Virus Cầu Vồng là kết quả của trí tuệ nhân loại.

Dựa vào hệ miễn dịch của con người chống lại virus Cầu Vồng, cơ bản là không thể. Đừng nói đám Vu William mấy người bình thường tự cho là cơ thể khỏe mạnh này, dù là binh khí hình người như Bạch Ngân Thập Vệ, Lâm Tĩnh Hằng, nếu không có kháng thể, cũng chẳng cách nào kháng được virus Cầu Vồng nguyên bản – huống chi đây còn là bản tiến hóa.

Vu William nói: “Trong phòng thí nghiệm không ai may mắn thoát khỏi.”

Lục Tất Hành cách quần áo cách ly, mở ghi âm trên thiết bị đầu cuối cá nhân, nhất thời, trong tầng hầm chỉ có khoang y tế di chuyển qua lại và tiếng hít thở đau đớn của bệnh nhân.

Lục Tất Hành nhanh chóng lập một hồ sơ đơn giản cho virus Cầu Vồng biến chủng, hỏi ông ta: “Từ bắt đầu lây lan đến bùng nổ trong đoàn người, mất khoảng bao nhiêu thời gian?”

“Bắt đầu từ ngày hôm sau, có lẻ tẻ vài người xuất hiện triệu chứng sốt tương đồng, mọi người đều rất căng thẳng, qua hai mươi bốn tiếng nữa – đêm ngày thứ ba bắt đầu bùng nổ, lúc ấy người như cây non dưới bão táp, nối nhau ngã xuống. Một không gian nhỏ như vậy, xuất hiện một hai người nhiễm còn có thể cách ly, phun nước xung quanh bệnh nhân đề phòng bụi virus, sau đó người lây nhiễm ngày càng nhiều, cậu ở trong đó, có cảm giác ngạt thở khi bốn phương tám hướng đều bị virus xâm chiếm.”

Lục Tất Hành gật đầu, hỏi: “Trong lúc này phòng thí nghiệm có động tĩnh gì? Có ai tử vong không? Họ xử lý người chết như thế nào?”

“Phòng thí nghiệm mỗi ngày đúng giờ phun gây mê không khí vào chúng tôi, thời gian hôn mê khoảng nửa tiếng, trong lúc này họ đã làm gì chúng tôi thì không ai biết,” Vu William dừng lại, “Về phần người chết… Tôi không xác định, mấy người lây nhiễm trước hết tố chất thân thể kém nhất, sau khi phát bệnh nhanh chóng thoi thóp, sau đó bị chuyển đi trong lúc chúng tôi hôn mê, hẳn là trước khi chết.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Trốn ra bằng cách nào, chạy trốn đường nào? Thuốc chặn lại là ở đâu ra?”

“Ngày thứ năm sau khi bị nhốt vào phòng thí nghiệm, chúng tôi như thường lệ bị gây mê tập thể,” Vu William nói, “Nhưng tôi trước khi làm cảnh đốc từng tòng quân, cho nên kháng thuốc hơi mạnh hơn người bình thường, không hôn mê hoàn toàn như người khác.”

Lục Tất Hành sửng sốt: “Tòng quân?”

Võ trang giữ gìn trật tự của Thiên Hà Số 8 cơ bản đều là võ trang phi pháp, cậu nhất thời không nghĩ ra nơi nào có thể dùng được hai chữ “tòng quân” nghiêm túc như vậy.

Vu William tin lời nói dối “hồi nhỏ từng nhiễm virus Cầu Vồng” của cậu, nhìn cậu một cái nói: “Năm 136 lúc ấy chắc cậu còn nhỏ nên không nhớ.”

Lục Tất Hành ậm ừ đáp một tiếng.

“Tướng quân Lục Tín dẫn người đánh vào Thiên Hà Số 8, khi đó chúng tôi đều chịu đủ thân vương Cayley rồi, dân gian thành lập một chi ‘quân liên minh tự do’, thà cá chết lưới rách với thân vương Cayley, cũng không muốn ngắc ngoải hết đời ở nơi này, tuy rằng sau đó… Liên minh bất kể xuất phát từ suy tính gì, không liệt ‘quân liên minh tự do’ chúng tôi vào võ trang hợp pháp, nhưng thời chiến chúng tôi đi theo tướng quân Lục Tín, nhận từ ngài là huấn luyện quân sự và quản lý quân sự hóa tiêu chuẩn liên minh.” Vu William khẽ thở dài, da thịt bong ra từng mảng trên mặt khiến ngũ quan chùng xuống, trông già nua quỷ dị, ông ta thì thào, “Khi đó, ngài ở Thiên Hà Số 8 nhất hô bá ứng, mọi người đi theo ngài không màng sống chết, chúng tôi cảm thấy mình cuối cùng đã sống như một con người, từ đây có thể đường đường chính chính đứng dậy…”

Nhưng ai biết được, đời người gặp gỡ có thể mất tăm dấu vết như vậy, năm tháng làm người ngắn như sao băng, rực sáng lên, cuối cùng vẫn trở thành sắt đá màu sắc tối đi trong vũng bùn, đến nay nhớ lại, vị anh hùng cho chúng tôi noi theo khi ấy im lặng bốc hơi khỏi thế gian, bản thân mình nhiệt huyết sôi trào khi ấy cũng phảng phất chỉ là một đoạn ảo giác mơ mộng hão huyền, kể những chuyện xưa cũ đó với người khác, chi tiết mơ hồ đều không kham được đắn đo cân nhắc.

Vu William quay sang Lâm Tĩnh Hằng: “Mấy năm nay tôi ở trong chính phủ Thiên Hà Số 8 qua ngày, mỗi lần đến Votaw đều có việc cầu người ta, kinh hồn táng đảm, một câu cũng không dám nhiều lời, bây giờ đã đến nông nỗi này rồi, tôi cũng chẳng còn gì phải sợ, chỉ muốn hỏi các vị một chút, rốt cuộc tại sao ngài ấy không thể không chết? Tôi không tin ngài sẽ phản bội liên minh, tại sao các người phải vu oan hãm hại ngài?”

Lâm Tĩnh Hằng ở trong quần áo cách ly, quần áo cách ly nhìn từ một số góc như cái lồng kỳ quái, trốn bên trong là ai chẳng thể nào biết được. Đối với câu chất vấn yếu ớt này, Lâm Tĩnh Hằng vẫn như bình thường chẳng thèm để ý, ngữ khí không thay đổi mà truy hỏi: “Ông không hoàn toàn ngất đi, sau đó thì sao?”

Vu William thoáng nở nụ cười tự giễu, thu ánh mắt về, trả lời như đang giải quyết việc công: “Tôi loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất dồn dập và trò chuyện ngắn gọn, nội dung không nghe rõ lắm, đại khái có từ tương tự với ‘chuyển dời’, ‘không an toàn’ nọ kia, sau đó một đám robot rất giống cào cào bụng to đi vào, chính là nó.”

Ông ta run rẩy giơ tay chỉ, Lục Tất Hành ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở một góc nhà kho dưới lòng đất có một robot lớn rất xấu, hệt như một con bọ ngựa bụng to. Trên đỉnh đầu nó in dấu hiệu Hiệp hội chống Utopia, còn có nữ thần quỷ dị đầu người thân rắn, bụng là một khoang y tế có thể chứa mấy người.

Vu William nói tiếp: “Sau khi vào chúng bắt đầu phun chất lỏng hóa sương nào đó tới chúng tôi – tôi cảm thấy hẳn là thứ như kiểu khử trùng bên ngoài và chặn – lúc ấy thần trí tôi vốn không tỉnh táo lắm, bị chúng phun như vậy ngược lại hơi tỉnh. Sau đó robot kia vươn cái xẻng dài hơn một người, xúc tôi và mấy người xung quanh cất vào khoang bụng nó, na ná như dọn rác tự động. Trước đó để tiện chăm sóc nhau, tôi và mấy đồng nghiệp lây nhiễm muộn hơn tụ tập lại vây quanh Tổng trưởng, lúc ấy trong robot kia có chín người, sáu đều là đồng nghiệp của tôi.”

Lục Tất Hành hơi vất vả khom lưng, cẩn thận kiểm tra khoang y tế của robot kia, cắt ngang Vu William: “Các vị từ phòng thí nghiệm ra vẫn ở suốt trong đây à? Có từng ra ngoài không?”

Vu William lắc đầu: “Không, mãi đến nơi này mới mở cửa.”

Lục Tất Hành gật đầu, lạc quan khoát tay nói với Lâm Tĩnh Hằng: “Đây là khoang cách ly chuyên dụng trong y tế, nguy cơ virus bay ra rất nhỏ, xem ra sự tình không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng, lo lắng không đâu một phen, làm em sợ gần chết.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Lo lắng không đâu?”

“Chỉ cần có thể khống chế được không để virus khuếch tán, vậy thì dễ xử lý rồi, người chế tạo virus chắc chắn có cách ứng đối, tướng quân, hai mươi bốn tiếng còn chưa đủ để anh tìm được hang ổ của bọn họ à?” Lục Tất Hành hết sức thả lỏng dựa lên con robot xấu xí của Hiệp hội chống Utopia, ngữ khí trở nên nhanh nhẹn thoải mái, “Không phải em sùng bái cá nhân, em cảm thấy hai mươi bốn tiếng cũng đủ để anh quét sạch Hiệp hội chống Utopia trên toàn Thiên Hà Số 8.”

Khóe mắt căng thẳng của Lâm Tĩnh Hằng hơi cong lên.

Lục Tất Hành quay sang Vu William: “Sau đó thì sao? Các vị bị nhốt trong đây, tự cứu chỉ sợ là rất khó khăn, có ai đã cứu các vị à?”

“Chín người chúng tôi bị nhét vào một chỗ, chỉ một mình tôi tỉnh, trong khoang ấy chỉ có một thiết bị thông khí rất nhỏ, ngăn cách với bên ngoài, nhưng không hoàn toàn cách âm. Dọc đường tôi có thể nghe thấy tạp âm động lực của robot vận chuyển chúng tôi, tiếng bước chân người, còn có trò chuyện loáng thoáng, một lát sau robot bắt đầu đi đi dừng dừng, kế đó tôi nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, tôi muốn nghe rõ hơn, bèn cố gắng áp tai lên cửa khoang có âm thanh, chín người chen chúc một chỗ, tôi muốn gạt bọn họ ra, đã gây ra một chút động tĩnh.”

“Lúc này người nói chuyện bên ngoài đột nhiên dừng lại, tiếp đó tiếng người đàn ông kia rõ hơn không ít, hình như đã đến gần, hắn hỏi ‘Xác định đây đều là máy móc sao? Không có cơ thể sống chứ’. Một người khác nói ‘Làm sao có thể, đó không phải là phạm tội khinh nhờn sinh mạng và tự nhiên ư’. Tôi lúc ấy cũng hơi sốt hồ đồ, vừa nghe câu này liền bất chấp bên ngoài là ai, mạo hiểm đập cửa, người nói chuyện đầu tiên hẳn đã cảm thấy bất thường, liền nói ‘Vậy máy móc của anh khả năng không để ngay, một lát chúng ta sẽ lên vũ trụ, số máy móc tinh vi này đều rất đắt nhỉ, đừng để va chạm làm hỏng, anh mau mở ra sắp xếp lại đi’. Một người khác lập tức cứng rắn nói ‘Quyền hạn của chúng tôi là tổ chức đặc biệt phê, cấp bảo mật không phải loại cấp bậc như ông muốn nhìn là nhìn, để lỡ thời gian ông chịu trách nhiệm được không, cút’.”

Lục Tất Hành quá vô tư, có lẽ thế giới đối với cậu đều giống khu vui chơi mạo hiểm muôn màu muôn vẻ, lo âu và sợ hãi bằng trời tới trước mặt cậu cũng chỉ là một câu “vấn đề không lớn”, Lâm Tĩnh Hằng khoe khoang chưa bao giờ bị vật bên ngoài ảnh hưởng, lúc này lại không nhịn được thả lỏng theo một câu “sùng bái cá nhân” của cậu.

“Hiệp hội chống Utopia có ‘chín nguyên tắc’, tương tự với giáo lý cơ bản, phản đối rõ ràng thực nghiệm động vật.” Cậu thậm chí có tâm trạng phân tích đơn giản tình hình lúc đó theo lời Vu William, “Cho nên phòng thí nghiệm sao Emma trong nội bộ Hiệp hội chống Utopia cũng là bí mật – sau đó thì sao?”

“Sau đó robot đi thêm một đoạn rồi dừng, khả năng là đưa đến nơi rồi, bên cạnh có tiếng quỹ đạo, tôi hoài nghi chúng tôi đã bị đưa lên cơ giáp như hàng hóa. Qua không biết bao lâu nữa, thần trí tôi hơi mơ hồ, đột nhiên xung quanh bắt đầu chấn động, cảm giác mất trọng lực và siêu trọng lực luân phiên qua lại, bên ngoài robot bắt đầu truyền đến tiếng cảnh báo, tôi đang không biết chuyện gì xảy ra, thì nghe thấy có người gõ nhẹ cửa, người ban đầu hỏi vừa gõ vừa hỏi ‘Bên trong có người phải không’. Tôi suýt nữa mừng phát khóc, nhưng không thể hại người khác, vì thế cho hắn biết chúng tôi đều đã nhiễm virus Cầu Vồng. Người kia nghe xong khá kinh hãi, sau đó nói cho tôi biết cơ giáp vận chuyển hàng hóa này bị võ trang bất minh tập kích, phải lập tức chạy trốn…”

Lâm Tĩnh Hằng nghe thế, trái tim vừa vững vàng thoáng cái rơi xuống đất, hắn bỗng cắt ngang Vu William: “Chuyện khi nào? Ở đâu?”

“Chừng một tuần trước.” Vu William nói, “Không biết ở đâu, nhưng từ Emma đến sao Khải Minh… hẳn là gần đây? Sao vậy?”

Dưới mặt nạ bảo hộ, một chút màu máu cuối cùng trên mặt Lâm Tĩnh Hằng cũng mất sạch – một tuần trước, vì né tránh Lục Tất Hành, hắn dẫn người đi khắp nơi lùng tìm thế lực tàn dư của Hiệp hội chống Utopia, tiêu diệt một nhóm hạm đội võ trang Hiệp hội chống Utopia ở bên ngoài sao Khải Minh. Chính là theo tung tích đám người ấy mới tìm được đại bản doanh Hiệp hội chống Utopia trên sao Khải Minh…

Lâm Tĩnh Hằng trước nay coi chủ nghĩa nhân đạo của liên minh là cứt chó, chỉ cần ra tay tất nhiên là đuổi tận giết tuyệt, thói quen giết tù binh năm xưa ở liên minh đã chịu đủ lên án, lúc ấy ngoại trừ tiểu cơ giáp mở đường đầu hàng sớm nhất được hắn để lại dẫn đường, cả hạm đội đều bị hắn nổ không còn mảnh giáp!

Nói cách khác, có thể hắn đã tự tay hủy đi hết thảy liên quan đến virus Cầu Vồng biến chủng.

Lần đầu tiên, hắn ngạo mạn tột cùng, tự cho là thông minh, tự cho là người cầm quân cờ, kết quả liên minh sụp đổ, tám đại thiên hà toàn bộ rơi vào dầu sôi lửa bỏng của hải tặc, vận mệnh tuýt thẻ vàng hắn.

Lần thứ hai, hắn triệu về Bạch Ngân Cửu, diệt hết Vệ đội thân vương Cayley, trước cảnh cáo nghiêm khắc của vận mệnh vẫn dạy mãi không sửa, ngạo mạn y nguyên, chẳng hề coi hải tặc vũ trụ của Thiên Hà Số 8… không, là cả Thiên Hà Số 8 ra gì, nơi này giống như chỉ xứng làm đá kê chân cho vương giả hắn trở về.

Vận mệnh không thể nhịn được, cho hắn thẻ vàng thứ hai.

Lần này, hai vàng thành đỏ.

Lâm Tĩnh Hằng chưa từng để ý mình sống hay chết, cho dù thân ở loạn thế, có Bạch Ngân Thập Vệ làm át chủ bài, hắn cũng chưa từng thừa nhận cục diện không thể cứu vãn.

Bởi vì lòng dạ sắt đá, cho nên sức mạnh vô địch.

Thế nên thẻ đỏ này ổn chuẩn ác rơi xuống thóp của hắn, nhất thời đánh hắn không thẳng nổi lưng.

Lục Tất Hành lập tức nhạy bén ý thức được đã xảy ra chuyện gì: “Những ai trốn thoát, hải tặc bị diệt cả đoàn sao?”

“Hẳn thế, bọn hải tặc bị tiêu diệt toàn quân, lúc ấy tình hình vô cùng khẩn cấp, hắn chỉ kịp đẩy robot chứa chúng tôi và một robot khác bên cạnh lên tiểu cơ giáp chạy trốn, liền bị ép rút khỏi, chưa kịp rời khỏi trạm thu phóng cơ giáp đã nhảy khẩn cấp, dọc đường chạy vãi cả ra quần. Sau đó phát hiện chỉ có chúng tôi trốn thoát, trong bụng con robot kia thì chứa máy móc để che tai mắt. Người cứu chúng tôi cũng là một hải tặc Hiệp hội chống Utopia, sau khi hạ cánh gấp xuống sao Khải Minh, hắn lén đưa chúng tôi đến đây, bởi vì nơi này không có bóng người, túi y dược trên tiểu cơ giáp chạy trốn không có thứ gì ngoài một ít thuốc kháng sinh dự phòng, đối với virus Cầu Vồng đều không dùng được, duy nhất có chút tác dụng chính là ‘thuốc chặn’, nhưng cũng chỉ có một mũi. Hắn nói hắn hiện tại không biết nội bộ tổ chức xảy ra chuyện gì, chuyện này không nên làm to lên, hắn phải về căn cứ trước, canh thời gian cầu nguyện tập thể lẻn vào trộm giúp chúng tôi một ít kháng thể virus Cầu Vồng – khi ấy chúng tôi đều không biết đây là biến chủng… Nhưng mấy ngày qua đi mà người cứu trợ mãi không trở về, thấy Tổng trưởng sắp sửa không qua khỏi, Webster mới xung phong dùng liều thuốc chặn kia, muốn đi thử vận may.”

“Turan, vào trong tù binh tìm một người,” Lâm Tĩnh Hằng lập tức dùng thiết bị đầu cuối cá nhân phân phó Turan, kế đó lại hỏi Vu William, “Người cứu các ông tên là gì, có đặc trưng gì?”

“Hắn tự xưng… tên là Hope.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play