Cho tới lúc đó, khống chế La Giản sẽ trở thành việc dễ dàng.

Nhưng La Giản không để bụng nhiều như vậy, mục tiêu của hắn ngay từ đầu đã rõ ràng, mặc kệ kẻ địch dùng chiêu gì, La Giản đều không cảm thấy mình sẽ lùi bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play