Khán giả hô to lên rầm rộ cổ vũ cho cả Fuu và Nigi. Hai người đứng đối
diện nhau, ánh mắt đầy kiên quyết. “Biết chơi à?”, Fuu lên tiếng trêu
chọc. Cô nàng bản lĩnh đáp lại “Tất nhiên! Không phải chỉ có một mình
anh đâu!” “Người yêu tôi giỏi phết nhỉ?” “Hứ!” Bóng trên tay Nigi đập
xuống sân, một nhịp, hai nhịp, cô khụy gối xuống, rồi, bụp, Nigi lướt
ngang qua người Fuu, mang theo trái bóng bên mình, chạy thật nhanh đến
cây rổ cao phía trước. Trong khi đó, Fuu vẫn còn hơi bất ngờ khi thấy
Nigi của mình lại có thể chơi giỏi vậy. Vừa quay người chạy lại thì Nigi đã bật nhảy lên và ném cú bóng vào rổ đầu tiên. Tiếng hò reo vang lên
dữ dội của các anh trai “Trời ơi em ơi tuyệt quá!!!!” “Em ới em ơi tên
gì thế!!!” “Đáng yêu quá bé ơi!!!” Nigi nhếch mép ngẩng cao đầu nhìn Fuu đầy kiêu hãnh. Lần này, bóng trên tay Fuu, anh trông vẫn thản nhiên vô
cùng. Cũng như lúc nãy, nhưng lần này là tới phiên Fuu tỏa sáng. Anh
nhanh chớp mắt đã vượt qua Nigi làm cũng ném một cú như cô lúc nãy. Tỉ
số bây giờ là 1-1 đều. Các cô gái bắt đầu cất giọng thánh thót “Fuuuuuu
ơi!!! Anh tuyệt quá!!!” “Cố lên Fuu ơi!!!!!” Không chịu thua, để chứng
tỏ bản lĩnh của mình, lần này, lượt của cô, Nigi chuyển sang chơi cách
khác. Cô không tranh thủ sơ hở để vượt qua Fuu nữa, mà cô chợt dừng lại, lùi về phía sau nhanh như chớp, rồi từ khoảng cách xa, nhún gối bật
lên, ném vào một cú 3 điểm. Có thể ném từ khoảng cách gần nửa sân đó,
hẳn là phải có rất nhiều lực và kĩ thuật mà không phải hầu như ai cũng
làm được. Nigi lại ném không chần chừ do dự vậy, chắc cô cũng không phải là dạng vừa. Sự kịch liệt của trận đấu ngày càng đi lên. Tuy không ném
được một cú ở xa như Nigi, nhưng Fuu lại ghi bàn rất đẹp với một cứ
alley-hoop úp rổ từ xa. Cổ động viên phấn khởi cả lên. Trái cuối cùng
rồi, anh ghi bàn trước sẽ thành người chiến thắng. Mà dù ai thắng đi
chăng nữa thì cả hai cũng đã trở thành chủ đề hot cho trường ngay thôi.
Nigi cũng có thể cảm nhận được sự tập trung của Fuu giống hệt như cô
hiện giờ. Cô sang trái, anh cũng chặn, lấy đà sang trái rồi đột ngột
chuyển sang phải, tưởng là thành công rồi nhưng không, Fuu cũng nhanh
lắm, anh đã kịp chặn đường cô lại. Anh ấy cao to hơn cô, đã thế cũng
nhanh nữa, khó mà qua được đây. Bình tĩnh, Nigi kéo chân lùi về phía
sau, rồi nhón chân giơ tay một lần nữa sử dụng cú ném từ xa. “Bộp!” Trái bóng vừa rời khỏi tay Nigi 2 giây đã bị Fuu lập tức block lại. Anh cướp được bóng, hai người nhanh chóng đổi nước cờ. Cạnh tranh nhau là thế,
hai người hình như vẫn còn tâm trạng để chọc nhau “Quà anh đâu?” “Quà gì cơ?” “Quà Valentine.” “Không có” “Cái gì?” “Đã bảo là không có!” Fuu
thừa cơ tính xông lên thì thầy giám thị từ bên ngoài chạy vào, tay cầm
theo cây roi “Đã đến giờ vào học rồi sao còn ở đây? Tôi cho mấy anh chị
vào sổ hết giờ!” Hốt hoảng, cả đám bỏ sân bỏ bóng bỏ của chạy về lớp của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT