Joyce ghé vào quán tokkboki ngày xưa hay đến, mua ba phần ăn lớn về theo như yêu cầu của cô em gái. Ngoài mặt thế thôi, chứ anh hai vẫn là anh
hai, “Trời đất lớn nhất, nhưng muội muội vẫn là số một”. “Cạch”, anh mở
cửa bước vào. Ngó từ phóng ngủ xuống, thấy Joyce đang cởi giày ra, liền
tươi tắn chạy ra “Ahhh đồ ăn về”. Vừa tính chồm lấy đồ ăn thì Joyce đã
kịp giơ lên cao khiến cô hụt chân mém vấp té. “Anh!!!” Nigi phồng má
giận dữ. “Tối ngày trong đầu toàn đồ ăn” Joyce lạnh giọng. “Kệ người ta, đưa đồ ăn đây” Nigi nhón nhón chân. “Không, đồ lùn” “Keo kiệt” “...Vậy
nhịn ăn đi” “Ơ thôi, thôi mà!!!” Bị dọa, Nigi liền tỏ ra đáng thương.
Hai anh em cứ thế mà chọc ghẹo đùa giỡn, để lại mình Fuu đứng dựa vào cầu thang, thở dài.
Cuối cùng thì, món ngon cũng được dọn ra. Cả Nigi và Joyce, mắt đều sáng rỡ, lập tức thưởng thức. “À, chuyện gì?” Joyce hỏi khi chợt nhớ ra mục đích về sớm của mình là gì. Nigi và Fuu nhìn nhau. Lát sau, Fuu đành vào vấn đề chính “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi”. Joyce không mấy gì là ngạc
nhiên “Ừ, vậy cậu chuẩn bị đi, thi đại học điểm cho cao vào, rồi đi với
tôi sang bên đó luôn”
Mọi chuyện được quyết định nhanh vậy ư,
Nigi còn chưa kịp... Cô nàng không dám lên tiếng, vì sợ rằng sẽ ảnh
hưởng đến lựa chọn của Fuu. Nhưng mà, sớm vậy ư, Fuu sắp đi rồi ư...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT