“...” Nigi ôm chặt lấy Fuu, không thể thốt lên được lời nào. Họ đang ở sân bay, cùng với Joyce, chuẩn bị xuất cảnh. Giây phút đó, Fuu cũng không biết nên nói gì, chỉ biết giang vòng tay to lớn ấm áp của mình giữ mãi Nigi trong lòng. Bàn tay Fuu nhẹ xoa xoa lấy mái tóc Nigi. Anh chỉ muốn ôm cô nàng mãi thôi, sẽ như thế nào nếu phải xa nhau đây? Sẽ nhớ lắm, đau lắm, thương lắm, xót lắm, khốn khổ lắm.

Joyce quay mặt sang chỗ khác, rồi anh bước chân tới một quầy nước để cho hai đứa em có thể tự nhiên mà lưu luyến nhau. Một lí do nữa khiến anh không dám đối mặt với cảnh trước mắt, là vì, nó sẽ làm anh cảm thấy cô đơn lắm. Đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào sân bay trông như anh đang chờ một ai đó, ai đó chạy đến, kêu tên anh, rồi ôm chầm lấy anh, níu kéo anh lại. Joyce nhếch môi cười và nghĩ thầm “Thật ngu ngốc!” Đúng vậy, anh thật ngu ngốc. Cô nàng quyến rũ kia bây giờ chắc đang vui vẻ hạnh phúc nằm trên giường cùng cậu con trai đó rồi, đâu có thời gian mà nghĩ tới anh đâu chứ. Biết thế, sao anh vẫn cứ ôm ấp một tí hi vọng nhỏ nhoi kia. Nhưng cuối cùng, bóng dáng người đó mãi chẳng xuất hiện, cũng không một lời tin nhắn nào cả.

“Em phải ngoan đấy, ăn uống đầy đủ, đừng học hành quá sức rồi sinh bệnh, đừng có đi chơi khuya, không được lại gần thằng con trai nào,...” Fuu dặn dò Nigi đủ điều trong khi cô nàng vẫn cứ dúi mặt vào ngực anh mãi không chịu rời. Thấy Nigi không động tĩnh gì, anh liền khẽ lấy tay chạm vào gương mặt cô ấy, nhẹ nâng khuôn mặt đang cúi gầm lên. Mí mắt cô rưng rưng, nhưng cô cố gắng để không cho nó rớt xuống giọt nào. Tay nắm chặt lấy áo anh, cô cười, miễn cưỡng “Em biết rồi! Anh nhất định phải sống thật tốt đó! Không được bỏ bữa, phải ngủ đứng giờ, phải biết chăm sóc bản thân, rồi còn...còn phải nhắn tin cho em mỗi ngày đó, nhất định đó! Và...quan trọng hơn là... không được quên em đâu đó... không được... ve vãn bất kì cô gái nào đâu đó...” Nghe cô nàng thốt ra từng lời, trái tim Fuu như thắt lại. Anh không kiềm được, liền hôn cô một cái thật dài, thật nồng nàn, thật...lưu luyến. “Anh hứa, anh yêu em, anh hứa, sẽ quay về, rước em lên xe hoa, công chúa của anh” “Anh phải giữ lời đấy!” “Anh thề! Em cũng phải chờ anh đấy!” “Em hứa, đồ biến thái! Em yêu anh!” Trán chạm trán, họ thì thầm vào tai nhau những lời hứa hẹn đường mật trước cuộc chia tay dài dằng dẳng 3 năm.

“E hèm!” Joyce quay lại sau khi mua xong cốc cà phê sữa và ra hiệu. Phải đi rồi. Joyce bước lại gần xoa xoa đầu cô em gái rồi nói câu tạm biệt. Fuu một lần nữa hôn lên trán Nigi, vẫy tay, rồi quay lưng bước đi. Những ngón tay lúc nãy nắm chặt lấy nhau dần buông lơi đi, và, anh đi rồi. Nigi đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh dần xa. Hai người họ đi đã đi vào khu xuất cảnh, trước khi bước qua cánh cửa ngăn cách giữa người đi và ở lại, Fuu không quên quay đầu lại, nhìn về phía Nigi, cười, giơ tay cao vẫy chào. Cô nàng cũng đáp lại, cười thật tươi, rồi, Fuu cùng Joyce, đã đi xa.

“Cậu ổn chứ?” Joyce hỏi khi Fuu cứ nắm chặt siết lấy bàn tay của mình. “Ổn” Fuu đáp, ngắn gọn. Joyce thở dài “Con bé sẽ biết cách chăm sóc bản thân tốt thôi”. Fuu không đáp, ngầm đồng ý, anh cũng tin là vậy, vì cô là Nigi của anh mà. Đi một hồi, Fuu lại hỏi “Anh thì sao?” “Sao là sao?” Joyce tròn mắt hỏi. “...Anh ổn chứ?”. Câu hỏi ấy khiến Joyce lại, rồi anh ngẩng cao đầu trong chiếc kính râm đen, đáp mạnh mẽ “Tất nhiên là hoàn toàn ổn”. Joyce hiểu, câu hỏi đó của Fuu hoàn toàn không chỉ có ý là như vậy, anh hiểu chứ.

Tay Joyce vẫn đút vào túi quần, cầm chặt lấy chiếc điện thoại của mình, màn hình vẫn hiện trang tin nhắn và có một tin nhắn đã được gửi từ chính chủ nhân điện thoại “Hôm nay, anh sẽ về nước. Tạm biệt em. Take care” Anh cũng không biết tại sao bản thân lại gửi tin nhắn đó cho cô ấy, dù biết rằng cô ấy sẽ không quan tâm đến, nhưng, vẫn cứ ray rứt thế nào. Mười phút rồi, không một tin nhắn trả lời, anh thản nhiên tắt điện thoại. Trái tim đau nhói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play