“Chúng ta liền hẹn hò bảy ngày rồi chia tay được không?”

“Không được, chúng ta lại tiếp tục bảy ngày đi.”

——— —————— ——————

Lương Húc ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn trên tàu điện ngầm, trạm tiếp theo là điểm đến của hắn, mà nữ sinh ngồi đối diện kia, đã nhìn chằm chằm hắn qua suốt năm cái trạm.

Khi sửa sang lại ba lô, ánh mắt tình cờ liếc đến phong thư cô nắm chặt trong tay, hắn hơi hơi nhăn mày lại.

“Trạm tiếp theo là Đại Học thành, mời hành khách xuống xe chuẩn bị sẵn sàng. The next station is……”

Lương Húc thong thả đứng dậy, đi về phía cạnh cửa, một tay nắm vòng treo.

Phát hiện phía sau có cái bóng dáng nhỏ xinh tới gần, ở trong nháy mắt đoàn tàu mở cửa, hắn đi nhanh ra ngoài.

“Đồng học……” Giọng nói nỉ non mềm mại vang lên, hắn câu môi, trong lòng hiểu rõ, không có xoay người, mà lập tức bước nhanh về phía cầu thang.

Tưởng Họa Họa cho rằng hắn không có nghe được, vội vàng chạy chậm, đuổi theo hắn, một tay túm lấy tay hắn, thở hồng hộc nói: “Đồng học, chờ chút.”

Lương Húc đành phải dừng lại, theo bản năng rút về cánh tay, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẹp ôn nhã của cô lại là giật mình.

Vừa rồi trên tàu điện ngầm đông đúc, hắn không có nhìn cẩn thận, lúc này mới phát hiện cô bé này có chiếc mũi xinh như ngọc, đôi môi no đủ, gương mặt tiểu xảo bởi vì chạy vội mà nổi lên hai đóa dâu tây.

Mái tóc chớm vai, nhẹ rũ trên áo khoác màu trắng, bên trong là chiếc váy len cao cổ màu rượu chát, nói không hết vẻ ưu nhã hào phóng.

Ngực hắn hơi nhói, giật lấy phong thư trong tay cô, giọng điệu bình đạm, “Tôi nhận rồi, cậu còn có chuyện gì sao?”

Thấy biểu tình của cô có chút ngưng trọng, hắn trong lòng cũng có chút chần chờ, hắn chưa bao giờ tiếp thu tâm ý của nữ sinh, nhưng hôm nay lại phá lệ nói không ra bất luận lời cự tuyệt nào.

Hắn xoay người muốn đi, lại lần nữa bị cô kéo lại.

Trên mặt cô bé có chút xấu hổ, môi đỏ khẽ mở, “Kỳ thật, vừa mới nãy ở trên xe điện ngầm, tôi là muốn nhắc nhở cậu, dây giày của cậu bị tuột.” Vừa nói vừa chỉ về phía chân hắn.

Hắn nhìn theo ngón tay trắng nõn của cô, liền thấy dây giày chân phải đang tuột lung tung, mặt trên có vài cái dấu giày tựa như đang cười nhạo hắn tự mình đa tình.

Tưởng Họa Họa cười nhẹ hai tiếng, tựa như một dòng nước trong chảy qua ngực hắn, thoải mái đến cực kỳ.

“Vậy…… Có thể trả lại phong bì tiền cho tôi không?” Cô chỉ chỉ phong thư trong tay hắn.

Hắn lúc này mới theo bản năng sờ sờ phong thư một chút, hơi dày, cảm giác cũng không giống như là thư tình.

Hắn ngây ngốc đưa qua, cô tiếp nhận sau, hướng hắn gật gật đầu, đi xuống cầu thang.

Lương Húc đứng tại chỗ trong chốc lát, ngồi xổm xuống cột dây giày, lại không tự chủ được mà nở nụ cười, thẹn thùng, còn kèm theo thanh âm nhảy nhót của trái tim.

——— —————— ————————

Trở lại kí túc xá, Tưởng Họa Họa đi tắm nước ấm một cái, rồi ngồi vào bàn học.

Lấy trong túi xách bộ đề thi tiếng Anh cấp bốn ra, mới vừa nhìn đề mục viết bài luận, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng:

“Chồng à, cứu em đi, em sắp hết máu —”

Tưởng Họa Họa quay đầu lại nhìn phòng ngủ bốn người của mình, Đại Văn đang ở trên giường số 3 cùng bạn trai chơi trò chơi trên di động, thanh âm khiến người nổi da gà vừa nãy chính là của cô ấy. Bạn cùng phòng ở giường số 1 đi thư viện làm thêm, mà ở giường số 4 Đào Chẩm Nguyệt —

Lúc này đang soi gương, giương nanh múa vuốt mà chuốt lông mi.

Cô ấy từ trong gương phát hiện ra ánh mắt của Tưởng Họa Họa, cầm lấy túi xoài khô bên cạnh bàn ném qua, “Bảo bối, nếm thử, ta mới vừa mua, siêu ngọt.”

Bản thân Tưởng Họa Họa cũng không nghĩ tới, mình sẽ cùng người có tính tình khiêu thoát như Đào Chẩm Nguyệt hợp ý nhất.

Đào Chẩm Nguyệt thông suốt đến sớm, từ cấp hai liền thích xem những thứ tình tình ái ái, cấp ba cũng đã nếm thử trái táo ngọt tình yêu, là người sớm nhất phổ cập mỹ trang tâm đắc cùng các cô gái ở phòng ngủ 3028.

Kỳ thật bề ngoài của cô ấy nhìn qua, là kiểu mỹ nhân loli trăm phần trăm, chính là một khi nói chuyện, một cái miệng, mặt nạ tiểu khả ái liền bị xé rách, bưu hãn kim câu bay tứ tung, hơn nữa tiếng nói tục tằng, cho dù lại trát má hồng dày thế nào đều không được việc.

“Ối mẹ ơi!” Đào Chẩm Nguyệt bỗng nhiên hô to một tiếng, không chờ đến Tưởng Họa Họa quay đầu lại, cô ấy đã gấp không chờ nổi mà vọt qua, “Họa Họa, mi, mi sợ là muốn đỏ.”

Tưởng Họa Họa vẻ mặt mơ hồ.

Tiếp theo một cái di động được đưa tới trước mặt, giao diện ngừng ở trang Weibo chính thức của “Đại Học thành”.

Trên cùng chính là một cái Weibo “Nam sinh Đại Học thành gần đây đều đang ở trên mạng xem cái này…… Nhìn một cái, nữ thần đẹp nhất Đại Học thành sẽ hoa lạc nhà ai?”.

“Hoạt động này, Đại Học thành không phải mỗi năm đều sẽ tổ chức sao, có cái gì hiếm lạ?” Tưởng Họa Họa không mấy hứng thú nói.

Đại Học thành tọa lạc ở vùng ngoại thành phía nam Hải Thành, bao gồm năm trường đại học, nhìn như độc lập rồi lại bởi vì khu ký túc xá nối thành một mảnh, nên vẫn luôn duy trì quan hệ vừa thân thiện vừa cạnh tranh.

Đào Chẩm Nguyệt có chút nói năng lộn xộn, “Kết quả, kết quả, đã có kết quả bình chọn hoa hậu giảng đường.”

Tưởng Họa Họa: “À.”

Đào Chẩm Nguyệt đem điện thoại đến trước mắt cô, “Chúc mừng Tưởng Họa Họa đồng học, vinh quang đoạt được danh hiệu hoa hậu giảng đường của Đại học Công nghiệp nhẹ Hải Thành chúng ta lần đầu tiên.”

Người ở bàn học, thân mình khựng lại, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Đào Chẩm Nguyệt, “Vui đùa gì vậy?” Đoạt lấy di động, kéo xuống xem, hoa hậu giảng đường của mấy trường cách vách, Đại học Nghệ thuật Hải Thành, Đại Học Nam Hoa, Đại học Chính pháp Hải Thành, Đại học Thương mại Hải Thành đều là nhân vật phong vân mà cô có thể gọi được tên.

Thẳng đến cuối cùng giao diện ngừng ở “Đại học Công nghiệp nhẹ Hải Thành” —

Đôi mắt Tưởng Họa Họa trừng to, “Ta không có gửi bài a, còn có vì sao đăng cái ảnh chụp ta ở lúc quân huấn phơi đến mồ hôi chảy đầy mặt, như vậy cũng có thể được tuyển?”

Đào Chẩm Nguyệt đồng tình mà vỗ vỗ vai cô, “Vừa rồi ta nói sai một chữ, mi sợ là muốn hắc đỏ.” Cầm lấy xoài khô trên bàn, gặm gặm, “Hẳn là bọn nam sinh năm nhất khi quân huấn chụp lén mi, sau đó đem ảnh chụp của mi gửi bài.”

“Không phải chứ…… nếu như vậy phiếu bầu chọn đứng đầu là tình huống như thế nào?” Tưởng Họa Họa cảm thấy đầu có chút đau.

“Chỉ bằng bức ảnh mặt mộc này, nghe nói có không ít nam sinh đều lấy nó làm hình nền máy tính đâu, điên cuồng giúp mi kéo phiếu cũng không kỳ quái.” Đào Chẩm Nguyệt nhìn kỹ bức ảnh kia của cô, “Tuy rằng khuôn mặt ở dưới mặt trời phơi đến có chút tiều tụy, mang mũ nhìn như đầu trọc, tất nhiên là không so được với ảnh selfie nùng trang diễm mạt của hoa hậu giảng đường các trường kế bên, nhưng Họa Họa của chúng ta chỉnh thể vẫn là đẹp.”

Tưởng Họa Họa vô ngữ dựa vào trên thành ghế, “Mi cũng đừng chèn ép ta, trên mạng nói như thế nào?”

Đào Chẩm Nguyệt ho nhẹ một tiếng, “Mi vẫn là tự mình xem đi.”

Bình luận thuần một sắc tất cả đều là phun Tưởng Họa Họa:

【 oa, Hải Công các ngươi tỉ lệ nam nữ 1:7 ta có thể lý giải, nhưng đây là không có mỹ nữ sao, muốn Hải Nghệ chúng ta cho các ngươi mượn mấy cái hay không? 】

【 ngại quá, làm các vị chê cười, thân là người Hải Công, ta tỏ vẻ không thể tiếp thu, thôn chúng ta là vừa nối mạng sao, ta như thế nào chưa từng thấy qua cái cô này, thật mất hết thể diện trường học. 】

【 hình như là cái sinh viên năm nhất, xinh đẹp nhất ở Hải Công các ngươi không phải Thư Kiều sao? 】

【 sinh viên mới này chiêu số thực dã a, chính là ở vài phút cuối cùng đuổi kịp và vượt qua số phiếu của Thư Kiều. 】

……

Đào Chẩm Nguyệt tấm tắc hai tiếng, “Hiện tại Đại Học thành đều lưu hành một câu: Lộng lẫy ngôi sao nhí Âu Dương Na Na, công nông hoa hậu giảng đường Tưởng Họa Họa.”

Tưởng Họa Họa đem điện thoại trả lại cho Đào Chẩm Nguyệt, “Không cần để ý tới, qua đoạn thời gian liền tan.”

“Cũng đúng, nhìn thấy mi ngoài đời sau, bọn họ liền không còn lời gì để nói.” Đào Chẩm Nguyệt nói thầm, trở về chỗ ngồi, tiếp tục xem video dạy trang điểm.

Tưởng Họa Họa đảo cũng không có đem việc này để ở trong lòng, cô giao tế không tốt, mỗi ngày trừ bỏ ở Học viện Ngôn ngữ chính là phòng ngủ, hoặc là thời điểm câu lạc bộ âm nhạc có hoạt động xuất hiện một chút, thế nên bạn cùng trường khả năng không bao lâu sẽ quên mất cô.

Lắc lắc đầu, đem lực chú ý trở về đề thi trước mặt.

Mới vừa viết xong bài luận, cô mang lên tai nghe chuẩn bị luyện tập thính lực, phía sau lại truyền đến đối thoại ngượng ngùng:

“Chồng à, lễ Giáng Sinh anh sẽ đến thăm em sao?”

Đại Văn cùng bạn trai là yêu xa, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại nhĩ tấn tư ma một trận.

Tưởng Họa Họa chỉnh lớn âm thanh tai nghe, lại vẫn vô pháp ngăn cách thế công ngọt ngào phía sau:

“Muah, thơm anh một cái……”

Tưởng Họa Họa đem bài nghe chuyển sang di động, quyết định xuống ghế đá dưới kí túc xá nghe.

Cũng may tối nay không có gió, cô mặc thêm áo khoác, cũng không cảm thấy lạnh.

Chỉ là mới vừa ngồi ổn, liền nghe được trong bụi cỏ phía sau có tiếng người hô hấp, sợ tới mức cô chạy nhanh nhảy dựng lên, “Ai ở đó?”

Một nam một nữ đang gắt gao ôm nhau bất đắc dĩ tách ra, đều nhìn cô tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Tưởng Họa Họa nói tiếng “Xin lỗi”, rồi chạy chậm rời đi, muốn đổi một chiếc ghế khác, không nghĩ tới trong bóng đêm, một đoàn một đoàn giống như quái thú, đều là tiểu tình lữ đang làm chút việc khiến cô mặt đỏ tai hồng.

Bên tai vang lên lời Đào Chẩm Nguyệt từng nói, “Yêu đương là môn học bắt buộc ở đại học, mi nếu như không ở thời điểm quân huấn năm nhất cùng người khác xem vừa mắt, vậy trong bốn năm đại học của mi môn học này có thể nói là ổn treo, hơn nữa vẫn là cái loại vô pháp thi lại, bởi vì trai xinh gái đẹp đều sẽ trở thành bài giải của người khác.”

Tình ý nồng đặc tràn ngập ở trong không khí, làm cô cảm thấy ngồi nơi nào đều không quá thích hợp.

Trong không khí ẩn ẩn truyền đến mùi thơm của ngô nướng, cô đơn giản liền đi đến trước cửa ký túc xá, mua đồ ăn khuya.

“Ông chủ, cho cháu một bắp ngô.” Tưởng Họa Họa thò tay vào túi lấy tiền.

Ông bác bán ngô nướng nhiệt tình nói: “Tiểu cô nương, hôm nay mua một tặng một nha, cháu thật may mắn.”

Vì thế Tưởng Họa Họa mỗi tay cầm một cái ngô, đi về ký túc xá.

Cô tươi cười chua xót, không phải chứ, đến bắp ngô đều phải có đôi có cặp khi dễ người sao, hai cái to như này làm thế nào ăn cho hết.

Tai nghe luyện tiếng Anh chuyển sang một bài hát, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, giống như bị biển sâu vây quanh, giai điệu mỹ đến cốt tủy, bước chân của cô chậm dần. Chỉ một giây sau, cô liền nghe ra ca từ này là từ nhóm nhạc cô thích nhất — Tinh thần giả.

Ấn tượng đối với bài hát này cũng không sâu, nhưng tối nay, lại đặc biệt êm tai. 

Muốn từ túi áo móc ra di động xem tên ca khúc này, trong lúc vô tình lại đụng phải một cái phong thư.

Bên trong chính là kinh phí hoạt động câu lạc bộ âm nhạc, cô làm thủ quỹ của câu lạc bộ, ban ngày mới từ ngân hàng lấy ra. Hôm nay đeo ba lô sợ không an toàn, nên vẫn luôn nắm chặt ở trên tay, không nghĩ tới thế nhưng sẽ bị người hiểu lầm.

Cô nhớ tới ban ngày một màn ở xe điện ngầm kia, có chút xuất thần.

Theo sau cúi đầu nhìn về phía tên ca khúc, 《Love》.

Không biết là từ chỗ nào sinh ra chút rung động, cô ngồi vào bậc thang bên cạnh, phát một cái tin nhắn cho Đào Chẩm Nguyệt:

“Xin hỏi tình thánh, tình yêu, rốt cuộc có đẹp hay không?”

Không bao lâu, đầu kia liền trả lời:

“Cho mi báo danh, điền xong bảng biểu, có đẹp hay không chính mình thể hội.”

Tưởng Họa Họa nghi hoặc nhấp vào địa chỉ web mà cô ấy gửi lại đây, lập tức giật mình đến trực tiếp đứng dậy, bắp ngô rơi trên mặt đất lăn vài vòng.

“Một…… Một tuần tình lữ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play