Mặt Vân Phong đen thui như thể bị ai vẽ nguyên một bức tranh thủy mặc lên vậy. Hắn thầm nghiến răng, đi vòng qua Lâm Tử Quân, không thèm để ý đến hắn.
Lâm Tử Quân lại cảm thấy mỹ nhân đẹp theo kiểu lạnh lùng, sự si mê trong mắt càng đậm hơn. Hắn giơ tay ra cản Vân Phong lại, nói rất dịu dàng: "Cô nương trông có vẻ mảnh mai, để tại hàng dìu cô nương xuống lầu nhé."
Mảnh mai đầu nhà ngươi!
Vân Phong tức điên liên. Hắn nhìn về phía Lâu Thất theo phản xạ, hắn cảm thấy nếu bị nàng nhìn thấy thì sẽ rất mất mặt, nhưng nữ tử vô tâm kia lại cười đến run rẩy cả người.
"Sặc! Ha ha ha ha!"
Giờ đây Lâu Thất rất muốn nhổ vào mặt lão đạo sĩ thối kia.
Thế ngoại cao nhân gì đó đâu? Sư môn thanh cao gì đó đâu?
Không ngờ Thánh Tiên Cung lại có loại đệ tử như thế, chẳng lẽ nóng trong người ghèn mắt nhiều nên mắt bị mờ à? Dù Vân Phong cải trang nữ có đẹp đến mức thế nào đi chăng nữa, thì chiều cao dáng người của hắn sờ sờ ra đó, làm gì có chuyện mảnh mai yếu đuối chứ?
Hơn nữa, nếu là Triệu Vân, thì dáng vẻ tà mị kia thể nào cũng sẽ quyến rũ hơn, nhưng hiện tại là Vân Phong, phong thái hơn người, nhưng tuyệt đồi không hề có chút nữ tính nào!
Nhưng kiểu tóc mà Tiểu Trù làm cho hắn hôm nay quả thực trong rất đẹp.
Lâu Thất cười ra nước mắt, Trầm Sát thì như đang xem một vở kịch hay, hắn thấy mặt Vân Phong đen đến mức sắp vắt ra mực, hiếm khi mới lên tiếng giải vây giúp hắn.
"Trần Thập, còn không đi qua dìu nương tử nhà ngươi?"
"Sặc!"
Lần này Lâu Thất thật sự cười như động kinh.
Nương tử của Trần Thập?
Lâu Tín và Tiểu Trù vất vả lắm mới nhịn được cười. Đây là lời do Đế Quân chính miệng nói ra, giờ đây Đế Quân vẫn giữ khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng kia, căn bản là họ không dám cười to đâu nhé!
Cũng chỉ có Lâu Thất mới dám cười công khai.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thập vặn vẹo, nhưng chủ tử đã có lệnh, hắn không dám không nghe!
Hắn căn răng, đi về phía Vân Phong, giơ tay về phía hắn: "Đi."
Vân Phong không biết có nên nắm lấy tay hắn hay không, nếu phải đặt tay lên tay Trần Thập thật, thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận mối quan hệ "phu thê" này? Nhưng hắn nhìn ra được, rõ ràng là Trầm Sát đang báo tư thù, bên cạnh Lâu Thất ngoại trừ hắn ta, thì Trần Thập là người tuấn tú nhất, vả lại Trần Thập lại cực kỳ trung thành với Lâu Thất, có lúc chính bản thân hắn khi nhìn thấy Trần Thập có thể được đứng gần Lâu Thất cũng cảm thấy chua xót hâm mộ, thì huống hồ gì là vại giấm Trầm Sát kia chứ?
Nếu không nghe theo, chắc chắn Trầm Sát sẽ thấy không vui. Hắn nhìn sang dáng vẻ cười lăn cười bò của Lâu Thất, thôi vậy, cứ xem như chọc nàng vui cũng được.
Nhưng khi hắn sắp nắm lấy tay Trần Thập, thì Lâm Tử Quân lại đột nhiên chặn trước mặt Trần Thập, nói với dáng vẻ nghiêm túc: "Huynh là phu quân của vị cô nương này thật ư? Nhưng trong mắt huynh không hề có chút tình ý nào! Đừng cho rằng ta không nhìn ra!"
Nói xong, hắn lại nhìn sang Vân Phong, nói rất nhẹ nhàng: "Cô nương, nàng đừng sợ, họ ép nàng đúng không? Ở trong thành Tứ Thanh này, tại hạ không sợ bất kỳ ai, nàng cứ nói ra, tại hạ sẽ bảo vệ nàng."
"Sặc, ha ha ha!" Lâu Thất cười đến mức phải dựa vào vai Trầm Sát, nước mặt chảy ràn rụa.
Vân Phong liếc nhìn nàng, thấy hắn bẻ mặt như thế bộ vui lắm sao?
Hắn nhìn nàng hiếm khi cười như thế, nhất thời không thể nào tức giận được. Xoay sang nhìn Lâm Tử Quân, bình thản nói: "Không có ai ép ta, nhưng chúng ta muốn tên Thánh Tiên Sơn, không biết có thể thông qua khảo nghiệm của các người hay không, nên mới cảm thấy buồn bực không vui."
Nếu người này là người của Thánh Tiên Cung, nếu Lâu Thất nhất định phải lên Thánh Tiên Cung thì hắn làm thế đã sao nào.
Lâm Tử Quân nhìn nhóm người Lâu Thất, lại nhìn sang Vân Phong, hắn bước lên, nói khẽ: "Không sao, chỗ ta có ít bột thuốc, đợi một lát các người thoa lên tay, chim tri cơ của chúng ta sẽ không làm tổn thương các người đâu."
Mắt Vân Phong sáng lên. "Như vậy không tốt đâu?"
Lâm Tử Quân xua tay: "Không sao, chuyện này cứ để ta lo."
Cứ như thế, lần đầu tiên trong đời Vân Phong cải nữ trang đã dùng ngay mỹ nhân kế, dễ dàng tìm được tư cách lên Thánh Tiên Sơn, và ngày hôm đó Lâm Tử Quân cũng dùng con chim tri cơ kia khảo nghiệm những người khác, nhưng chỉ có gần ba mươi người có thể lên núi, còn những người không thể lên, trên mu bàn tay bị con chim tri cơ kia mổ vào sẽ xuất hiện một mảng đỏ tím.
Nếu đã phải lên núi thì tất nhiên là càng nhanh càng tốt, nhưng trong lúc họ đang chuẩn bị hành trang thì Lâm Tử Quân vội vàng chạy đến tìm Vân Phong, nói với vẻ rất khó xử: "Vân cô nương, vượt qua được khảo nghiệm của chim tri cơ chỉ có thể lên được Thánh Tiên Sơn mà thôi, trên Thánh Tiên Sơn rất nguy hiểm, muốn thuận lợi đi lên được Thánh Tiên Cung thì không hề dễ dàng chút nào, thế nên ta có thể dẫn một mình nàng lên Thánh Tiên Cung, như vậy sẽ tránh được việc nàng gặp phải nguy hiểm, nhưng chỉ có thể dẫn theo một mình nàng..."
Lâu Thất nghe đến đây lại muốn bật cười, nàng lén truyền âm với Vân Phong: "Xem ra, mị lực của Vân cô nương quả nhiên vô địch."
Vân Phong hết cách, liếc nhìn nàng: "Cô cứ tiếp tục cười ta đi."
Còn chưa nói xong, giọng của Trầm Sát đã truyền vào trong tai của hai người: "Đồng ý với hắn, ngươi lên Thánh Tiên Cung trước đi."
Lâu Thất và Vân Phong sửng sốt, sau đó chấn kinh. Lâu Thất đã biết nội lực của Trầm Sát có một sự gia tăng đáng sợ nên có thể dễ dàng chấp nhận được, nhưng Vân Phong lại cảm thấy tim hắn suýt chút nữa đã văng ra ngoài.
Đùa gì thế này? Họ đang truyền âm cho nhau, vậy mà Trầm Sát lại có thể chen vào được? Sao hắn có thể nghe được nội dung truyền âm của họ?
Hắn nhìn Trầm Sát, cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của Trầm Sát.
Suy nghĩ một hồi, Vân Phong vẫn quyết định đi cùng Lâm Tử Quân lên Thánh Tiên Cung trước, hắn tin Thánh Tiên Cung sẽ không bỏ mặc những người có tư cách lên núi, đến lúc đó cho dù họ có gặp phải chuyện gì, hắn có thể nghe ngóng thông tin trước, tìm cơ hội giúp đỡ Lâu Thất.
"Vân cô nương của chúng ta mảnh mai như thế, có thể mang thêm hai tỳ nữ không? Nếu không ai hầu hạ nàng ấy?" Lâu Thất ngoắc tay, Nhị Linh và Tiểu Trù lập tức tiến lên, hai người đứng hai bên dìu lấy Vân Phong, dáng vẻ ấy cứ như xem hắn là thiên kim tiểu thư yếu ớt thật.
Vân Phong chỉ đành nhìn Lâu Thất với vẻ bất lực.
Tất nhiên là Lâm Tử Quân rất vui mừng rồi, sau khi đỡ Vân Phong lên xe, hắn ta không nhịn được bèn nhìn Trần Thập với ánh mắt đắc ý, dáng vẻ ấy cứ như đang nói, ta sớm đã nhìn ra rồi, ngươi chẳng phải là phu quân của Vân cô nương, nếu không sao nàng ấy lại đồng ý đi với ta chứ?
Vân Phong lựa chọn đi với hắn, quả thật đã khiến cho hắn cảm thấy sự tin hơn. Ngoại mạo của Trần Thập đúng là tuấn tú thật, nhưng mỹ nhân vẫn chọn đi với hắn!
Xem thử lần này, các sư phụ sư bá còn nói hắn quá kén chọn cả đời này không lấy được thê tử hay không!
Nhóm người Lâu Thất và Trầm Sát nhìn cỗ xe ngựa của Thánh Tiên Cung rời khỏi Thành Tứ Thanh, họ không nhịn được lại bật cười. Nhưng, Vân Phong ngồi trên chiếc xe ngựa ấy, có lẽ sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Lâu Thất, Trầm Sát, Hỏa Vệ, Trần Thập và Lâu Tín đều thông qua khảo nghiệm của chim tri cơ. Còn suất lên núi kiếm được nhờ vào mỹ nhân kế của Vân Phong thì nhường lại cho nhóm người Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên, nếu không họ thật sự không thể lên núi được.
"Các người để ý kỹ một chút, đến dưới núi nếu phát hiện không thể lên thì đừng miễn cưỡng, ở dưới núi đợi chúng ta." Lâu Thất nói với những Thần Quỷ Binh còn lại.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Những người có thể vượt qua được khảo nghiệm chắc chắn không phải là người bình thường, theo quan sát của Lâu Thất, con chim tri cơ kia được nuôi dưỡng theo một cách đặc biệt, có thể mổ trúng vào kinh mạch quan trọng, nếu nội lực đủ mạnh có thể đề kháng lại được, chỉ cần nội lực hơi yếu một chút, sẽ xuất hiện một mảng đỏ tím.
Nên nàng đoán hành động lần này của Thánh Tiên Sơn không hề đơn giản, họ muốn những người này lên núi, nhưng lại sợ võ công của không cao không làm được việc gì, nên mới dùng cách này kiểm tra.
Nhưng, chim tri cơ này lợi hại đến mức khiến họ kinh ngạc, bởi trong số các Thần Quỷ Binh mà họ dẫn đến, có đến mười mấy người không được thông qua, điều này nói lên, những người chim tri cơ lựa chọn ra được đều là những cao thủ tuyệt trần! Vì thế, không thể không phòng bị những người cùng lên núi với họ.
Bắt đầu lên núi từ chỗ nào, thật ra không phải ai cũng biết, bởi vì ở tại một vùng ngoại ô cách Thánh Tiên Sơn rất xa cũng đã được bố trí trận pháp, đường vòng vèo như mê cung, nếu không có bản đồ, thì đi đến được chân núi Thánh Tiên Sơn thôi cũng đã là một việc khó khăn rồi.
Những người này đều nhận được bản đồ từ chỗ Lâm Tử Quân, ai cũng không muốn rớt lại phía sau, cho nên đều xuất phát rất nhanh, thế là một đám người ra đi với khí thế hồ hởi.
Do có bản đồ, dọc đường êm ả, đến được chân núi Thánh Tiên Sơn, tất cả mọi người đều bỏ ngựa đi bộ. Thánh Tiên Sơn cao to sừng sững, giữa lưng chừng núi đã có mây trắng bao quanh, y hệt như tiên cảnh.
Họ phát hiện ra trên con đường duy nhất tiến vào núi có một Cự Thạch Trận, người có mang theo bản đồ tín vật có thể vượt qua một cách thuận lợi, những người không có bản đồ tín vật chỉ cần vừa bước vào sẽ bị đá lớn đụng bay ra ngoài.
Nhóm người Lâu Thất chỉ đành để những người còn lại ở lại.
Qua được Cự Thạch Trận, trước mắt bỗng dưng tối đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT