“Biến thái! Anh không sao chứ?”, cô chạy lại cạnh anh, hỏi thăm. Dù cô rất căm giận anh ta, nhưng anh cũng đã giúp cô một lần rồi. Mà cho dù có vì chăng sao đi nữa, gặp tình huống này, cô không ngồi yên phớt lờ qua được. Thấy thân hình anh có vẻ đau lắm, nhưng Fuu chẳng lên tiếng. “Nhà anh ở đâu, tôi đỡ anh về.” Fuu vẫn im lặng, tay ôm vùng bụng của mình. Hết cách, Nigi choàng tay anh lên vai, dùng mọi công lực dìu anh về nhà mình.

Fuu thả lỏng cơ thể đầy thương tích của mình trên chiếc sofa êm ái ngày nào. Nigi cởi dần từng chiếc cúc áo ra, thoa thoa thuốc vào vết thương của anh. “Ráng chịu đau một chút nha”, Nigi lên tiếng báo. Fuu nghiến răng mạnh, chịu đựng trong khi Nigi đang băng bó chỗ đau cho anh thật cẩn thận. “Anh ăn gì chưa, hay tôi làm gì đó cho anh ăn nhé?” Nigi hỏi, nhưng Fuu chỉ im lặng. “Ưm...để tôi đi lấy thuốc giảm đau cho anh.” Cơn đau có vẻ giảm xuống phần nào rồi, nhưng Fuu vẫn chẳng nói một lời nào, gương mặt lạnh tanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play