Những ngày sau cũng thế, Nigi lặng lẽ ra về, Fuu âm thầm theo sau. Nỗi
buồn chẳng biết giải tỏa vào đâu, Nigi cũng chẳng thể khóc nữa. Nước mắt như đã cạn, cô tìm đến rượu bia. Uống vào thì đắng, cũng chẳng giúp cô
được mấy. Sau hai tuần, tuy còn vết rách lớn trong tim, cô quyết định sẽ sống tốt lại, không vì người đàn ông không xứng đó mà thay đổi cả cuộc
sống cô. Trong một lần mua nguyên liệu làm bánh về, đi ngang một góc nhỏ cách nhà cô không xa lắm, Nigi nghe có tiếng đánh đập. “Lại là lũ côn
đồ đánh đập nhau nữa chứ gì” –Nigi nghĩ thầm, trong lòng vốn chẳng thích chuyện bạo lực này từ nhỏ, cô phớt lờ bỏ đi. Chợt, có tiếng khóc của
trẻ nhỏ phát ra. Cô nhìn xung quanh, cố lắng tai nghe, âm thanh đó rõ là từ chỗ đang diễn ra vụ bạo lực cô. Vừa lo, vừa thắc mắc, không biết có
nên vào hay không thì có một lực nào đó, khiến cô không kìm được bước
chân của mình, bước sâu vào trong xem có chuyện gì.
Nigi nghe dần rõ hơn, đúng là tiếng khóc của một đứa bé, à không, một
cậu nhóc mới đúng. Cô hoảng hốt khi lén đưa mắt nhìn vào khung cảnh lúc
đó. Một cậu bé đang ngồi trên đất dịu mắt khóc liên tục, ngoài ra, còn
có một người con trai đang đứng ra tỏ vẻ bảo vệ cậu bé đó. Càng ngạc
nhiên hơn khi người hùng đó lại là tên biến thái mà cô ôm hận bấy lâu
nay. Xem ra nếu bỏ qua tính cách biến thái của hắn thì xem ra hắn ta là
một người tốt ấy chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT