17 tiếng đồng hồ trôi qua trong lẳng lặng. Tin nhắn từ Messenger [Anh đã hạ cánh rồi]. Nigi vừa thấy lòng nhẹ nhõm, vừa thấy buồn. [Thế thì tốt
rồi! Anh nghỉ ngơi đi] [Ừ! Em cũng lo ăn uống gì đi] [Em ăn rồi] [Bé
ngoan] Sau một hồi nhắn tin, cô đành phải tắt điện thoại để Fuu có thời
gian nghỉ ngơi sau hơn mười mấy tiếng ngồi vật vã trên máy bay. Bây giờ, khoảng cách địa lý của hai người phải nói là rất xa, một người phương
Tây, người phương Đông, một người Châu Á, một người Châu Âu, gần như nửa vòng Trái Đất.
Sau một hồi lăn lộn trên giường và bật lên nghe
những bản nhạc yêu thích, Nigi, tắt đèn ngủ. Cũng đã khuya rồi, cô trằn
trọc mãi khi cứ cảm thấy thiếu vắng một người bên cạnh. Cái giường trông to hơn, trống trải hơn. Xếp gối xung quanh thành giường để thu hẹp
khoảng cách nằm của cô lại cũng không thể lấp đầy khoảng trống đang
thiếu. Úp mặt vào gối, nhắm tịt mắt, cô nhớ anh quá. Chợt “Ting Ting!”
Tiếng chuông điện thoại reng lên báo có tin nhắn đến. Lật đật tìm chiếc
điện thoại, cô nàng mừng rỡ khi thấy tin nhắn từ Fuu “Anh nghĩ là em
không ngủ được. Mình video nhau được chứ?”
Đúng là, ở chung
nhau, yêu nhau bấy lâu nên dường như hiểu được lòng nhau. Không một chút chần chừ, Nigi bấm gọi video cho anh. Thấy rồi, khuôn mặt của anh hiện
ra sau màn hình. Không một chút thay đổi, vẫn là khuôn mặt, đôi mắt, bờ
môi, mái tóc ấy. Nếu như trên trời thật sự có tồn tại phép màu, cô sẽ
ước mình có thể phóng qua chiếc điện thoại và ôm chầm lấy anh ở bên
đấy.
Fuu kể về chuyến đi dài ngồi lì trên máy bay khiến tay chân anh có hơi phần nhức mỏi. Nhưng đồ ăn trên đấy khá ngon. Nigi cũng kể
lại Ayman đã đưa cô về và hai người cùng nhau đi ăn trưa và trò chuyện
to nhỏ một lát. Fuu đang nằm trên một chiếc giường ở căn phòng mà ba mẹ
Nigi sắp đặt sẵn cho anh.
[Bên đó là mấy giờ rồi?] Fuu hỏi, tựa lưng vào đầu giường. “Hm...” Nigi liếc đồng hồ “12h hơn rồi...” Thời gian
trôi nhanh chóng mặt. Cô có thể đoán được tiếp theo anh sẽ yêu cầu cô đi ngủ. Và đúng vậy, [Em ngủ đi, trễ rồi] “...Vâng...” Nigi trả lời một
cách miễn cưỡng.
Fuu chăm chăm nhìn khuôn mặt cô nàng trở nên
buồn bã dần. [Nigi nè...] Anh cất giọng, dịu dàng [...đừng buồn nhé, rồi ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Tới lúc đó, em không được từ chối làm vợ
anh đâu đấy!] Câu nói ấy như một lời cầu hôn nhẹ nhàng đi vào lòng Nigi. Cô nàng cúi mặt, im lặng. Fuu vẫn dán mắt vào màn hình, chăm chú nhìn
Nigi. Vai cô nàng khẽ rung. [Nigi...] Fuu bắt đầu lo lắng [Em nè...?]
Dường như không thể kìm chế được nữa, Nigi bật khóc. Cô lấy tay che
khuôn mặt đẫm nước mắt của mình, giọng nói run lên từng chữ “Em...sẽ
không buồn đâu... Hức...Anh... nói đấy nhé... đồ... biến thái...”
Có phải là, Nigi vừa đồng ý lời hứa hẹn của anh? Điều ấy khiến anh chàng
lạnh lùng thường ngày bỗng trở nên bối rối và ngượng ngùng
[Vậy...em...đừng khóc nữa! Ngốc!] “Em không có khóc...” [Rõ là em đang
khóc...] “Em không có khóc!” Nigi lớn tiếng, tay lau đi khóe mắt, giương mặt thẳng vào màn hình, mắt mở to. Nhìn đôi môi đang mím chặt, đôi mắt
rưng rưng, Fuu ngẩn người, rồi nhẹ cười [Vâng vâng, em không khóc, là
anh sai.] Họ nhìn nhau, cười. [Thôi ngủ đi, tình yêu] “Em ngủ đấy!” [Ừ,
ngủ ngoan, anh yêu em] “Em yêu anh”
Chần chừ một hồi, Nigi đành tắt máy, ngã mình lên giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT