Làm sao chị biết? anh ấy đã kể với chị à? Sao chị biết tôi muốn nói chuyện đó?
Bởi vì ngoài cái đó ra, tôi với chị còn chuyện gì đáng nói, có điều tôi không ngờ chị can đảm nói trước mặt tôi.
Yến Oanh vẽ vẽ những đường cong vô hình trên mặt bàn. Đầu cứ cúi thấp như sắp gục xuống đến nơi. Cô có vẻ nhút nhát thiếu tự tin nhưng lại liều lĩnh. Cuối cùng thì cô cũng ngẩng lên, hỏi khẽ:
Anh Nghiêm thú thật với chị chuyện của chúng tôi à?
Từ "chúng tôi" của cô ta như đâm vào tim Thuý Văn, đau đến choảng ngưòi. Cô nói giọng khô khan:
Anh ta không nói gì cả. Nhưng tôi đã thấy hai người vào cái đêm ở Vũng Tàu.
Nhìn cặp mắt mở to của Yến Oanh, cô nghiêm nghị:
Tôi không nói gì với anh Trí, vì tôi không nỡ làm anh ấy buồn, nhưng tôi lấy làm lạ vì trên đời có mẫu người vô lương tâm như chị.
Cặp mắt Yến Oanh cụp xuống:
Tôi không vô lương tâm như chị nghĩ đâu. Nếu không có chị, thì bây giờ tôi là người hạnh phúc nhất rồi.
Thúy Văn căm giận:
Chị dám nói điều đó trước mặt tôi sao? Có lẽ chị dựa vào tình cảm của anh Nghiêm để tự tin. Nhưng đừng coi thường sự phản ứng của tôi.
Không, không, đừng hiểu lầm tôi. Thực tế chị là vợ anh Nghiêm, tôi nào dám khiêu khích chị. Có điều tôi nói để kể với chị những uẩn khúc của chúng tôi.
Thuý Văn quay mặt chỗ khác như không muốn nghe. Nhưng Yến Oanh cố gắng nói như thuyết phục:
Chị biết không? trước kia chúng tôi yêu nhau nhiều lắm chị ạ. Nhưng lúc đó gia đình anh Nghiêm suy sụp. Anh ấy dựa vào sự trợ giúp của ba chị để khôi phục công ty. Còn ba chị thì ép ảnh phải cưới chí, kết quả là. Chị đã biết rồi đấy.
Thuý Văn chết sững nhìn Yến Oạnh Cô ta như được động viên bởi lý lẽ của mình, liếm môi nói tiếp:
Lúc đó anh Nghiêm nhờ anh Trí cưói tôi để bảo bọc tôi, ảnh tạo điều kiện cho anh Trí kiếm tiền, đó là cách anh gián tiếp lo cho tôi, tôi rất biết ơn ảnh.
Cái gì? Chị bảo là anh Nghiêm nhờ anh Trí, nhờ chồng chị...
Cô ngừng lại, tâm trí quay cuồng. Như một người từ trên trời rơi xuống. Đối diện với những điều kỳ quặc. Tất cả như bị đảo lộn làm cô choáng váng. Và chỉ biết ngồi lặng yên.
Yến Oanh buồn buồn:
Lúc đâu tôi cũng cố gắng vun vén hạnh phúc của mình. Tôi cô chìu chuộng để anh Trí yêu tôi. Nhưng sao đó tôi phát hiện anh ấy yêu người khác, tôi thất vọng lắm.
Cô ngừng lại, chán nản:
Chị có biết anh ấy yêu ai không? Tôi tin là chị biết rõ.
Thuý Văn nhíu máy:
Làm sao tôi biết chuyện riêng tư của anh ấy được. Chị hãy hỏi anh Nghiêm ấy.
Yến Oanh kêu lên:
Nhưng ảnh yêu chị, tôi hỏi vì tôi không tin chị không biết.
Chị nói gì? Chị nói cái gì? Tôi không cho phép chị ăn nói hồ đồ như vậy.
Thuý Văn gần như hét lên. Cô mất bình tĩnh đến nỗi không nhớ là mình đang ở giữa quán:
Chuyện riêng của chị, tôi có thể làm ngơ. Nhưng nếu chị cố tình gán ghép, tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Tôi gán ghép để làm gì, chồng mình thương người khác, chị tưởng tôi sung sướng lắm sao.
Chị nghĩ dựng chuyện như vậy để có lý do chính đáng mà hoản đổi vị trí à? Tôi không chấp nhận đâu.
Yến Oanh nói như nài nỉ:
Tôi làm sao mà dám dựng chuyện, nếu không tin, chị hãy hỏi anh Trí đi.
Thuý Văn tì trán suy nghĩ. Quả thật cô không có lý do gì để không tin. Yến Oanh không thể và sẽ không dám dựng một chuyện tày trời như vậy. Cô ngẩng lên:
Vậy chị nói chuyện này với tôi để làm gì, chị muốn gì?
