“Cạch cạch”, cánh cửa dần hé mở. “ Good Morning”, tên đó la lên vừa đúng lúc Fuu lao tới. “Hự”, hắn liền đỡ cú đánh của Fuu. “Ái chà xem ra cũng có võ nha”Fuu nhếch mép cười. Hắn ta liền đáp lại “ Ái chà, xem ra cậu
vô lễ rồi đó” “Nói gì cơ?” Fuu vừa vung tay lên thì bị Nigi ngắt nhịp
cảm xúc “Fuu! Dừng tay!” Quay phắt người, anh hỏi “Em sao vậy”. Ngồi
trên giường, Nigi ấp úng “Fuu à, người này...” “Hử?” Fuu chau mày đầy
thắc mắc. “À, không cần em giới thiệu, tôi là Joyce” “Là ai?” Sự phũ
phàng của Fuu người con trai trước mặt mặt mày tái mét “Này! Đừng nói là nó...” Vừa nói, anh ta vừa chỉ tay về phía Nigi. “Cái tên nghe quen
quen” Fuu ngước mắt lên trần nhà ra vẻ suy ngẫm “À, là cái ông anh xấu
xa trong tấm ảnh gia đình kia không?” Fuu liếc mắt về bức hình gia đình
của Nigi được treo trên một góc tường. “Cậu dám nói ai xấu xa hả...” Cái người tên Joyce đó nắm đấm tay lại, lộ vẻ tức tối. “Anh hai, Fuu, cả
hai thôi đi!” Nigi nãy giờ chứng kiến mọi lời cãi vả của họ mà cảm thấy
buồn cười vô cùng. “Anh hai? Là anh ta thật à?” Fuu chỉ tay về hướng
Joyce, hỏi Nigi. “Vâng, anh ta đó!” Trông khi Joyce lộ ra vẻ tự mãn tay
đứng khoanh tay đầy hiên ngang thì gương mặt của Fuu từ đầu buổi đến giờ vẫn không hề thay đổi. Anh nhìn Joyce bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi chỉ
nói hai chữ “Chào anh” Joyce liếc mắt “Chỉ vậy thôi à?” “Ừm” “Cậu...”,
đang nói, anh chợt ngừng lại khi phát hiện ra, này giờ trên người Fuu
chỉ có chiếc quần lót. Từ nãy đến giờ luôn sao! Kinh ngạc trước sự táo
bạo của cậu “em rễ”, anh quay đầu sang nhìn Nigi. Lúc này, cô nàng mới
đỏ mặt kéo chăn che cơ thể đang lõa thân lại, rồi nhe răng cười trừ.
“Hai đứa bọn bây...con nít con nôi mà...”
“Khò...khò...” “Uống cho cố vô rồi say cho nằm cả ra” Nigi trề môi xoa
xoa đầu người anh trai mình. Sau vụ việc lúc nãy, Fuu liền kéo anh ta
xuống phòng khách, đẩy nằm trên chiếc ghế sofa rồi khẽ “Ở đây mà đợi”,
thế mà sau khi thay đồ xong, anh ta đã ngủ luôn lúc nào không hay. Mùi
rượu vẫn còn nồng trong hơi thở. Mà sao, anh ta về mà chả báo trước một
tiếng để mà còn đi rước nhỉ. Đã thế còn tự tiện vào nhà, làm lúc nãy lo
lắng muốn chết. Muốn làm mình bất ngờ, xem ra anh ta đã rất thành công
rồi đấy. Còn hơn cả bất ngờ. Nigi lấy chăn đắp cho anh hai mình, “Hừ, đồ đáng ghét”, rồi vào bếp pha một ly nước gừng giúp anh giải rượu. Còn
Fuu thì loay hoay với bữa ăn sáng trong bếp. “Ngủ say rồi à?” “Ừm, chắc
do tối qua anh ấy uống nhiều quá” “Cũng sung dữ” “Hề hề”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT