Shita lấy tay lau đi những giọt lệ đang rưng rưng trên đôi mắt u buồn
của Gin. Nghe kể lại, cậu thật sự bất ngờ không kém. Cái tên Joyce ấy
hóa ra lại là anh trai của Nigi cơ đấy à. Trớ trêu quá. Nếu biết sớm
hơn, thì cậu đã không dễ dàng ngoảnh mặt làm ngơ, không dễ dàng mà để
Joyce kéo Gin về phía anh ta.
Nếu biết sớm hơn, thì cậu đã có
thể bảo vệ Gin rồi... Shita nhìn thẳng vào mắt Gin, đôi mắt ánh lên một
sự cuốn hút nào đó, thật nghiêm túc, khiến Gin đỏ mặt. Cậu ôm lấy cô vào lòng, da chạm da. Siết Gin thật chặt, Shita nhắm mắt lại. Cậu bắt đầu
suy nghĩ, một suy nghĩ chín chắn hơn trước đó nhiều.
Tuy không
phải là lần đầu, Gin và Shita gần gũi nhau thế này, mà sao, lòng Gin vẫn cứ hồi hộp, tim đập liên hồi. Cái cảm giác này, khiến cô vừa ngượng, mà cũng khiến cô cảm thấy bình yên nữa. Không một chút sợ hãi, không một
chút lo lắng gì khi ở bên người con trai này. Tại sao vậy? Gin cũng khẽ
nhắm đôi mắt mình lại, cảm nhận từng chút trong khung cảnh ấm áp này. Lỡ rồi sau này, liệu có còn ngày nào để cô có thể tìm lại cảm giác này
không?
Về à? Sao sớm vậy? Đó là những gì Gin nghĩ. Tận sâu trong lòng cô, cô vẫn
muốn như thế này, kéo dài thêm nữa. Mà sao, cậu ta đã muốn rời khỏi cô
rồi ư? Là chơi xong rồi nên muốn đi à? Gin ngồi dậy, cúi mặt, lấy chăn
che lại thân mình. “Ừ, cậu về đi” Cô nói, giọng lạnh nhạt.
*Có bạn nào đã nghĩ sẵn kịch bản cho những phần tiếp theo chưa nhỉ:))???*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT