“Ơ! Sao cô lại ngồi đây?” Giọng nói này, không phải rồi, không phải Fuu
đâu. Nigi im lặng, cúi đầu không nói gì. Hình như, bản thân cô đã ảo
tưởng quá rồi, đến giây phút đau buồn thế này mà vẫn nghĩ đến anh ta, cô đã yêu anh quá nhiều rồi ư? Người thanh niên đó thốt lên ngạc nhiên
“Trông quen quen... Ớ kìa, không phải là cô bé khối 10 hôm bữa chạy sang lớp anh tìm Fuu đây mà!” Lúc này, Nigi mới ngẩng đầu lên, nheo mắt để
nhìn kĩ hơn. Khuôn mặt người trước mắt hiện rõ dần sau lớp màn mưa. Đúng thật, là anh ở lớp Fuu đây mà. Nigi mở to mắt vì sự trùng hợp này. “Ôi
em gái, sao lại thành ra thế này, đi đi vào đây!” Anh ta mở ra một cánh
cửa nhỏ kế bên đấy. Thế mà nãy giờ Nigi không thèm để ý là có sự hiện
diện của nó.
Anh ta dìu Nigi bước vào bên trong cánh cửa đó. Một căn phòng nhỏ với
những bộ trang phục phục vụ được treo ngăn nắp trên dãy móc đồ. Còn chưa biết đây là đâu, anh ấy đã bảo Nigi đứng đây một lát, anh sẽ đi lấy cho cô một bộ đồ khác để thay. Nigi đứng đợi, tiện mắt ngó quanh phòng, chỗ kia còn có cà vạt, rồi tạp dề. Lắng tai kĩ một chút, cô nghe có tiếng
xập xình náo nhiệt phát ra từ nơi nào đó vang vảng sang. Điệu nhạc sôi
động cuồng nhiệt thế này, không lẽ đây là... “Em gái!”, cậu con trai đó
xuất hiện cùng với một chiếc váy trơn thẳng sọc ca rô trên tay “Em mặc
vào đi, kẻo bệnh giờ!” “Mà cái này...” “Không sao đâu, anh mượn của đồng nghiệp ấy, em vào phòng thay đồ bên kia kìa.” Bộ đồ ướt sũng của Nigi
cũng quá nặng nề rồi, cô quyết định nghe theo lời giúp đỡ quan tâm ấy.
Thay chiếc váy vào, người thì nhẹ đi nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu nỗi
đau. Nigi ngắm mình trông gương, chải lại mái tóc của mình, rồi khuôn
mặt của Fuu dần hiện ra. Nigi lắc lắc đầu, ngăn chặn cảm xúc của mình
lại. Cô bước ra, tính rằng sẽ nói lời cảm ơn rồi đi về thì thấy anh kia
cũng khoác lên mình một bộ đồ phục vụ. “Ồ xong rồi à! Em mặc hợp lắm
ấy!” “Cảm..cảm ơn anh!” Anh bước lại gần “Em gái tên gì nhỉ, anh có hân
hạnh được biết không?” “À, em là Nigi, rất vui được anh giúp đỡ ạ!” “Hì
không cần khách sáo, anh là Ayman!” "Ayman à, nghe là lạ nhỉ." "Hì, vì
vốn không phải tên Nhật mà em!" “Ý, thế anh là...con lai ạ?” “Ừ, mẹ anh
người Jordan, ba anh thì Nhật” “Tuyệt quá!Hèn chi nhìn anh vừa có nét
đẹp Nhật mà vừa mang nét đặc trưng phương Tây nữa!” “Em làm anh ngại
này! Không tuyệt như em nghĩ đâu em gái!” Ayman cười khì khì khi được
khen. Anh tiếp lời “À, sao em lại một mình dưới mưa thế? Cái tên Fuu
đâu?” Nghe tới đây, Nigi im lặng, cúi đầu, đôi mày trở nên ũ rũ khác hẳn dáng vẻ vui vẻ lúc nãy. “Ah...Anh xin lỗi, có lẽ, làm em buồn rồi.”
Nigi lắc đầu, ngước mặt lên cố cười thật tươi “Có gì đâu anh! Em chả sao cả!” Dù cố che giấu, nhưng Nigi không thể qua mắt được Ayman. Anh vẫn
có thể cảm nhận rõ nỗi đau sau nụ cười đáng yêu ấy. “Hay là...để anh mời em một đêm nha!” “Dạ?” “Hì, theo anh!” Nói rồi, anh dắt tay Nigi đến
một căn phòng khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT