Vậy là sau một ngày khăn gói quả mướp bỏ nhà ra đi vì độc lập tự do của cá nhân mình, phải chịu biết bao gian nan thử thách vất vả khó khăn, cuối cùng, tôi đã quyết tâm giành giật lại lí trí, lòng dũng cảm để trở về gặp lại căn hộ thân yêu của mình và không ngừng cầu mong cho bố me...đã đi rồi.

Là những nhân vật quan trọng cùng bộ óc mà bao nhiêu con người cần dùng đến, bố mẹ tôi thật sự rất bận, và chắc chắn, bố mẹ tôi hôm nay đã đi làm tại một thành phố khác rồi...thế là ta đây lại được tự do mà quậy phá, ha ha ha.

Nhưng...

Bước vào căn hộ, một cảnh tượng không mấy bình thường đang diễn ra xung quanh. Với cái chiều cao lí tưởng, dáng vẻ nuột nà cùng gương mặt khả ái, sang trọng, mẹ tôi mới trở thành được một người mẫu chuyên nghiệp, vậy tại sao, người mẫu nổi tiếng kia đang làm cái gì đây, bộ quần áo trang trí hoa màu đỏ cực quê mùa, cái khăn cuốn đầu trông giống mấy cái bà bác ở thập niên tám mươi, đang ngồi bệt xuống đất nhặt rổ rau muống. Còn ông bố đáng kính của tôi, cái gì đây, lúc nào cũng kè kè bên mình cây bút chì cùng tập giấy vẽ chi chit các mẫu quần áo giờ thì đang ngồi gác chân lên ghế, bấm bấm điện thoại thật chẳng khác gì một ông địa chủ vô công rồi nghề.

- Alo, xin chào, tôi là Lâm Thắng đây, tôi có vẽ được một vài bức tranh phong cảnh khá đẹp, nếu anh mua tôi bán cho.

- ...

- Thôi nhé, anh trả giá đừng có quá đáng, tôi chốt hạ giá là 20000 đồng một bức, được rồi

Trời ơi là trời, tôi vừa có nghe nhầm không? Bố tôi vừa nói cái quái gì vậy? Một bản vẽ mà 20 nghìn, bóp cổ người ta à. Ơ, nhưng bố tôi lại vẽ tranh phong cảnh, bố tôi là nhà thiết kế thời trang cơ mà.

- Quỳnh, con về rồi hả?- Bố tôi nhìn tôi nhún vai, cười cợt.- Ra đi vui vẻ chứ?

- Hừ, về thì thôi cất đồ rồi xuống ăn cơm.- Hở, mẹ tôi hôm nay thay đổi cách ăn mặt cũng thay đổi tính cách là sao? Chẳng lẽ trong cái khu tập thể này có bệnh dịch gì đó lây lan rồi.

Theo như cái tính cách chanh chua vốn có từ bẩm sinh như mẹ tôi thì cái vụ tôi dám gây ra cái chuyện kinh thiên động địa, rồi hỗn láo với bố mẹ, lại còn dám bỏ nhà ra đi mấy ngày trời không thông báo một tiếng thì cái hình phạt của bố mẹ dành cho tôi sẽ rất rất khủng bố. Thế mà sao lại chỉ có cái hừ mắt chẳng hề mất mát gì, lạ nhỉ. Nhưng mà may ghê, tôi không bị mắng, he he, cầu trời cho thỉnh thoảng bố mẹ tôi chập chập dây thế này, thú vị đấy.

Nhưng trước tiên để hưởng thụ cái điều thú vị bất ngờ này, tôi phải tìm hiểu cái lí do khiến bố mẹ tôi biến thành thế này cái đã.

- Bố ơi, sao bố lại vẽ tranh phong cảnh thế ạ.- Tôi hỏi bố.

- Kiếm tiền.- Bố tôi trả lời. Câu trả lời đơn giản đến độ khiến tôi cứng đờ người như đang đứng giữa trời động buốt giá.

- Hả?

Kiếm tiềm? Tôi có nghe nhầm không? Với cái óc thẩm mĩ vượt trội của bố thì chỉ cần một bộ đồ bố thiết kế ra cũng đủ cho cả gia đình tôi ăn cơm cả thánh rồi, thế mà lại còn rảnh rỗi tới độ vẽ tranh phong cảnh, đã thế lại còn với cái giá bèo nhèo, có chuyện, chắc chắn có chuyện.

- Không cần phải ngạc nhiên thế, bố mẹ bị đuổi việc rồi. Giờ con muốn làm cái gì cũng được, bố mẹ không cấm nữa.- Mẹ tôi khoanh tay nhìn tôi.

Sét đáng giữa trời quang. Giống như một tảng đá khổng lồ bỗng chốc rơi xuống mặt đất xóa tan tất cả. Hiện tại, tai tôi gần như ù đi vì câu nói nhẹ nhàng của mẹ, đứng như tượng điêu khắc được đặt cố định một chỗ.

Mất việc? Không thể nào

- Hừ, không cần phải có cái thái độ thế, con không tin phải không, đây...

Thấy phản ứng của tôi, mẹ tôi thở một cái nặng nề, lấy ra mấy tờ giấy gì đó và dúi vào tay tôi...

Giấy vi phạm hợp đồng...

Giấy báo nợ...

Giấy bán nhà...

- Cạch...rầm...

Tôi chạy một mạch xuống dưới nhà với tốc độ lớn nhất có thể cùng tất cả sức lực của mình. Gì chứ, chuyện gì xảy ra vậy chứ?

- Taxi

- Cô đi đâu?

- Khu phố X, đường Y, số nhà 3. Nhanh nhất có thể.

................

Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt vững chắc bao bọc căn biệt thự to đồ sộ. Tại gian phòng ăn không khác cái khác sạn 3 sao là mấy, những người mặc đồng phục đang đứng nghiêm trang, ở giữa gian phòng là một chiếc bàn ăn trải khăn trắng và trên bàn bày những đĩa thức ăn đắt tiền. Có ba người đang ngồi đó, ăn uống một cách lịch sự. Không còn nghi ngờ gì nữa, một bữa ăn tôi của một gia đình giàu nứt đổ đố vách.

Tôi chạy vào, thở hồng hộc, phá vỡ không khí tĩnh lặng của buổi ăn tối nhà Minh. Mọi người buông đũa, nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Tôi thở dài, chạy lại, không kịp lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lã chã trên trán vì chạy. Quác mắt đầy nghiêm túc:

- Thưa hai bác, cháu đồng ý, cháu sẽ lấy con trai của hai bác làm chồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play