Hai mươi mấy năm, thế giới dường như đã đảo điên vô số lần.

Thiên Hà Số 1 phồn hoa như gấm chớp mắt thành địa ngục nhân gian, Mân Côi Chi Tâm vùng cấm của nhân loại ngược lại thành nơi lánh nạn.

Thần tọa của “vị thần bảo vệ liên minh” sụp đổ, kẻ địch từng chém giết mấy đợt đứng sóng vai.

Bạn xưa hoàn toàn thay đổi, kẻ địch bắt tay giảng hòa.

Trong kênh truyền tin vừa phục hồi, ngoại trừ tạp âm là sự tĩnh lặng căng thẳng, dù sao thì Hiệp hội chống Utopia là tổ chức khủng bố điên rồ nhất trước Quân Đoàn Tự Do, nợ máu trên tay chặt trụi tre cũng chẳng ghi hết.

Giờ đây, chiến đội tiểu cơ giáp thảm hại này, như một con sói ba chân ngắc ngoải, cụp đuôi đi tới lấy lòng người ta, trong răng nanh còn dính tia máu chưa xỉa sạch.

“Tôi tên thật là Alexander Harris.” Hope đi thẳng vào vấn đề, “Đương nhiệm đại tiên tri của Hiệp hội chống Utopia, chủ chốt phái hòa bình. Gây ra chiến tranh nhằm vào liên minh, là phái chủ chiến trong tổ chức, nhờ ơn Lâm tướng quân, phái chủ chiến trong trận chiến biên cảnh Thiên Hà Số 7 và 8 năm ấy hoàn toàn thất thế, tôi mới có thể trở về tổ chức.”

Lưng Lục Tất Hành căng cứng lên.

Cậu từng có rất nhiều bạn bè tam quan không hợp, Hope gần như là không hợp nhất trong số đó, nhưng cũng là người nói chuyện được nhất.

Do thiên tính, Lục Tất Hành theo bản năng thích thân cận những người phái điền viên “không gây hại” này, huống chi xét một cách nghiêm túc, người này còn từng cứu cậu – họ cùng nhau diễn một vở Song Hoàng, từ trong hang ổ Hiệp hội chống Utopia lừa gạt qua cửa, còn mang ra kháng thể virus Cầu Vồng biến chủng chí quan trọng.

Song đã xảy ra nhiều việc như vậy, vừa nhìn thấy Hope là cậu liền bị ép nhớ lại quá khứ đau thương nhất cuộc đời này.

Hope chạy trốn, Lâm Tĩnh Hằng bị lộ, Woolf mượn dao của Hiệp hội chống Utopia, dùng cả Thiên Hà Số 7 làm mồi, gây ra vụ… huyết án tuy rằng đến nay đã sang trang, song cậu vẫn không dám nghĩ lại.

Lúc này, tiếng Lâm Tĩnh Hằng lạnh tanh vang lên bên tai cậu: “À, việc nên làm thôi, không cần khách sáo.”

Hope: “…”

Lục Tất Hành: “…”

Thống soái vừa mở miệng liền cao quý và lạnh lùng đập nát cơn ác mộng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Lục Tất Hành thoáng chốc tan sạch, cậu nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ít nhiều đoán được một chút, dù sao thì tiếng tiên tri trong quý tổ chức không phải tùy tiện ai cũng nói được. Như vậy tôi đoán, năm đó ngài xóa đi trong tư liệu của Hiệp hội chống Utopia, hẳn là nội dung liên quan đến Woolf?”

“Khi ấy tôi cho rằng ông ta là người thật sự hiểu được tinh thần của Bạch Tháp, thật sự sẵn lòng bảo vệ thế giới này.” Hope thở dài, “Phái chủ chiến bị quyền lực mê hoặc, mơ giấc mộng thiên thu điên cuồng, mà tôi bởi vì phản chiến, quan hệ với một số người trong bọn họ rất căng thẳng, sau đó bị bỏ tù, bị đuổi đi, may có tín đồ cứu giúp, mới chật vật trốn thoát, may mắn gặp thầy ở sao Khải Minh. Hiệu trưởng Lục, bất kể thầy tin hay không, năm đó tôi tuy rằng bị tình thế bức bách, không từ mà biệt, nhưng tôi chưa bao giờ tiết lộ bất cứ tin tức nào về Thiên Hà Số 8 cho bất kỳ ai. Về sau một lần nữa giành lại ‘đại tiên tri’, mười bảy năm qua, lập trường phản chiến của tôi chưa bao giờ thay đổi.”

Lục Tất Hành trầm mặc chốc lát, ra ngoài dự kiến của mọi người, cậu nói: “Tôi thì sẵn lòng tin tưởng điểm này.”

Những người khác không biết tiền căn hậu quả, vừa mới nghe nói chân diện mục của Woolf, còn nằm trong trạng thái hoang mang tam quan sụp đổ, nhưng Lục Tất Hành là một trong những người biết chuyện.

Trong chiến dịch đó tổn thất nặng nề không chỉ hai thiên hà bảy tám, còn có Hiệp hội chống Utopia, Hiệp hội chống Utopia tuy rằng phục kích thành công, nhưng chủ lực lúc ấy xâm nhập Thiên Hà Số 7 cơ hồ cũng bị Lâm Tĩnh Hằng đánh tàn, từ đó về sau không còn tiền vốn để cựa mình, chính thức xám xịt xuống sân khấu.

Chỉ cần bọn họ không thiếu đầu óc, sau đó chắc chắn đã hiểu mình bị Woolf lừa, không thể ngồi chung băng ghế với lão điên kia nữa.

Nhưng nhiều năm qua đi, Woolf không đuổi tận giết tuyệt để diệt khẩu, Hiệp hội chống Utopia cũng cứ thế phối hợp mà yên lặng đến cùng, chưa từng chọc ra vài ba câu về Woolf.

Chuyện bịt mũi câm miệng vì hòa bình đại cục này, gần giống với Lâm Tĩnh Hằng.

Hope hít sâu một hơi, hai gò má già nua run nhè nhẹ, rất lâu mới trầy trật nói một câu cảm ơn: “Câu bằng lòng tin tưởng này của thầy, thật sự làm cho tôi…”

“Nhưng tiên sinh Hope – Tôi vẫn gọi như vậy, ngài không để ý chứ?” Lục Tất Hành bình tĩnh cắt ngang, “Bất kể là cố ý hay vô tình, mười mấy năm qua đi, chúng ta rốt cuộc vẫn rẽ hai đường khác nhau. Các hành vi của Hiệp hội chống Utopia, liên minh sẽ không quên, Thiên Hà Số 8 càng không quên, là không thể dễ dàng xóa bỏ. Ngài chủ động tìm đến, còn chuyện gì để nói?”

“Tôi biết,” Hope trầm giọng nói, “Cùng đường bí lối, tôi đến tìm cầu kết minh tạm thời.”

Trong tình hình trí tuệ nhân tạo siêu cấp len lỏi khắp mọi nơi, Quân Đoàn Tự Do cấy chip đã không thể tính là người hai bên giáp bức, tất cả những con người của Thiên Hà Số 1, bất luận lập trường và hình thái ý thức, rốt cuộc đều bị buộc phải đứng bên nhau.

Hope: “Về trí tuệ nhân tạo siêu cấp này, tôi có một số tin tức ngoài mức, có thể làm quà gặp mặt.”

Cùng một thời gian, tại Đại học Công Nghệ số hai, Thiên Hà Số 2.

Các học sinh và công nhân viên trong trường đêm khuya bừng tỉnh, bị yêu cầu đến sân vận động xếp hàng.

Hai bên sân vận động toàn là người chip súng ống sẵn sàng, cẩn thận chấp hành nhiệm vụ. Viện trưởng Triệu trở nên xa lạ vô cùng đứng trên bục diễn thuyết cao cao, còn đang nước bọt tung tóe tuyên truyền tà thuyết ngụy biện, bình tâm mà xem xét, viện trưởng Triệu mạch lạc rõ ràng, có tài ăn nói, rất đáng để nghe.

Nhưng dưới họng súng laser, người bình thường hiển nhiên không nghe nổi.

Khắp nơi đều là các khuôn mặt trẻ tuổi kinh hoảng. Các học sinh vị thành niên bị lùa ra ký túc xá, còn chưa kịp thay áo ngủ, như chim non hoảng sợ đi theo sau quản lý ký túc xá, quản lý ký túc xá là một quý bà trung niên mặt mũi hiền lành, nhìn khoảng hơn hai trăm tuổi, dốc hết toàn lực trấn an các học sinh: “Trật tự, suỵt… các em, đi theo họ, đừng gây chú ý, đừng lên tiếng.”

Một thiếu niên hiển nhiên đã thấy diễn thuyết bị cắt ngang của hiệu trưởng, run run rẩy rẩy hỏi: “Phu nhân Alisa, thầy hiệu trưởng đâu? Liệu có phải đã bị họ…”

Quản lý ký túc xá gượng cười: “Đừng lo lắng, thầy hiệu trưởng là người từ khu trường học cũ trốn ra, thầy có kinh nghiệm.”

“Thế chúng ta sẽ bị cấy chip sao?”

“Bọn họ nói người bị cấy chip vào, sẽ đánh mất mình…”

“Im lặng!” Quản lý ký túc xá liếc thấy mấy tên lính người chip đi tới, nghiêm khắc cắt ngang học sinh.

Đám lính người chip đi đến đứng trước mặt họ, cả bọn thính tai hơn người, hiển nhiên đã nghe thấy bàn tán vừa rồi, cả đội ngũ học sinh lặng ngắt như tờ đứng im trước ánh mắt những người đó, em học sinh vừa tùy tiện mở miệng đầu óc trống rỗng, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.

“Sẽ đánh mất cái gì của mình?” Một tên lính nghiêng đầu hỏi.

Quản lý ký túc xá Alisa nhích lên nửa bước, cẩn thận che trước mặt học sinh, gượng cười còn khó coi hơn khóc: “Chỉ là trẻ con nói bậy, tiên sinh, hi vọng ngài…”

“Tránh ra!” Tên lính người chip đẩy bà ra.

Các học sinh kinh hoảng thét lên.

Nhưng đột nhiên, đám binh lính người chip khắp sân vận động giống như bị cái gì làm phép định thân, ngay cả viện trưởng Triệu thao thao bất tuyệt trên bục giảng cũng ngậm miệng, trên mặt bọn họ là sự hoang mang giống hệt nhau, sau đó tập thể ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm – đám người chip cũng không biết tại sao mình làm như vậy, trong minh minh, dường như có thứ gì trên người bọn họ đã tiêu tan.

Ngay sau đó, trong bầu trời đêm vang lên tiếng súng, phu nhân Alisa bị đẩy ngã xuống đất còn chưa kịp đứng dậy, đã trơ mắt nhìn thấy người chip trước mắt mình ngã quỵ về phía trước, súng laser xuyên qua cổ hắn, máu ồ ồ bắn đầy người bà. Con người khi hoảng sợ đến mức độ nhất định, tim sẽ biến thành trống lớn, song miệng không hét ra được.

Liền lập tức, tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, người vừa tới lớn tiếng hô ra thân phận mình: “Chúng tôi là trú quân quân trung ương Thiên Hà Số 2!”

Alisa trợn to hai mắt, ngay sau đó, bà thấy hoa mắt, thảm hại bị một binh lính kéo từ dưới đất lên, viên quản lý ký túc xá đã nhìn thấy mặt người lính ấy, cho dù là trong cảnh tối lửa tắt đèn, vẫn bị hắn dọa run bần bật – người lính ấy đã không còn mặt, cả khuôn mặt như bị lửa đốt, cháy sém và máu thịt kết lại, không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có một con mắt trái còn hơi phản chiếu ánh đèn xung quanh, hiện ra một chút nhân dạng.

Mà “trú quân trung ương Thiên Hà Số 2” tựa hồ chỉ là một phân đội nhỏ chắp vá tạm thời, chạy theo sau họ là đội bảo vệ của trường, đội bảo vệ ngay cả vũ khí ra dáng cũng không có, so với hải tặc Quân Đoàn Tự Do nghiêm chỉnh, những binh lính này như đến nộp mạng cho người ta.

“Chạy, phu nhân,” Anh lính chỉ còn lại một con mắt trái kia nói khàn khàn, “Phải chờ chúng tôi đều chết sạch, bọn trẻ mới có thể từ bỏ – chạy mau!”

Alisa quay ngoắt đầu lại, lớn tiếng nói với các em học sinh phía sau: “Đi theo tôi!”

Các sĩ binh kéo dài hơi tàn từ bên ngoài xông vào trường, như một đám dã thú bị thương nặng vẫn liều chết giãy giụa, lao tới người chip, các học sinh bị cưỡng chế tập trung trên sân vận động bỏ chạy tứ tán theo thầy cô, trên sân vận động đèn đóm sáng trưng là cảnh hỗn loạn.

Alisa vừa chỉ huy các em học sinh rút đến hướng ngọn núi sau trường vừa vô thức quay đầu nhìn lại –

Binh lính đỡ bà dậy đã hòa vào bóng đêm, bà chỉ nghe thấy tiếng la và tiếng gào thét phẫn nộ, song đám người chip đáng sợ kia không biết tại sao lại không khủng bố như trong tưởng tượng, đối mặt với các binh lính đến liều mạng, vậy mà cũng luống cuống.

Kẻ phụ trách người chip chiếm Đại học Công Nghệ số hai là viện trưởng Triệu kia, một người chip đời thứ hai, tuy rằng rất giỏi ăn nói, nhưng hiển nhiên không có năng lực chỉ huy tùy cơ ứng biến, vừa thấy cảnh tượng này đã tự sợ hãi trước, cơ hồ loạng choạng ngã xuống đài diễn thuyết.

Đời thứ hai tuột xích, đời thứ nhất càng không cần nói.

Tuy rằng đám người chip này vẫn khỏe như trâu, da dày thịt béo không dễ chết, nhưng bị các binh sĩ trú quân điên cuồng phản kích dọa vứt cả vũ khí, quay đầu bỏ chạy thế mà cũng không phải là số ít!

Không phải nói đám người chip này đánh trận như máy móc, không biết sợ hãi, không màng sống chết sao? Không phải nói bọn họ căn bản không cần chỉ huy, chỉ đâu đánh đó như tay chân của quan chỉ huy sao?

Chẳng lẽ là lời đồn cố ý bịa ra để tạo thành khủng hoảng?

Alisa không có thời gian suy nghĩ nhiều, cấp tốc dẫn các học sinh rời khỏi chiến trường.

Người sống trong Vườn Địa Đàng, chưa từng cảm thấy mình bị nhốt trong tấm lưới lớn dày công bố trí, chỉ cần không ai đi vạch trần chân tướng tàn khốc, có thể mãi dương dương tự đắc mà sống thoải mái, thỉnh thoảng như việc không liên quan đến mình mà thảo luận đề tài khoa học kỹ thuật đương đại phải chăng đã ảnh hưởng tự do cá nhân – giống như đang thảo luận chuyện của người khác vậy.

Nhưng một khi thả họ ra, những người từng được nếm tự do, cho dù ăn gió nằm sương, cũng không còn có thể chấp nhận mình bị nhốt vào lồng một lần nữa.

Trú quân chính phủ bị thương nặng xé chẵn ra lẻ, dẫn dân chúng tự phát bắt đầu phản kích.

Tiếng phản kháng ngày càng to, bởi vì mọi người mau chóng phát hiện, thì ra đám người chip này không phải là không thể chiến thắng như trong lời đồn, thậm chí có người nói, chip đã mất hiệu lực.

Chip đương nhiên chưa mất hiệu lực, chỉ là liên hệ giữa người chip với tầng cao đột nhiên bị đứt.

Bởi vì chip Nha Phiến điên cuồng khuếch trương, phần lớn người chip trước khi gia nhập tổ chức này kỳ thực đều chỉ là người bình thường, chip sinh vật đã cải tạo thân thể họ, cho họ sức mạnh và tinh thần lực không gì sánh bằng, có thể tăng tinh thần lực của một người chưa bao giờ lên vũ trụ đến trình độ của tinh anh quân vũ trụ, mà áp chế cấp bậc đến từ chip tầng cao, thì khiến họ lúc chiến đấu kỷ luật nghiêm ngặt, quên cái chết và sợ hãi, đội ngũ như vậy, sức chiến đấu là tương đối đáng sợ.

Nhưng Quân Đoàn Tự Do bành trướng quá nhanh nền móng không vững chắc.

Lúc này, Thiên Hà Số 1 đột nhiên thành cô đảo, Lâm Tĩnh Xu cùng phần lớn người chip đời thứ năm bị nhốt ở đó. Người chip đời thứ tư hoang mang không biết làm sao, người chip đời thứ ba đương nhiên cũng luống cuống theo… Giống như bài Domino, đổ một quân là đổ một chuỗi, “trật tự” không gì phá được bên trong Quân Đoàn Tự Do đã sụp đổ, đám binh lính đời thứ nhất kẻ sợ chết kẻ hoảng loạn, ngay lập tức biến thành một đám ô hợp.

Đơn binh sức lực mạnh hơn, đám ô hợp cũng chẳng là gì, lực cánh tay của tinh tinh gấp mấy lần đàn ông trưởng thành, mà mấy trăm triệu năm rồi cũng không thấy chúng có thể bò lên một chút trên chuỗi thức ăn.

Thiên Hà Số 2, Thiên Hà Số 3… Trường học, quảng trường, khắp nơi đều là người phản kháng.

Hai mươi mấy năm trước, mọi người bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài Vườn Địa Đàng, trơ mắt nhìn hải tặc giày xéo quê nhà, thiên đường vỡ vụn, ngân hà đứt đoạn, đại đa số chỉ biết ôm đầu ngồi khóc, cầu khẩn thuốc cảm xúc khắp nơi, hoặc là tự sát trốn tránh.

Song một cơn sóng lớn xô qua, cát vụn bị gột rửa, vậy mà không bị xô đi, phần lớn ở lại tại chỗ. Họ vùng vẫy sống sót, thích ứng với nhân gian rời khỏi Vườn Địa Đàng.

Đến bây giờ, mọi người năm đó từng ôm đầu khóc lóc vì Vườn Địa Đàng đã cầm vũ khí lên, xua cơn ác mộng tới gần.

Thiên Hà Số 1.

Liên quân nhân loại lâm thời thành lập tụ tập ở Mân Côi Chi Tâm, Hope không hề giấu riêng giao két sắt và thiết bị khởi động đào ở cứ điểm Thành Thiên Sứ cho Bạch Ngân Tam, đồng thời, Lục Tất Hành truyền tin về Thiên Hà Số 8 bên kia lỗ hổng thời gian, nói qua về tình hình, bảo Turan chuẩn bị tiếp nhận người dân tị nạn tạm thời, và chuẩn bị tăng viện bất cứ lúc nào.

Liên quân thủ tại Mân Côi Chi Tâm, sau lưng là chốn đào nguyên, trước mặt là yêu ma quỷ quái, lui không được, chỉ có thể chuẩn bị chiến đấu đến cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play