*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tiểu ca, tiền bạc đối ta không thành vấn đề, ngài nhất định phải đúng hạn giao cho ta nha! Cô nương nhà ta còn đang chờ đồ đến để đi lấy chồng đây!" Một người phụ nhân hơn bốn mươi tuổi một bên đem theo tấm vải lụa màu đỏ thẫm, một bên phân phó vị tú tượng trẻ tuổi.
Tú tượng này tuy là nam nhân, nhưng tay nghề tuyệt đối là số một, số hai kinh thành, so với tay nghề của nữ tử bình thường thậm chí tốt hơn rất nhiều.
Lão phụ nhân này từ nhỏ đã nuôi nấng một đại tiểu thư đến tháng sau thì nàng xuất giá, lão phụ nhân này làm vú em, tuy rằng luyến tiếc, nhưng không thể giữ cô nương bên mình cả đời. Cho nên y thầm nghĩ muốn trang hoàng hôn lễ khiến một nhà lão gia được nở mặt nở mũi, cho nên đã tới Luyến Tâm tú phường vốn chỉ có quan lớn phú quý mới có thể đặt được tú phẩm, lão phụ nhân cũng muốn cho tiểu thư một thân hỉ bào được thêu xinh đẹp.
"Lão bà bà, ngươi yên tâm, tại hạ đã nhận, nhất định sử dụng hết toàn lực, tuyệt sẽ không trì hoãn việc vui của cô nương nhà ngươi."
Nam tử trẻ tuổi hé ra khuôn mặt tao nhã, thản nhiên cười rộ lên lại trở nên khuynh quốc khuynh thành, trong ánh mắt luôn biểu lộ ánh dương ấm áp, rồi lại có chút cự nhân vu ngàn dặm ở ngoài, vẻ mặt đạm mạc thủy chung có ngăn cách một tầng cao ngạo.
Lão phụ nhân một đường khách sáo ra về, ra đến cửa, lão phụ nhân lắc đầu thở dài: "Người tuyệt sắc ngàn năm có một như vậy, tại sao lại lãnh đạm như thế, nếu không, cũng đã một người thật tốt a! Ai! Dù sao là cô nương nhà ta cũng không xứng, nghĩ muốn cũng không thể."
Lão phụ nhân lại thở dài, mới chậm rãi nhấc kim liên tam thốn* hướng phủ đi về.
Luyến nhân để ý vải này tốt lắm, vừa muốn xếp vào bao quần áo, nghe thấy ngoài cửa lại có người. Luyến nhân thở dài, nghĩ thầm: hôm nay xảy ra chuyện gì, người này đến chính là người thứ ba rồi, nhiều đơn như thế bao giờ mới thêu xong, chỉ sợ là đêm nay không thể ngủ.
"Luyến nhân, ta đến rồi." Dung Thiện đứng ở cửa, thấy luyến nhân đang thu thập một bao vải sa tanh màu hồng: "Oa, ngài một lần nhận nhiều như thế, làm khi nào mới xong? Nếu làm không kịp thì ta đem về phủ, kêu vài nha đầu giúp ngài thêu đi, xem ngài mệt muốn chết rồi, Vương gia sẽ trút giận lên ta a."
"Nguyên lai là ngươi, ta còn nghĩ đến lại có khách tới nữa, bị ngươi hù chết rồi." Luyến nhân nhìn thấy Dung Thiện, vẫn thản nhiên cười.
"Vốn tiểu thế tử cũng muốn đến, ta còn phát sầu đây, dẫn hắn đi hắn lại vừa muốn ăn vừa muốn uống, dọc đường đi thật khó hầu hạ, lại sợ ở bên ngoài ăn trúng đồ ôi thiu này nọ, trở về còn bị Vương phi hung hăng mắng."
Nghĩ đến tiểu thế tử nghịch ngợm thích gây sự kia, luyến nhân cuối cùng lộ ra một chút tươi cười thật lòng: "Vậy ngươi nên mang nha đầu giúp ngươi a, chiếu cố thật tốt một nhà ba người."
"Ngài cũng đừng nói vậy." Dung Thiện than thở nói: "Vương gia vốn là để cho ta tới nhìn xem ngài mấy ngày nay sống thế nào, nếu thiếu thốn gì ta sẽ đi vương phủ lấy chút đồ cho ngài, hiện tại thì chắc là không cần. Còn có, gần đây ta nghe nói, trong kinh thành trà trộn vào một số mật thám, Hoàng Thượng hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, ngài cũng cẩn thận một chút, đừng để bị đại thần hay thị vệ của triều đình thấy ngài." Dung Thiện càng nói sắc mặt càng ngưng trọng.
"Ngươi trở về bẩm cho Vương gia yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
Nghe được hai chữ Hoàng Thượng, nụ cười trên mặt luyến nhân trở nên mất tự nhiên, y xoay người vào phòng trong mang ra chén trà cho Dung Thiện.
Dung Thiện tiếp nhận nước trà, không khách khí uống một hơi cạn sạch: "Vậy ngài tự chiếu cố tốt chính mình, sinh thần thái tử tròn ba tuổi cũng gần đến rồi, Hoàng Thượng còn nói phải tiếp tiểu thế tử tiến cung cùng thái tử cùng nhau mừng thọ thần, ta còn chưa có chuẩn bị, ngài nếu cần gì, thả bồ câu tìm ta, ta sẽ lập tức lại đây."
Dung Thiện lau mồ hôi trên trán, lại uống hết một chén trà rồi mới chạy đi ra ngoài.
Luyến nhân nhìn thấy bóng dáng Dung Thiện vội vội vàng vàng, thở dài. Người này a, y biết hắn mười năm rồi, vẫn là bộ dáng hấp tấp như thế, giống như việc của toàn bộ thế giới đều giao cho một mình hắn làm.
Đặt xuống chén trà, luyến nhân quay lại thân nhìn ra ngoài cửa, vẫn là cẩn thận sẽ tốt hơn, nếu thật sự có mật thám trà trộn, rất có thể sẽ đi từng nhà điều tra, chính mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ở lại kinh thành mở tú trang là do y kiên trì, sau khi tra xét nửa tháng, Hoàng Thượng cũng không truy nã nữa, thân thể luyến nhân khôi phục tốt một chút lại bắt đầu lo lắng vấn đề nghề nghiệp, y không còn là người của Vương gia, cho nên không có lý do gì ở trong vương phủ ăn uống mà không trả tiền. Luyến nhân hạ quyết tâm, cuối cùng Lục Vương gia giúp y mở một tú trang, hiện tại đã qua hơn ba năm, luyến nhân sợ nhiều người lạ vào sẽ rước lấy chú ý, cho nên đều là chọn người đón tiếp, ai ngờ lòng người lại kì quái như vậy, luyến nhân làm việc ít, lựa chọn khách nhân, giới thượng lưu càng muốn tìm y làm đồ. Ba năm về sau, Luyến Tâm tú trang ngược lại biến thành tú trang số một số hai trong kinh thành này. Tất cả mọi người biết, tay nghề ở Luyến Tâm tú trang là tốt nhất, tiền công tự nhiên rất cao, nhưng là chủ tiệm lại là một nam tử cả năm đều không muốn lộ diện, chỉ có dân thường tới cửa mới chịu lộ mặt, quan to quý nhân đến đây một mực không thấy, đều là cùng quản gia đàm luận tiền bạc liền tiếp được việc.
Năm đầu tiên, luyến nhân nghe Dung Thiện nói, quý phi xinh đẹp trong cung hạ sinh một hoàng tử, Hoàng Thượng lúc này ban thưởng danh Huyền Khôn, cũng phong làm thái tử, chính là quý phi lại không có mệnh hưởng phúc khí, sinh thái tử không đến nửa tháng liền mạc danh kỳ diệu mà chết. Việc này khiến Hoàng Thượng rất tức giận, hạ lệnh thanh chỉnh hậu cung, kết quả liên lụy ra một đại án. Chưởng quản hậu cung là Lan quý phi dung túng hạ nhân ở trong cung tư thiết hình đường thảo gian nhân mạng, đem Lan quý phi, Nguyệt tần, Chúc quý nhân, Thanh quý nhân cùng hơn mười vị tần phi, quý nhân nương nương biếm vào lãnh cung, cạo đầu làm ni cô, từ nay về sau cấm nhúng tay vào chưởng quản hậu cung.
Năm thứ hai, chuyện lớn nhất chính là tiểu thế tử nhà Lục Vương gia sinh ra. Tiểu thế tử gọi là Huyền Liệt, vị tiểu thế tử này là tiểu hoàng tử đầu tiên thuần huyết thống của Đại Thịnh vương triều, mấy Vương gia trước cũng có thê thiếp, nhưng là chỉ có hai Vương gia chính thức thành thân, mà bốn vị tiểu hoàng tử trước kia đều là nhận nuôi, cho nên ngoài trừ thái tử, Dung Huyền Liệt cũng thành tiểu hoàng tử quý giá nhất của Đại Thịnh.
Năm thứ ba, Hoàng Thượng đột nhiên nhìn trời hạ tuyên không chiêu tuyển tú nữ, tất cả nữ tử vừa độ tuổi đều có thể tùy ý lập gia đình.
Năm nay, đến đại thọ ba mươi của Hoàng Thượng, tuy rằng đương kim thiên tử giao đãi, không được phô trương lãng phí, nhưng là một nam nhân đã ba mươi năm tuổi, đương nhiên bốn phía đều muốn chúc mừng. Mà mấy ngày gần đây lại truyền ra có mật thám bên ngoài lẻn vào, luyến nhân nghĩ đến năm này lại là một năm nhiều chuyện a!
✰✰✰
*Kim liên tam thốn: gót sen ba tấc ngày xưa