Yến Oanh rụt rè:
Khi biết mọi chuyện rồi, chị có nghĩ gì không? Có muốn giải quyết khác đi không?
Nghe cách chị nói, tôi nghĩ chị muốn đổi vị trí của nhau?
Tôi nghĩ.. tôi nghĩ hoàn cảnh có thể sửa đổi được, nếu mình muốn. Từ đó giờ mọi người đều khổ, sửa lại vẫn còn kịp mà.
Thuý Văn không thể nén được sự khinh bỉ:
Nếu tôi là chị thì tôi đã không nghe lời anh Nghiêm. Chị nhu nhược đến mức ảnh sắp đặt như vậy mà cũng chịu sao? Chị không yêu anh Trí mà. Nếu là tôi, tôi sẽ giữ lòng tự trọng cho mình, sẽ không lấy chồng kiểu đó.
Yến Oanh hơi bất ngờ vì cách nói thẳng thừng đó. Cô xấu hổ ngồi im, Thuý Văn vẫn không kềm chế được sự cuống giận, cô mím môi:
Nghe cách chị nói, tôi thấy chị không có bản lĩnh gì. Khi lấy chồng, chị cố gắng để được yên, đều đó tôi thông cảm được. Nhưng khi biết anh ấy yêu người khác, chị quay lại bám vào anh Nghiêm, và đòi trở lại như cũ. Nếu là tôi, thà tôi chịu ly dị rồi sống một mình. Đó mới là tự trọng.
Yến Oanh chớp chớp mắt, cố nuốt sự nghẹn ngào:
Tôi yếu đuối lắm, tôi không bản lĩnh được như chị đâu.
Không, tôi không hề bản lĩnh, ngược lại, tôi khổ sở hơn cả chị nữa. Nhưng nêu ly dị với anh Nghiêm, tôi không ngã vào anh Trí để lấp đi sự hụt hẫng. Chị ích kỷ lắm.
Không phải như vậy.
Phải, phải. Đó là khi không còn chổ để bám víu, chị quay lại níu kéo anh Nghiêm. Sao chị không nghĩ làm vậy ảnh hưởng đến tôi ra sao? Chị nói cho tôi biết tình cảm của anh Trí, vì hy vọng tôi có nơi nương dựa, thì sẽ buông tha anh Nghiêm. Chứ không phải vì lòng tốt hay vì đau khổ.
Có thể tôi ích kỷ. Nhưng làm như vậy thì cả bốn người đều hạnh phúc kia mà.
Nhưng tôi không hề yêu anh Trí.
Thế chị có yêu anh Nghiêm không?
Không hề.
Thuý Văn cau trán ngồi yên, Cô nói một cách khó khăn:
Nếu không phát hiện anh Trí yêu người khác, nếu yên lòng rằng anh ấy yêu chị, thì chị đã để yên cho anh Nghiêm rồi phải không?
Thấy Yến Oanh không trả lời, cô chợt tức điếng cả người:
Bây giờ chị muốn bám víu anh Nghiêm và sắp xếp đẩy tôi vào chồng chị để chị rảnh rang không bị ai cản trở. Cuối cùng chị chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi.
Ai cũng vậy, chứ đâu phải riêng mình tôi.
Thuý Văn tức muốn hét lên nhưng cô kìm lại, cô run giọng:
Mỗi người đều có nhân cách riêng, bản lĩnh riêng của mình. Còn chị thì một chút bản lĩnh cũng không có, chị nhất thiết phải sống bám vào một cái gì đó, bất kể hậu quả gây ra cho người khác, tôi thương hại chị đến mức không thèm xem chị là kẻ thù.
Nói xong cô khoác giỏ lên vai, đứng dậy bỏ ra về. Thái độ của cô dứt khoát và đột ngột đến nổi Yến Oanh không biết phản ứng thế nào, chỉ biết ngồi yên nhìn theo.
Thuý Văn về đến nhà rồi mà cơn tức vẫn chịu dịu được. Cô lao vào góc phòng mình, quăng bừa giỏ xuống nệm. Rồi cứ ngồi quỳ một chổ nhìn đăm đăm vào một điểm. Cô tức Yến Oanh đến nổi không còn tâm trí để ngạc nhiên về tình cảm của Hữu Trí. Cô ta vừa yếu hèn vừa ích kỷ. Chỉ được mỗi nước hiền lành. Lúc trước thì cô thích tính nết dịu dàng đó. Nhưng bây giờ cô thấy đó là nhu nhược, ti tiện.
Chỉ có Hiệu Nghiêm là đồ ngốc mơi không nhận ra. Nói thẳng hơn nữa, anh ta là một tên ngu đần. Vừa đần độn vừa độc đoán, thật ra chịu hết nổi một người như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT