Mạc Khiếu Bạch quả nhiên là một
người biết giữ chữ tín, từ sau ngày hai người triệt để ngửa bài với nhau, thái
độ của anh đối với Tằng Lam thật sự có chuyển biến rất lớn. Anh trở nên khiêm tốn
hơn nhiều, hơn nữa rất tuân thủ quy tắc. Bất kể là lúc họp cùng với đám người
chủ nhiệm Vương, hay lúc cùng với Tằng Lam đơn độc thảo luận các chi tiết của kế
hoạch, biểu hiện của anh đều vô cùng chuyên nghiệp. Tuy vẫn có những cuộc tranh
luận kịch liệt, nhưng thái độ rất thành khẩn, nhìn việc chứ không nhìn người,
không có một câu dư thừa nào với ý nghĩa không rõ ràng.
Thay đổi lớn nhất chính là ánh
mắt, trước đó tuy rằng anh ta nhìn có vẻ đang nói chuyện công việc, nhưng ánh mắt
lúc nào cũng như có như không ẩn hiện tia đùa cợt. Tằng Lam không phải đầu gỗ,
đối với ánh mắt đàn ông nhìn mình, cho dù chỉ có một chút không đứng đắn, cô có
thể lập tức cảm nhận được. Cho nên cô mới ghét anh ta. Nhưng bây giờ ánh mắt
anh ta an phận hơn rất nhiều, vẻ khiêu khích trong ánh mắt đã được thu lại, chỉ
còn lại sự tập trung thật nghiêm túc.
Chuyện này khiến Tằng Lam càng
thêm chắc chắn, anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định tấn công cô. Không cần biết
anh ta có đúng là kẻ nhiều âm mưu như Quý Thù đã nói hay không, ít nhất anh ta
không còn dây dưa với cuộc sống của cô nữa, không làm phiền đến công việc của
cô, như vậy là đủ. Yêu cầu của cô đối với người xung quanh, nhất là những người
quen biết sơ sơ cũng không cao, không có ai là chỉ có một bộ mặt, chỉ cần bộ mặt
người đó đối với cô là bộ mặt cô có thể chấp nhận là được.
Tằng Lam không thể không nể phục
khả năng làm việc của anh ta. Là một giám đốc đầu tư, thế nhưng sự hiểu biết đối
với các vật liệu sinh học lại có thể sâu sắc như thế, lại còn có một góc nhìn rất
độc đáo, thật sự không phải tầm thường.
Đến cả Tần Chinh cũng phát hiện
ra thái độ của Tằng Lam đối với Mạc Khiếu Bạch có chuyển biến:
“Tằng Lam, hình như cô không
còn ghét vị Mạc tiên sinh kia nữa thì phải?” Tần Chinh vừa khuấy dung dịch
Hydrogel, vừa làm như vô tình nhắc đến mà hỏi.
“Anh ta đã giúp tôi rất nhiều
trong bản kế hoạch dự án.” Tằng Lam nhìn nhiệt kế, lại nhìn chiếc cốc mà
Tần Chinh khuấy: “Nhiệt độ được rồi, có thể ngừng tăng nhiệt độ.”
Tần Chinh tắt máy gia nhiệt, rồi
nói:
“Tôi cảm thấy vị Mạc tiên sinh
này về mặt chuyên môn thật sự rất tài giỏi, nhưng nói thật thì ấn tượng đầu
tiên của tôi đối với anh ta không tốt lắm.”
“Tại sao?” Tằng Lam nhìn Tần
Chinh rồi hỏi.
Tần Chinh cười có chút mất tự
nhiên:
“Nói thế nào nhỉ, tôi cứ cảm thấy
mục đích của anh ta không phải là hợp tác dự án này, anh ta hình như nhằm vào
cô, ha ha, có thể do tôi nghĩ nhiều quá, tôi cảm thấy dường như anh ta thích
cô.”
Tằng Lam rời ánh mắt đi, không
nhìn Tần Chinh nữa, lau sạch nhiệt kế trên tay rồi đem đi cất. Hời hợt nói:
“Đúng là anh nghĩ hơi nhiều, luận
văn hôm trước tôi đưa anh đã xem hết chưa?”
Tần Chinh cứng lưỡi:
“Tằng Lam tôi sai rồi, tối nay
tôi sẽ xem.”
Lúc này Tằng Lam mới lộ ra một
nụ cười. Vừa đúng lúc Cao Hưng bước vào, thời gian gần đây cậu đến quá thường
xuyên, đến mức không kiêng dè gì ngay cả cửa cũng lười gõ. Vừa vào liền thấy Tằng
Lam đang cười, cậu cũng cười tươi đi tới:
“Lam Lam, tâm trạng không tệ nhỉ?”
Tằng Lam nhìn cậu:
“Sao gần đây cậu rảnh rỗi thế?”
“Nhớ cậu chứ sao!” Cao Hưng nói
rồi vẫy vẫy đuôi đi qua, hoàn toàn không để ý đến Tần Chinh đang đứng ngây người
bên cạnh.
Tằng Lam chỉ dùng một tay đẩy cậu
ra, có chút ghét bỏ:
“Đáng ghét, cậu tránh xa tớ ra
một chút, không sợ trên áo blouse của tớ có độc sao.”
“Vậy thì độc chết tớ đi, tớ cam
tâm tình nguyện.” Cao Hưng ngửa cổ lên, làm ra vẻ không sợ chết.
Thấy Tần Chinh im lặng rời khỏi
phòng thí nghiệm, Tằng Lam hỏi:
“Hôm nay có việc gì sao?”
“Trên đường Tùng Giang mới mở một
tiệm cơm Việt Nam, tớ đặt chỗ rồi, đi thôi.” Cao Hưng nói.
“Gọi Quý Thù chưa?” Tằng Lam hỏi.
“Hôm qua Quý Thù đã bay sang Nhật
rồi, thứ ba tuần sau mới trở về.” Cao Hưng tiếp lời rất lưu loát.
“Vậy đợi đến thứ ba tuần sau rồi
ăn, tớ hôm nay không có khẩu vị.” Tằng Lam cởi áo blouse trắng ra, đem tóc đuôi
ngựa buộc phía sau xõa xuống.
Cao Hưng ra vẻ đáng thương nắm
lấy vạt áo cô:
“Lam Lam, đi với tớ đi, lúc
trưa tớ bận đến nỗi không rảnh ăn cơm, bây giờ rất đói.”
Tằng Lam có chút bất lực, chỉ
có thể buông tay chịu trói. Thật ra món ăn Việt Nam cũng không ngon lắm, vừa
ngọt vừa cay. Nhìn dĩa thức ăn xanh xanh đỏ đỏ kia, Tằng Lam chỉ ăn vài miếng
đã buông đũa, dạ dày cô chịu không được đồ cay thế này.
Cao Hưng đang ăn, thấy cô dừng
đũa, bèn hòi:
“Ăn không nổi sao? Có phải cay
quá không? Để tớ gọi món khác cho cậu ăn thử.”
“Không cần đâu, tớ vốn không
đói. Cậu ăn tiếp đi.” Tằng Lam nói.
“Hôm nay Mạc Khiếu Bạch không
làm phiền cậu chứ?” Đây là chủ đề gần đây mỗi lần gặp mặt là Cao Hưng nhất định
phải hỏi.
“Không có, bây giờ anh ta rất
thành thật.” Tằng Lam trả lời đến nỗi cảm thấy phiền.
Không ngờ lúc này điện thoại của
Tằng Lam lại đổ chuông, cô nhìn tên người gọi đến, chân mày nhíu lại, mới nhắc
Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi.
“Alo, Mạc tiên sinh có chuyện
gì à?” Cô nhận điện thoại.
Mắt Cao Hưng đột nhiên mở lớn.
Đũa trên tay cũng dừng lại, tập trung tinh thần nghe điện thoại của Tằng Lam.
“Tôi hiện không ở phòng thí
nghiệm, tôi đang cùng bạn ăn cơm.”
Nghe đến từ “bạn” ánh mắt Cao
Hưng trầm xuống.
“Nếu vậy, thôi thì bây giờ tôi
đến tìm anh. Không sao, tôi lái xe mười phút là đến rồi. Được, vậy lát nữa gặp.”
Tằng Lam ngắt điện thoại.
“Cậu định đi tìm anh ta?” Thanh
âm của Cao Hưng vì quá gấp gáp mà có chút thay đổi.
“Ừ, trong bản kế hoạch dự án của
chúng tớ thì anh ta phụ trách mảng tài vụ, bây giờ có một số chi tiết thay đổi
cần thào luận với tớ. Ngày mai phải gặp công ty đối tác rồi, cho nên bây giờ thời
gian hơi gấp. Ngại quá Cao Hưng, tớ phải đi trước đây.” Tằng Lam nói.
“Tại sao lúc sớm không nói cứ
phải đợi đến trễ như vậy mới tìm cậu? Cậu lại không biết về nghiệp vụ tài
chính.” Cao Hưng không vui rồi.
“Phần này cũng là lúc sáng tớ
và anh ta trao đổi qua email mới nghĩ ra, cho nên phải sửa ngay.” Tằng Lam đã đứng
lên.
“Cậu đến đâu tìm anh ta? Nhà
anh ta sao? Anh ta sẽ không làm gì cậu chứ?” Cao Hưng cũng đứng lên.
“Không, tớ đến công ty anh ta,
câu đừng nghĩ nhiều quá. Chúng tớ sớm đã thống nhất với nhau rồi, cho nên bây
giờ chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác.” Tằng Lam nhìn cậu, gấp gáp nên có chút mất
kiên nhẫn.
“Tớ đưa cậu đi.” Cao Hưng đã
thanh toán xong.
“Không cần đâu, dù sao tớ cũng
lái xe đến. Công ty anh ta cũng rất gần, tự tớ có thể qua đó.” Tằng Lam rất
cương quyết.
“Tớ không yên tâm, vẫn là tớ đi
củng cậu hay hơn.” Cao Hưng cũng rất kiên trì.
“Cao Hưng!” Tằng Lam không
thể nhịn được nữa, sau đó giọng nói lại hòa hoãn lại không ít: “Cậu
đừng nháo nữa, được không? Tớ rất tốt, tớ sẽ tự bảo vệ mình, cậu yên tâm đi.”
Tằng Lam ngồi vào xe, từ gương
chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy Cao Hưng một mình đứng trước cửa nhà hàng như
cũ, thân hình cô đơn. Trong lòng có chút không thoải mái, có lẽ cô quá sơ ý rồi,
từ lúc nào Cao Hưng bắt đầu bảo vệ cô một cách quá đáng như thế? Cao Hưng trong
ý thức tiềm ẩn mãi là đứa trẻ cần cô và Quý Thù bảo vệ. Bây giờ mới chợt hiểu
ra, vị trí của bọn họ trong lúc không hay biết đã đổi cho nhau từ sớm rồi.
Phòng làm việc của Mạc Khiếu Bạch
không lớn lắm, vô cùng đơn giản, hoặc nói là hết sức mộc mạc. Trên
giấy dán tường màu trắng ẩn hiện hoa văn màu tối, cả ghế sô pha
cũng là màu trắng được bày bố rất nghệ thuật. Không có một đồ vật dư thừa
nào. Sau bàn làm việc của anh là một cửa sổ sát đất, ánh hoàng hôn còn sót
lại xuyên qua rèm cửa sổ tạo thành những tia sáng màu đỏ, khiến cho
bàn làm việc sạch sẽ kia ánh lên một vầng sáng ấm áp.
Anh nhìn cô có chút cẩn trọng
đi vào, cười nói:
“Cô đến được thật quá tốt, nếu
có thể nhanh chóng sửa chỗ này, báo cáo ngày mai nhất định sẽ thành công.”
Mắt anh tuy nhìn cô, nhưng ánh
mắt lại không đặt trên mặt cô, khoảng cách này giữa hai người sinh ra một loại
cảm giác xa cách tế nhị, vừa may xoa dịu tâm trạng khẩn trương lo lắng của Tằng
Lam lúc mới đến. Điểm này cũng có cái tốt là có cảm giác an toàn.
Lần này anh lấy một chiếc ghế,
để cô ngồi bên cạnh mình, hai người nhìn vào màn hình máy tính, thảo luận từng
chút các chi tiết liên quan đến bộ phận tài vụ. Tằng Lam xem rất nghiêm túc, vừa
thảo luận vừa lấy chiếc máy tính bảng của mình ra để đối chiếu với anh. Phát hiện
máy tính bảng báo lượng pin yếu, cô thuận miệng hỏi:
“Anh có dây sạc không?”
Anh dường như không nghe thấy,
tiếp tục nhìn màn hình mà đánh chữ. Tằng Lam ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy
khuôn mặt nghiêng đang chăm chú của anh. Đường viền của gò má rất sâu,
mũi rất thẳng, mí mắt rất rộng, hàng lông mi vừa đen lại vừa dài.
Ánh nắng chiều từ phía sau đầu anh chiếu tới, tia sáng cùng với
hình ảnh kết hợp với nhau làm cho khuôn mặt nghiêng này càng thêm sinh
động như một bức tranh, đột nhiên nhớ đến buổi sáng ngày hôm đó cô
cũng nhìn khuôn mặt này như thế, sau đó rút ra một kết luận, thật ra ngoại
hình anh ta cũng không tệ.
Lúc này anh mới cảm nhận được
ánh mắt cô, quay mặt lại hỏi:
“Sao thế?” Ánh mắt như không biết
gì.
Cô lại có chút chột dạ:
“Dây sạc, Ipad của tôi sắp hết
pin rồi.”
Anh mở hộc tủ lấy ra một sợi
dây màu trắng đưa cho cô:
“Ở đây tôi có một sợi.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy sợi dây,
sau đó quay mặt đi.
“Có phải trong phòng tối quá
không, xin lỗi tôi quên bật đèn.” Anh đột nhiên nói.
Cô quay đầu lại:
“Không sao.” Giọng nói thật nhẹ.
Sau đó hai người nhìn nhau khoảng
ba giây, không ai nói gì, chỉ nhìn nhau cười một cái, rồi lại tiếp tục công việc.
Không còn bất kỳ câu tán gẫu nào nữa.
Lúc ba giờ sáng, anh đột nhiên
nói:
“Nếu cô buồn ngủ, có thể đến sô
pha nghỉ một chút, đừng gắng sức.”
“Không sao, tôi không mệt, lúc ở
Mỹ cũng thường thức đêm, đã quen rồi.” Tằng Lam trả lời.
Mạc Khiếu Bạch đứng dậy, ưỡn
lưng một cái:
“Quả nhiên là nữ tiến sĩ sắt
thép, ha ha, có muốn uống cà phê không?”
Cô mỉm cười:
“Được, cảm ơn.”
Anh rót cà phê cho cô, vươn tay
mở rèm cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, đã là nửa đêm, một mảng sắc đêm trên
đường:
“Tôi đặc biệt thích nhìn cảnh sắc
bên ngoài lúc đêm khuya thanh tĩnh như thế này.” Anh nói.
Cô đi đến nhìn xuống, hỏi:
“Nhìn cái gì?”
“Nhìn ánh sáng, nhìn xem, thỉnh
thoảng có thể nhìn thấy vài người. Nhìn vẻ mệt mỏi của thành phố không
ngủ này, sau đó vui mừng rằng mình vẫn còn đang làm việc.” Anh nói.
“Nói cứ như anh là một người cuồng
công việc vậy, sao tôi không cảm thấy anh là người như thế nhỉ?” Tằng Lam
nghiêng đầu nói.
“Ồ? Vậy cô cảm thấy tôi là người
thế nào? Ha ha, tôi biết rồi, cô muốn nói đến dáng vẻ ở quán bar đúng không?”
Nói rồi anh nhướng mi lên.
Cô không lên tiếng, cười và uống
một ngụm cà phê.
“Sống trong một thành phố lớn
như vậy, đại đa số đều đã quen với việc có nhiều dáng vẻ khác nhau, đeo những mặt
nạ khác nhau, không ngừng thay đổi vai diễn trở thành một người nhiều mặt. Tằng
Lam, chỉ có cô mới có một bộ mặt mà thôi.” Mạc Khiếu Bạch vừa nói vừa nhìn cô.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên:
“Tôi có thể xem đó là một lời
khen không?”
Anh khoát tay một cái:
“Cô cảm thấy sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT