Liên quân trong Mân Côi Chi Tâm nhanh chóng thích ứng với tiết tấu của Lục Tất Hành, hỗn loạn lúc ban đầu cũng bị ấn nút dừng, và cấp tốc tập kết.

Song phương bắt đầu tranh đoạt tuyến trận địa kia, đánh nhau loạn xạ.

Bản thân Lâm Tĩnh Xu trung tâm của cuộc chiến tranh lại nhàn tản như người ngoài cuộc – nàng chỉ dùng miệng, thỉnh thoảng hạ vài mệnh lệnh đơn giản, ngay cả tàu chỉ huy cũng là người chip thuộc hạ lái. Cho dù bên ngoài nổ thành hố, chỉ cần hệ thống phỏng trọng lực trong cơ giáp còn hoạt động, thì chẳng ảnh hưởng nàng cắm hoa.

Trong tay nàng có một bó “Đại Dương Xanh Thẳm” không biết kiếm ở đâu, Lâm Tĩnh Xu cẩn thận cắt tỉa cành lá dư thừa, thử tạo kiểu trong bình hoa, đáng tiếc chẳng biết cớ làm sao, người khác cắt cành hoa là “đan xen tinh tế”, tới tay nàng lại thành cành dài cành ngắn, hoa quý bị nàng cắm như mọc lung tung ven đường, nàng ngắm nghía một phen, chính bản thân cũng cảm thấy giống một đám cỏ dại bị chó gặm, thế là đẩy sang một bên.

Cả nhà họ đều là người “chất lạnh và cứng”, trời sinh không có duyên với văn nghệ lãng mạn.

“Thưa chủ nhân, có phát động đợt tấn công kế tiếp theo kế hoạch hay không? Còn tiếp tục bị động như vậy, một khi quân đoàn trí tuệ nhân tạo của Woolf đến đây, chúng ta có thể sẽ hai mặt gặp địch.”

“Đừng sốt ruột.” Lâm Tĩnh Xu thoáng nhìn máy quay quân dụng, thản nhiên nói, “Bọn họ cũng sắp không cầm cự được rồi.”

Lâm Tĩnh Xu nói rất đúng, liên quân bây giờ chính là ngoài mạnh trong yếu, Lục Tất Hành sắp sửa không cầm cự nổi – mạng tinh thần bị “nhiễm” chip từng đợt kéo đến, không ngừng nghỉ, liên quân đông như vậy, áp lực đè hết lên một mình cậu, cậu mà chưa bị chip cải tạo thành “siêu nhân” có thể không ngủ không nghỉ suốt hai mươi ba ngày, chắc não đã bục ra rồi.

Vậy mà trong tình huống thế này, còn không có ai thay thế được cậu.

Lâm Tĩnh Xu ban đầu phát chung trong kênh truyền tin của mình, tận dụng triệt để tuyên truyền tà thuyết dị đoan, sau đó nhân viên kỹ thuật liên quân bị chặn, thế là liên tục gửi yêu cầu đối thoại cho tàu chỉ huy của Lâm Tĩnh Hằng.

Lâm Tĩnh Hằng từ chối ba lần, lần thứ tư nhanh chóng đến.

Lính thông tin trên trọng giáp chỉ huy dùng ánh mắt xin chỉ thị từ hắn, đang chuẩn bị từ chối nghe lần nữa, lại thấy Lâm Tĩnh Hằng hơi do dự.

Đồng tử Lục Tất Hành đã hơi rời rạc, là do tinh thần lực hao tổn quá mức, cậu nói cũng chẳng kịp nói, trực tiếp cho cánh tay vào khoang y tế, để khoang y tế tiêm thuốc thư giãn, Lâm Tĩnh Hằng sờ cánh tay cậu, cơ căng như thép – lần này hai người ai cũng đừng nói ai nữa.

Còn tiếp tục như vậy, cho dù Lục siêu nhân gắng gượng được, Trạm Lư chưa hẳn có thể được.

Lâm Tĩnh Hằng bỗng chốc quay người: “Chấp nhận.”

Tại nhà tù vũ trụ, Lâm Tĩnh Xu không đợi hắn mở mắt đã chạy mất, sau đó gặp lại ở Thiên Hà Số 1, Lâm Tĩnh Xu lại giấu đầu lòi đuôi không lộ diện, cho đến lần này từ Votaw đánh thẳng một mạch ra, Lâm Tĩnh Xu luôn nói chuyện với họ qua người chip thuộc hạ, chẳng dễ gì lộ ra diện mạo, còn là hàng giả –

Như vậy tính ra, hắn mãi chưa thể nhìn thấy mặt nàng.

Lâm Tĩnh Xu mặc sơ mi cũ, kiểu dáng khả năng là mười năm trước từng thịnh hành, bây giờ nhìn hơi quê, có điều mỹ nhân trùm bao tải cũng chẳng khó coi đến đâu, sự “lỗi thời giản dị” này ngược lại cho nàng thêm một chút thanh xuân, thoạt nhìn thấp thoáng vẫn là sinh viên xã hội học năm đó học hành rất chăm chỉ, phù hợp chặt chẽ với ký ức của Lâm Tĩnh Hằng.

Cho đến khi nhìn thấy bản thân nàng, Lâm Tĩnh Hằng mới giật mình nhận ra, con rối giật dây mặt mày y hệt ban nãy quả thật không giống, biểu diễn hiện ra ngoài mặt, vừa gượng gạo vừa khoa trương, thiếu một chút tự tại bình tĩnh.

Khi quyết định nhận yêu cầu đối thoại này, hắn định nghĩ mọi cách nhiễu loạn cảm xúc của đối phương, cho liên quân cơ hội tạm nghỉ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy đôi mắt Lâm Tĩnh Xu, hắn liền ý thức được điều này là không thể.

Đôi mắt nàng cũng là màu xám đậm, đôi mắt nữ giới luôn có vẻ hơi to, đuôi mắt cong xuống xinh đẹp. Ánh mắt tỉnh táo sáng trong, nàng biết mình đang làm gì, mà còn cho rằng mình đang chiến đấu vì thứ đáng giá giống như liên quân vậy.

“Hi, Tĩnh Hằng,” Nàng thậm chí thoáng mỉm cười, nhanh nhẹn chào hỏi hắn, “May mà anh em là quan hệ huyết thống chi thứ, không có nghĩa vụ phụng dưỡng nhau, cắt đứt quan hệ cũng không cần công chứng, hai ta dùng miệng nói lời chia tay là được.”

Lâm Tĩnh Hằng quan sát nàng giây lát, nhẹ giọng nói: “Lệnh tăng viện vài ngày trước đã gửi về Thiên Hà Số 8, tính ra bây giờ nên tới rồi. Đằng sau có Woolf đuổi theo, cô không thể vượt qua Mân Côi Chi Tâm, nếu cô lập tức tước vũ khí, chúng tôi tạm thời còn đối phó được Woolf, ít nhất có thể đảm bảo cho cô còn sống.”

“Sau đó cho các anh xét xử tôi à?” Lâm Tĩnh Xu lẳng lặng nói, “Tôi muốn đập nát một thế giới cũ, kết quả là, lại để thế giới cũ này dùng giá trị quan và đạo đức quan bám bụi phán tôi có tội, anh không cảm thấy logic này rất nực cười sao? Vả lại, Tĩnh Hằng, đừng bắt nạt tôi không có thường thức, bất kể là tin tức hay viện quân, thời gian xuyên qua lỗ hổng thời gian không bị anh khống chế, lừa gạt người khác phải có thành ý một chút chứ.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi quả thật không khống chế được, thế cô muốn lấy mạng cược với tôi à?”

“Tôi vận may chẳng ra gì,” Lâm Tĩnh Xu nói, “Nhưng hình như không còn biện pháp nào khác, dù sao cũng phải thử xem, lão bất tử Woolf kia tính kế khiến tôi rất bị động, chỉ còn con đường này đi được.”

Thuốc thư giãn trên người Lục Tất Hành bắt đầu có tác dụng, bệnh trạng tinh thần lực quá tải hơi giảm bớt, cậu trong lúc hỗn loạn nghe một tai, tức thì dở khóc dở cười, cảm thấy Mân Côi Chi Tâm bây giờ đã thành cái bàn xoay tròn, hai vị này đang táng gia bại sản đọ xem tay ai đen hơn.

Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng nói: “Đường của kẻ điên, ngay cả một đường cũng không nên có.”

“Khi người ta thiêu chết Bruno, phán tiến sĩ Harden phản nhân loại, bí mật truy bắt Laura, cũng cảm thấy họ đều là kẻ điên. Các anh à, chỉ là mụ mị đầu óc vì cái gọi là ‘văn minh’,” Lâm Tĩnh Xu nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời, “Anh một mực thay đổi hoàn cảnh, từ chối tiến hóa mình, tiếp tục như vậy, phát triển sẽ bão hòa, rồi có một ngày, đám tinh tinh biến chủng chẳng khác gì người nguyên thủy chúng ta sẽ không cách nào thu dọn đống lộn xộn mình tạo ra. Anh cho rằng quản ủy hội rơi đài là xong rồi à? Bao nhiêu năm sau, khi Vườn Địa Đàng số 2, Vườn Địa Đàng số 3… hoặc là đông đảo thứ tương tự liên tiếp xuất hiện, anh mới hiểu là tôi đúng.”

“Tiến sĩ Harden và Laura không nợ máu chồng chất như cô, chip sinh vật Laura phát minh sớm nhất cũng không phải là để cô phạm tội!”

“Bởi vì Laura và tiến sĩ Harden sai rồi.” Lâm Tĩnh Xu nói, “Họ muốn đơn thuần giải quyết vấn đề xã hội từ trên kỹ thuật, là chẳng ăn thua gì. Về phần ‘suy nghĩ tiến hóa’ của Laura càng nực cười, tiến hóa thân thể chẳng giải quyết được bất cứ vấn đề gì, con người bây giờ có thể sống đến ba trăm tuổi, hơn người xưa tuổi thọ chỉ có mấy chục năm ở đâu? Loại tiến hóa này của bà ấy chỉ tạo thành mâu thuẫn xã hội mới, sinh ra chiến tranh mới mà thôi, đúng không Tổng trưởng Lục?”

Lục Tất Hành không rảnh trả lời.

Lâm Tĩnh Xu nhìn cậu một lúc: “Không bị chip ảnh hưởng, ngài đừng nói mình là chứng não rỗng. Nếu chứng não rỗng có thể đồng thời viễn trình gánh mấy chục cơ giáp, cũng chẳng cần uất ức bị ném đến Thiên Hà Số 8. Thì ra lời đồn Vương Alan không biết nghe từ đâu là thật, trong tay ngài thật sự có kế hoạch Nữ Oa hoàn chỉnh – nhưng xem ra ngài đã vứt rồi, bằng không bây giờ cũng không đến mức phải một mình dũng cảm chiến đấu, thảm hại như vậy.”

Lâm Tĩnh Xu một câu chọc trúng quẫn cảnh của cậu, Lục Tất Hành rất muốn hộc máu, mà nhà dột còn gặp mưa dầm suốt đêm, Trạm Lư ở trong mạng tinh thần nói: “Xin lỗi hiệu trưởng Lục, mạng tinh thần của tôi đã quá tải, sắp sửa sụp đổ, thầy hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Lục Tất Hành sắp điên rồi: “Tôi chuẩn bị sẵn sàng cái gì! Anh không thể phát huy tiềm lực, gắng gượng một lúc nữa à?”

Trạm Lư: “Xin lỗi, tôi không có tiềm lực, chỉ có đồng hồ đếm ngược, ba mươi giây đếm ngược bắt đầu -“

Chỉ có mạng tinh thần của Trạm Lư có thể chú ý toàn trường, mạng tinh thần của trọng giáp bình thường không rộng lớn như vậy, chỉ cần Quân Đoàn Tự Do phân tán binh lực, một mình Lục Tất Hành không phân thân được, không thể lo hết đầu đuôi, phòng tuyến liên quân sẽ lập tức bị phá.

Lục Tất Hành: “Hãy nghĩ đến con Bỏng Ngô của anh, nghĩ đến tắc kè hoa của anh, nghĩ đến gia đình anh vất vả chăm lo! Anh mà sụp đổ là đều không còn!”

Trạm Lư tán đồng: “Chao ôi, đúng vậy – hai mươi mốt, hai mươi…”

Lục Tất Hành: “Anh có thể!”

Trạm Lư: “Mười tám, mười bảy – tôi không thể!”

Lục Tất Hành vô cùng tuyệt vọng: “Sao không có thuốc thư giãn dùng cho hạch cơ giáp chứ!”

Trạm Lư – bởi vì sắp sửa sụp đổ, từ mạng tinh thần đến chương trình của bản thân đều đã cực kỳ mất ổn định, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, tự động nhận định câu này là nói đùa, hắn trả lời: “Đúng vậy, ha ha ha – mười, chín, tám…”

Quân Đoàn Tự Do hình như cũng cảm giác được cậu không còn đủ sức, mạng tinh thần công kích càng mạnh mẽ điên cuồng hơn khi nãy, phòng tuyến liên quân bắt đầu lui lại.

Trạm Lư: “Năm… xin hãy thoát ly mạng tinh thần, nếu không sẽ bị thương… bốn…”

Quyền hạn của một loạt mạng tinh thần bị ảnh hưởng nện lên người cậu, Lục Tất Hành cảm thấy giống như có một cây đinh dài đóng vào huyệt thái dương.

Ba, hai –

“Hiệu trưởng Lục!”

Giây cuối cùng, Lục Tất Hành giãy giụa ra một chút thần trí, thoát ly mạng tinh thần của Trạm Lư, mạng tinh thần khổng lồ của tàu chỉ huy biến mất, Trạm Lư giống như hết điện, gục trên vai cậu không hề nhúc nhích, Lục Tất Hành mềm nhũn chân, bị Lâm Tĩnh Hằng giơ tay kéo lên.

“Xem ra anh thua rồi,” Lâm Tĩnh Xu cười, “Nếu anh lập tức tước vũ khí, tôi ít nhất có thể đảm bảo cho anh còn sống.”

Lâm Tĩnh Hằng nghĩ: Cút mẹ cô đi.

Hắn khoát tay cắt ngang cuộc đối thoại: “Co cụm phòng tuyến, kể từ bây giờ, ai không biết mình bị chip ảnh hưởng hay chưa thì không được nổ súng! Đều làm chướng ngại vật cho ta!”

Tàu chỉ huy khởi động mạng tinh thần vốn có, khu vực có thể bao trùm thiếu xa, nhưng mà đã chẳng quan tâm được nhiều như thế, Lục Tất Hành lại muốn một mũi thuốc thư giãn nữa, thuốc khó khăn tiêm vào cơ thể, cậu rên lên một tiếng.

Ngay sau đó, môi cậu bị ngậm nhẹ, một nụ hôn như trấn an hạ xuống, chạm nhẹ rồi tách ra ngay, các ngón tay Lục Tất Hành vô thức co lại, Lâm Tĩnh Hằng nối vào mạng tinh thần của tàu chỉ huy, sức khống chế cực mạnh, khống chế chính xác ở một điểm cân bằng, vừa không đến mức gạt một người khác ra, lại có thể chia sẻ một nửa áp lực giúp cậu.

Giống như năm đó ở căn cứ của Xú Đại Tỷ, Lục Tất Hành giúp Hoàng Tĩnh Xu học sinh của mình kéo lại cơ giáp bay đi.

“Căn cứ tín hiệu thông tin vừa rồi, xác nhận tàu chỉ huy của đối phương.” Phần cứng không đủ, Lâm Tĩnh Hằng quyết đoán từ bỏ chú ý toàn cục, trực tiếp đuổi theo Lâm Tĩnh Xu, “Em đối phó quấy nhiễu chip của bọn họ, các thao tác khác giao cho tôi.”

Lục Tất Hành lần đầu tiên nhìn Lâm Tĩnh Hằng lái cơ giáp từ góc độ này, tiếp xúc thông qua mạng tinh thần rất kỳ lạ, cơ giáp giống như tự mình có ý thức vươn dài cảm quan, lại giống như không phải, đó là một cảm giác dung hợp kỳ dị, tất cả đầu dây thần kinh của mình đều gắn kết với đối phương.

Tàu chỉ huy lao ra lửa đạn bằng phương thức như ảo thuật, trong liên quân những người đến từ Bạch Ngân Thập Vệ ăn ý với hắn nhất, lập tức đuổi theo, Lục Tất Hành bảo đảm mạng tinh thần của họ không bị quấy nhiễu, trong thời gian cực ngắn tập trung vào trọng giáp của Lâm Tĩnh Xu, lần này đạn đạo của hắn không lệch.

Nhưng một cơ giáp Quân Đoàn Tự Do đột nhiên lao tới, không biết là tự nguyện hay bị chip khống chế, xả thân chắn trước “kiến chúa”, cơ hủy người chết.

Vụ nổ rất gần họ, cơ giáp bị nổ thành mấy mảnh, lực sát thương cực mạnh tông tới, Lâm Tĩnh Hằng đành phải né tránh, tầm nhìn bị nhiễu loạn trong giây lát, nhìn lại thì tàu chỉ huy của Lâm Tĩnh Xu đã bị người của nàng bao quanh.

Mà đúng lúc này, trong khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, một loạt pháo ion năng lượng cao đột nhiên ùa đến, song phương trên chiến trường đồng thời kinh hãi.

Khóe mắt Lâm Tĩnh Xu giật giật.

Lý Forlan buột miệng nói: “Viện quân tới rồi à!”

Chỉ có Lâm Tĩnh Hằng, đại khái là xui xẻo quen rồi, hết sức bình tĩnh, phát đạn đạo thứ hai bắn ra từ một góc độ rất xảo quyệt, người lái tàu chỉ huy của Lâm Tĩnh Xu thót tim, vậy mà không né tránh, phát đạn đạo này trúng thẳng kho vũ khí của cơ giáp, người chip lái cơ giáp cuống quýt tháo dỡ kho vũ khí.

“Uỳnh -“

Dư âm kho vũ khí nổ đập vào lồng phòng hộ, hệ thống phỏng trọng lực hết nhạy, bình Đại Dương Xanh Thẳm của Lâm Tĩnh Xu và bọt nước cùng bay ra, lơ lửng giữa không trung, ánh sáng lúc sáng lúc tối trong cơ giáp chiếu một vòng cầu vồng nho nhỏ trên bọt nước ấy.

Lâm Tĩnh Xu từ trong khí thể bảo hộ vươn tay ra bắt được một đóa hoa.

Lúc này, mọi người đều đã thấy rõ người trong lỗ hổng thời gian đi ra – chỉ là một hạm đội hộ vệ quy mô nhỏ.

Không phải viện quân, là đám Gà Chọi hộ tống nhóm nạn dân đầu tiên đi đến Thiên Hà Số 8 vừa vặn chạy về.

“Tiếc quá, pháo xịt.” Lâm Tĩnh Xu nhướng mày, “Như vậy xem ra, lịch sử đứng bên tôi rồi. Lịch sử chốc chốc thụt lùi, thỉnh thoảng cũng có thể có một số lựa chọn chính xác.”

Lâm Tĩnh Hằng kinh nghiệm chiến trường phong phú, kỳ thực vừa nhìn thấy quy mô đợt pháo ion năng lượng cao ban nãy, đã biết không thể là viện quân, nhưng lúc này chính mắt thấy đội cơ giáp hai ba con mèo nhép này, vẫn không nhịn được thở dài não nề.

Lục Tất Hành nghỉ được một hơi, ở trong mạng tinh thần tìm vui trong khổ mà nói với hắn: “Về sau khi nhà ta xuất hiện ý kiến không thống nhất, mình chơi đoán quyền quyết định nghe ai, anh thấy sao?”

Lâm Tĩnh Hằng giơ tay tóm mái tóc xoăn bù xù của cậu: “Đuổi theo cô ta.”

Quân Đoàn Tự Do chỉ cách khu lỗ hổng thời gian tự nhiên một tuyến, Lâm Tĩnh Xu xuyên qua máy quay quân dụng thoáng nhìn chiến đội tiểu cơ giáp run bần bật chặn trước mặt: “Nghiền qua.”

Lục Tất Hành: “Vitas, tránh ra!”

Cậu cả buổi không lên tiếng, lúc này đột nhiên gào vào kênh truyền tin, âm thanh lập tức bị rè.

Vitas – Gà Chọi, nghe thấy tiếng gầm này, xách Bạc Hà luôn chẳng có thịt như xách một chú mèo con nhét vào một khoang sinh thái, chỉ bằng một tay đã trấn áp phản kháng của cô bạn: “Ôi, không được đâu, thầy à.”

Năm đó ở học viện Tinh Hải, bài tập cuối cùng Lục Tất Hành cho, có bốn học sinh do trốn khỏi trường mà không nghe thấy.

Đề mục ấy là: tôi cảm thấy tương lai nhân loại sẽ đi về hướng nào.

Đề mục quá lớn, thầy Lục à.

Bạc Hà nhìn khoang sinh thái bị phong kín: “Gà Chọi ngu ngốc, mày dám…”

Chửi bới rất có phong cách Thiên Hà Số 8 của cô cùng nhau bị chặn, ngay sau đó, khoang sinh thái được cài đặt định vị, đẩy ra cửa cabin.

Gà Chọi: “Khai hỏa!”

Họ hộ tống nhân viên phi võ trang tiến vào Thiên Hà Số 8, người rất đông, để giảm nguy hiểm, tàu hộ vệ đều cố hết sức giảm bớt trọng tải thừa, đạn đạo chỉ đủ bắn một đợt.

Người chip của Quân Đoàn Tự Do bị cản giây lát, lập tức bị Lâm Tĩnh Hằng đuổi tới tập trung lần nữa.

Lâm Tĩnh Xu bẻ gãy cành hoa: “Phiền thật, được rồi, chiêu cuối cùng.”

Ngay sau đó, chỉ thấy trong chiến hạm trọng giáp Quân Đoàn Tự Do, vô số cơ giáp loại nhỏ từ trên đài thu phóng “phun” ra, mỗi một tiểu cơ giáp đều có mạng tinh thần, như đàn kiến đông đúc phân tán ra.

Mỗi một cơ giáp liên quân đều đồng thời bị ít nhất ba bốn mạng tinh thần tấn công, nhiều tầng công kích nối tiếp chặt chẽ, chiến thuật “một đón một ném” của Lục Tất Hành vừa nãy hoàn toàn mất tác dụng.

Họ đã bị các tiểu cơ giáp đông đúc này chặn lại!

Trọng giáp Quân Đoàn Tự Do tông thẳng đến đội hộ vệ con con, như xe đi trên đường cao tốc tông bay một quả bóng bàn, lao vào khu lỗ hổng thời gian.

Đương khi bọn họ nhận được báo động đã tiến vào lỗ hổng thời gian, cảnh báo năng lượng đột nhiên rít lên.

Cơ giáp người chip đi trước nhất đã không kịp chuyển hướng, tông thẳng vào, hóa thành pháo hoa ngay tại chỗ.

Lâm Tĩnh Xu ngẩng phắt đầu lên.

Viện quân Thiên Hà Số 8 lại chạy tới vào giây cuối cùng!

Người chip lập tức giở lại trò cũ phát động công kích mạng tinh thần, phát hiện tinh thần lực của viện quân thấp hơn xa trình độ liên quân nhân loại, song họ nhịp nhàng thay đổi người lái dự phòng, vậy mà không bị chip ảnh hưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play