Ly thứ hai, rồi ly thứ ba, thứ tư, Nigi cảm thấy mình say dần. Gương mặt cô đỏ ửng lên, đầu bắt đầu choáng váng rồi nhưng cô vẫn xin thêm một ly nữa. Ayman lo lắng “Nigi em gái à, em say rồi ấy!” “Em...không có say
đâu ah...” “Không được đâu nha!” “Một ly nữa thôi, chỉ một ly nữa thôi,
anh nha!” “Haizz, bó tay em luôn, giọng điệu như thế, từ chối sao được.” Nigi cầm ly rượu cuối của mình lên, chợt, nước mắt rơi xuống. Sao lại
thế này, tự nhiên lại khóc thế này. Cô không điều khiển được chính những giọt nước mắt của mình. Cô gục xuống bàn, người run lên. Ayman vừa chào khách thì thấy Nigi như vậy, liền quay sang hỏi thăm “Em gái! Em sao
vậy!? Em gái” Nigi im lặng, không nói. Lo lắng, anh lay lay người Nigi
“Này! Trả lời anh đi chứ!” “Hức hức...” Ayman nghe được tiếng khóc vọng
ra từ Nigi. “Em gái...” “Tại sao...lại như vậy chứ...hức...Em cũng
là...con người mà...sao lại đối xử với em...như một món đồ chơi vậy
chứ...” Có chút thắc mắc, Ayman hỏi, giọng não nề “Em nói vậy là...” “Là Fuu đấy a!” Lâng lâng trong cơn say, Nigi không ngại kể ra hết sự tình
của mình. Ayman lắng nghe, không nói gì, gương mặt lộ vẻ thông cảm, lấy
tay xoa xoa đầu cô.
Lát sau, thấy Nigi không nói gì cả, anh nhìn gần lại thì thấy, cô ngủ
rồi. Lấy tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi cô, anh ngắm
nhìn, khuôn mặt đáng yêu ấy, hầu như lúc nào, nhìn cô cũng toát lên một
vẻ đáng yêu trông thấy. Người ta có câu “Hồng nhan bạc mệnh”, anh cũng
cảm thấy buồn thay cho cuộc đời một nữ sinh như cô. Đó giờ, bản thân
Ayman chưa yêu ai, nên nỗi đau thế này, anh không thể nào thấu hiểu hết. Nhưng mà, nghe những lời tâm sự chua xót từ tận trong thâm tâm thế kia, lòng anh lại dấy lên một mong muốn, giá như, anh có thể làm chỗ dựa,
che chở, bên cạnh Nigi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT