Vừa đi, cô mãi suy nghĩ về ba mẹ, về Fuu, về chuyện đã xảy ra.Rốt cuộc
thì, cô nên làm gì tiếp theo để có thể hòa giải được tình huống này.Rốt
cuộc thì phải làm thế nào, để cả hai bên, ba mẹ cô và người yêu cô đều
vui vẻ và không phải phiền lòng. Con đường cô đi, vắng lặng, chợt, có
tiếng phát ra từ một căn nhà phía trước cách cô vài mét. Tiếng vang ấy
như tiếng va đập của vật rắn gì đó, rất mạnh, rất dữ dội. Nigi khựng lại thì chợt có một bóng đen chạy ra từ chỗ căn nhà phát ra tiếng kêu đó.
Người lạ đó đeo nón và khẩu trang kín mít, đứng đó, dưới phần khuất sáng của ánh đèn đường, trợn đôi mắt nhìn Nigi. Hắn dần đi lại Nigi, từng
bước nặng trịch, ánh đèn soi rõ hơn. Lúc này cô mới để ý, tay hắn đang
cầm một con dao, có dính chất lỏng gì đó màu đen từ từ chảy nhỏ giọt
xuống. Là...máu ư. Nigi dần lùi bước, cô mà chạy, ắt hắn sẽ đuổi theo.
Bỗng, có đèn nhà sáng lên. Người nhà đó ùa ra chào tạm biệt nhau như thể vừa mới kết thúc một bữa tiệc. Nhiều người, tên bóng đen đó lo lắng,
quay lưng chạy đi. Nigi cảm thấy biết ơn những người nhà đó lắm luôn, cô lấy lại can đảm bước tiếp.
Bước ngang qua căn nhà mà tên bóng đen lúc nãy vừa chạy ra, Nigi cảm
thấy rợn sóng lưng lên. Tim đập nhanh, người run cầm cập, vừa tò mò mà
vừa sợ hãi, Nigi chẳng biết liệu có nên đi qua luôn hay là ghé vào xem
chuyện gì xảy ra. Nhưng, chính cái tính cách hiếu kì ấy, Nigi không kìm
nỗi lòng liếc mắt vào căn nhà rồi. Và rồi cô cất tiếng la thất thanh khi thấy một người phụ nữ nằm trên vũng máu trước cửa nhà. Người dân quanh
đó nghe tiếng cô, vội chạy ra cũng hốt hoảng vì cảnh trước mắt. Nigi
nhanh chóng lấy chiếc điện thoại của mình và gọi đến số cảnh sát.
Ba mẹ cô ở nhà, trễ thế này rồi sao Nigi vẫn chưa về nhỉ. Hai ông bà lo lắng, gọi vào số của cô con gái thì biết được tin cô đang ở chỗ hiện
trường giết người cách nhà cô không xa. Ông bà liền chạy tới với tâm
trạng sợ hãi vô cùng. Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao Nigi lại dính
vào vụ án thế này, liệu không biết có sao không. Vừa tới nơi thì hai
người thấy, hình như mình đến trễ mất rồi. Không biết từ khi nào, Fuu đã đứng bên cạnh Nigi.
“Ba! Mẹ!” Nigi kêu lên khi thấy họ. Bà mẹ ôm đứa con gái bé bỏng vào
lòng “Nigi! Không sao chứ con?” “Dạ, con ổn mà” Trong lúc hai mẹ con hỏi han nhau thì ông bố đứng yên đó, đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn Fuu đang
cúi đầu chào “Chào hai bác ạ” “Cậu làm gì ở đây?” Ba cô giọng trầm
xuống. Fuu vẫn bình thản nói “Dạ, con vừa đi làm về, gọi điện hỏi Nigi
về chưa thì được biết em đang mắc kẹt ở đây. Thế nên cháu chạy lại liền” Nghe Fuu nói, ông cảm thấy chạnh lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT