“Hôm nay biết về đúng phòng mình ngủ nhỉ?” Nigi chống nạnh ưỡn người khi ông anh Joyce bước xuống phòng bếp sau cả một buổi sáng ngủ trong
phòng. Joyce không đáp, anh đi thẳng vào bàn ăn và ngồi. Tay chống cằm,
đôi mắt anh trong có vẻ khá thờ thẫn. “Tối qua không ngủ được à?” Nigi
tiếp tục nấu bữa tối cho ba người, vừa lo lắng hỏi. “Nhiều chuyện” Anh
nói, tay bắt đầu lướt lướt trên chiếc điện thoại. “Hừ!” Người ta quan
tâm mà tỏ thái độ kiểu đó, Nigi chả thèm hỏi han gì nữa. “Đang làm gì
đấy?” “Cơm cuộn trứng” “Lớn rồi chỉ biết làm mỗi món đó à?” “Nhịn ăn
đi!” Vừa dứt lời thì đột ngột không biết từ đâu Joyce đã đứng sau lưng
cô khiến Nigi mém hoảng cả hồn. “Một hồi nó lại khét nè”, Anh nói,
“Thiếu chuyên nghiệp quá, đưa đây.” Nói vậy thôi, chứ anh là người tự
giựt lấy cái chảo và trổ tài của mình cho em gái xem. Tuy là đáng ghét
thật, nhưng Nigi phải công nhận rằng, anh của mình rất giỏi, hầu như
trên mọi lĩnh vực, kể cả, thả thính gái. Cô còn nhớ hồi anh còn định cư ở đây, không biết bao nhiêu đứa con gái phải khóc lóc vì anh bị bệnh nên
không đi học được. Cô chẳng hiểu cái con người đáng ghét và luôn tỏ ra
vẻ cao thượng với ánh mắt lạnh băng đó thì có cái gì để mà tụi con gái
đó mê như điếu đổ vậy chứ. Nhưng mà, chính cô cũng không hiểu được bản
thân cô, lại đang đi yêu một người con trai trông chả khác gì ông anh
của mình – lạnh lùng, cao ngạo và ... điển trai.
“Thấy sự khác biệt chưa?” Joyce hãnh diện khi đặt dĩa đồ ăn mình làm
trên bàn. “Cũng vậy thôi!” Nigi đáp lại. “Đúng là dân nghiệp dư” Câu nói trêu chọc ấy của Joyce thì Nigi đã quá quen rồi, cô thậm chí chả thèm
để tâm, ngồi luôn vào bàn ăn. “Ủa, cậu gì đó đâu?” “Ý anh là Fuu?” “Ừ”
“Anh ấy đi làm thêm rồi” “Làm thêm? Cũng giỏi nhỉ. Biết đi kiếm tiền rồi đấy” “Chứ ai được sung sướng như anh đâu” Nói tới đây, tự dưng Joyce
liền im lặng. Ánh mắt anh có chút thay đổi. Nhưng chỉ một thoáng nên
không khiến Nigi có thể nhận ra được. Để tránh bị lộ, anh hỏi sang câu
hỏi khác “Thế cậu ta làm gì?” “Ưm...” Quả thật, Nigi không biết trả lời
thế nào, hay nói đúng hơn là ngay cả cô còn không biết, thì làm sao mà
trả lời được. “Hử?” “Em...không biết” Lúc này, Joyce liếc Nigi một rõ sợ “Không biết?” Cô khẽ gật đầu. “Vậy mà yêu với đương” “Tại...tại em
không hỏi thôi...” “Làm ở đâu biết không?” “Hm...Hình như là... gần chỗ
sân ga thì phải...” Nigi không dám chắc vì cô chưa bao giờ đến chỗ mà
Fuu làm việc cả. “Thế lát đi không?” “Đi tới đó?” “Ừ” Nghe lời đề xuất
ấy, Nigi thì sợ làm phiền đến Fuu khi anh đang làm việc, nhưng trong
thâm tâm, cô vẫn rất tò mò về công việc của anh. Hai anh họ tiếp tục
ngồi ăn, không nói không rằng nhưng cũng tự hiểu, cả hai đều đồng tình
với ý kiến của nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT