Một lần, cô phải đi về một mình vì cô bạn kia có hẹn với anh chàng hôm
bữa. Chả sao, dù gì chân cô cũng đỡ hơn rồi. Chuyến tàu điện đi về lúc
nào cũng đông hơn buổi sáng, Nigi phải cẩn thận lắm để đừng ai lỡ đụng
phải gót chân đang băng gạc trắng của cô. Kể ra cũng khó khăn thật,
người này chen chúc người kia đi đi lên. Cô thầm ước giá như có con bạn
bên cạnh thì hay biết mấy. Chợt, có một bàn tay đỡ lấy vai cô. Nigi nhìn sang, là Fuu. Cái gương mặt điển trai quen thuộc đó dìu cô vào trong
tàu điện. Chiếc xe di chuyển, anh vẫn đứng ngay trước mặt cô. Nhìn Nigi
mặt đỏ hoe, chẳng dám ngước mặt lên nhìn anh một lần, Fuu bật cười, chả
hiểu cô ta là thể loại gì mà ngại trông đáng yêu phết. Hai người cứ im
lặng cho đến khi anh cất tiếng hỏi “Cô bạn của cô đâu rồi?” Ngập ngừng,
Nigi trả lời “Hôm nay nó bận.” “Ừ” Bộ đó giờ anh ta vẫn dõi theo cô à,
sao mà biết cả chuyện bạn cô hay đưa cô về vậy. Lạnh lùng im lặng, bầu
không khí sao mà hỗn độn quá. Nigi liếc liếc mắt lên nhìn người con trai trước mặt. Càng nhìn, quả thật anh ấy rất đẹp trai. Mái tóc nâu ánh
được chải chuốt gọn gàng rất hợp với đôi mắt to đen nhánh đầy mị lực ấy. Bất thình lình, Fuu liếc sang ánh mắt của Nigi nãy giờ cứ lén lút nhìn
anh. Bị phát hiện, cô loay hoay cúi mặt sâu thật sâu, mặt đỏ bừng. “Có ý đồ gì mà cứ lén lén lút lút nhìn trộm tôi là sao vậy?” Anh hỏi, đưa mặt gần sát lại cô. “Có...có gì đâu...”, giọng cô lấp ba lấp bấp như đứa
trẻ đang tập nói ấy, “Mà...mà sao anh lại ở đây...?” “Để đưa cô về chứ
sao.” Câu trả lời của anh thật dứt khoát. Anh thật sự quan tâm cô ư,
điều đó làm cô thấy khó xử quá. Cô cũng không biết vì lí do gì mà tim
loạn nhịp như vậy, đâu phải là lần đầu cô nhận được lời tỏ tình hay đi
với anh đâu.
[Quý khách chú ý, tàu đã tới trạm...] Tới trạm rồi, Fuu dìu Nigi ra,
từng bước từng bước đi khỏi nhà ga. Thấy Nigi cứ cố gắng nhấc từng chút
từng chút, Fuu thấy có chút khó chịu. Anh bước lên phía trước, quay lưng về phía cô, ngồi xuống, hai tay đưa ra phía sau ra hiệu. Biết ý anh là
muốn cõng cô, Nigi liền từ chối “Không, không cần đâu! Tôi tập đi từ từ
là được rồi.” Nghe vậy, Fuu quay lại, ánh mắt lạnh toát “Cô tính lết tới khi nào mới về tới” “Thì một chút nữa là tới rồi” “Tôi đói rồi” “Thì
liên quan tới tôi?” “Giờ cô có lên không?” Ánh mắt anh lúc ấy lườm cô
như hàng ngàn tia sét đánh vào người khiến cô phải im lặng tuân theo.
Lưng anh sao mà ấm áp quá, lần nào cô cũng cảm thấy vậy. Mỗi lần ở bên
anh, cô không hề sợ gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT