Ủa, Fuu, không phải đã về rồi à?” Một chị nhân viên thanh toán hỏi. Sau
khi chị dứt lời thì có thêm mấy anh phục vụ cũng quay sang nhìn “Ủa,
quay lại mua bánh cho người yêu nữa à?” rồi bọn họ cười lên trêu chọc.
“Không, hôm nay tôi không mua cho cô ấy nữa, mà dẫn cô ấy đến đây luôn”
Nói rồi, anh khoác vai Nigi như muốn giới thiệu rằng: Đây là người yêu
tao nè. Nigi đỏ mặt trước ánh mắt ngỡ ngàng cũng như khoái chí của bao
người. “Ghê nha ghê nha!”
Joyce đi phía sau, lặng lẽ bước vào.
Anh bước theo dấu chân của Nigi khi cô bị Fuu dẫn vào ngồi ở một bàn
trong quán bánh ngọt. Joyce và Fuu lướt qua chỗ nào là bọn con gái ngồi
gần đó đều không khỏi đưa mắt nhìn họ, ánh mắt lộ rõ bốn chữ: Đại mỹ nam kìa! Menu được đưa ra “Mời quý khách!” Một cậu bạn làm chung với Fuu
vừa phục vụ vừa đùa giỡn với anh. Nigi hớn hở mở menu ra xem, khuôn mặt
rạng rỡ với một thiên đường bánh hiện ra trước mắt. “Người yêu dễ thương nha!” “Im đi” Fuu lạnh lùng liếc cậu bạn. “Tên gì thế nhỉ? Tao làm quen nhá?” “Không biết” “Hừ, thế thì tao hỏi” Cậu ta vừa dứt lời thì đã bị
Fuu liếc và nhéo chân cậu một cái rõ đau “Đ...đauu...rồi rồi...không
hỏi...” Fuu liền buông ra. Cậu ta quay sang nhìn Nigi, tươi rói “Cô em dễ thương, em...a...hự...” “Em
chọn xong chưa?” Fuu liền ngắt lời bằng cách đạp vào chân cậu bạn một
cái...ứ hự khiến cậu chẳng thể gọi Nigi nữa. “Ưm... em không biết...
nhiều loại ngon quá...phân vân quá hì hì” Cô nàng lè lưỡi cười bởi sự
thèm thuồng quá mức của mình. Cũng đúng thôi, trông cái nào cũng hấp
dẫn, biết chọn cái nào bây giờ. “Thế thì đưa đây” Joyce chen vào, giọng
lạnh lùng với ánh mắt vô cảm xúc. Anh cầm lấy cuốn menu trên tay Nigi
cho dù cô nàng không có vẻ gì là đồng ý. Joyce nhìn qua một thoáng, rồi
bắt đầu gọi món “One Cream Matcha, one Teddy Mint, one Roll Panda and
three Itali Soda glasses.” Vì Joyce nói bằng tiếng anh nên khiến anh
phục vụ hơi hoang mang một tí, vội vã ghi lại các món được anh order.
“Anh hai, anh gọi nhiều vậy?” Nigi lên tiếng lo lắng cho túi tiền của
Fuu, vì dù gì Fuu cũng chỉ đi làm thêm thôi mà, tiền anh còn phải để
dành cho nhiều kế hoạch, sao mà lại... Hiểu sự lo lắng của em mình,
Joyce ngước mắt nhìn Fuu “Ý kiến cậu sao?”. Fuu đáp, thản nhiên “Cứ tự
nhiên”. Nigi biết, dù gì đi nữa, sao Fuu có thể nói ra là mình không đủ
chi trả cho số tiền này, nhưng vì lòng tự trọng của một chàng trai, anh
đành phải đề cao mình như vậy. Nhưng mà, không hiểu sao, cô thấy hạnh
phúc lắm. Joyce tuy lúc nào cũng trưng bộ mặt đáng ghét trước cô, nhưng
lúc nãy, chính anh là người gọi những món bánh mà cô thích nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT