Tiểu công chúa gì chứ, chẳng phải đã nói hôn ước vô hiệu rồi sao? Bây giờ hôn thư cũng nằm trên tay chàng mà.
Ngân Nguyệt Vương Gia, nghe ra trông lợi hại phết.
Lợi hại gì chứ, chẳng phải đánh không lại chàng sao.
Trần Thập ngồi bên cạnh, cảm thấy đứng ngồi không yên.
Bây giờ Đế Hậu đang giả nam trang, hai người mày đi mắt lại như thế, cảm giác rất kỳ lạ đấy nhé? Cơn ghen của Đế Quân có thể vắt ra giấm đem chấm sủi cảo được rồi đấy.
Lão Tào cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người này hơi kỳ lạ, hắn nhìn người này lại nhìn người kia, bỗng nhiên cảm thấy hai người đang ngồi cạnh nhau, người bên trái cao to uy vũ, khí chất lạnh lùng, còn người bên phải là vô cùng tuất dật, thông minh nhanh nhạy, vóc người và khí chất hoàn toàn không giống với người bên trái, nếu so ra thì lại trong rất nhỏ nhắn...
A, hóa ra là thế!
Lão Tào nhìn Trầm Sát giơ tay ra vỗ lên đầu Lâu Thất, hắn cảm thấy bản thân mình đã tiếp cận được với chân tướng.
Tuy bây giờ nam phong không lưu hành, nhưng có một vài người trong các hộ lớn cũng như quyền quý có sở thích đoạn tụ.
Vị Thất công tử này có dung mạo xinh đẹp như thế, vị Trần Gia kia thích cậu ấy, âu cũng là chuyện có thể lý giải.
Nếu không thì sao có thể giải thích được cái cảm giác mập mờ giữa hai người nam nhân chứ?
"Ha ha, vốn dĩ Lão Tào muốn nói về vẻ đẹp của Tiền Anh tướng quân, nhưng xem ra, hai vị đây chắc không thấy hứng thú gì với vẻ đẹp của nàng ấy đâu nhỉ?"
Đều có sở thích Long Dương, chắc chắn sẽ không quan tâm đến vẻ đẹp của nữ nhân rồi.
Lâu Thất và Trầm Sát đang dùng ánh mắt trao đổi, làm gì chú ý đến việc Lão Tào nghĩ gì? Họ cũng không ngờ rằng bản thân họ đã bị gắn cái mác đoạn tụ, nghe Tiền Anh tướng quân rất xinh đẹp, Lâu Thất bỗng nổi lên hứng thú: "Đừng mà, huynh cứ nói đi, Tiền Anh tướng quân kia trông rất xinh đẹp?"
Nàng muốn biết nữ tướng quân trẻ tuổi của Hách Liên Vương Triều trông như thế nào, đơn giản là vì tò mò thôi. Còn nữa, bây giờ nàng ta còn tình cảm với Hách Liên Quyết không? Không phải nàng muốn nhiều chuyện, nhưng trực giác mách bảo nàng, nếu trong lòng nàng ta vẫn còn có Hách Liên Quyết, thì chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ để ý đến bản thân nàng.
Khụ khụ, cái này có được xem là yêu thầm không?
Nhưng trước giờ tính cách của nàng vẫn luôn cẩn thận, mặc kệ Tiền Anh kia suy nghĩ thế nào, chỉ cần có một chút liên quan đến bản thân, tìm hiểu nhiều hơn một chút cũng chắc sai, biết người biết ta.
Vả lại, theo như những gì lão đạo sĩ thối nói, Thánh Tiên Sơn không hề đơn giản, nàng không hy vọng đến lúc đó lại gặp phải phiền phức gì, tốt nhất là nhanh chóng đón lão đạo sĩ thối về, trong lòng nàng mới thấy yên ổn hơn một chút.
Lão Tào chậc lưỡi, nhìn Lâu Thất, đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói Tiền tướng quân ấy cực kỳ xinh đẹp, đẹp nhất nhì trong Hách Liên Vương Triều! Phải nói là đẹp như chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, có truyền thuyết nói, năm xưa khi nàng ta mới mười lăm tuổi, trên chiến trường, vừa mới để lộ dung nhan thôi đã khiến cho tướng quân đối phương sửng sốt, vì thế mà để mất thời cơ, bị trảm dưới vó ngựa."
Hắn khựng lại rồi nói tiếp: "Nhưng Lão Tào ta cũng chưa từng gặp qua bao giờ, ta nghĩ nếu Thất công tử là nữ nhi thì cũng không thua kém gì vị Tiền tướng quân ấy đâu!"
Câu này là Lão Tào nói thật lòng, hắn cảm thấy vị Thất Công Tử này cực kỳ xinh đẹp, cũng khó trách có thể khiến người to cao như núi như Trần Gia trở thành đoạn tụ.
"Ngoài trừ vị Tiền Anh tướng quân đó ra, còn có ai lên Thánh Tiên Sơn không?" Lâu Thất lại hỏi.
"Còn có hai người khác cũng chẳng phải dạng vừa, có một người là quốc sư Ma Quốc."
"Ma Quốc?" Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau.
Ma Quốc này, họ đã nghe Triệu Vân Phong nhắc đến trên đường đến đây, đây là một quốc gia mới thành lập, và thế lực đứng sau lưng quốc gia đó chính là Ma Điện.
Chẳng qua bây giờ số người biết Ma Quốc là Ma Điện lại không nhiều lắm.
Hoàng đế Ma Quốc, chính là bệ hạ trong miệng của Hàn Tiểu Sức, cũng chính là Điện Chủ của Ma Điện. Còn Quốc sư, là ai?
Có khi nào là người quen không?
Lâu Thất và Trầm Sát trao đổi ánh mắt, tiếp tục nghe Lão Tào nói tiếp.
"Ma Quốc quật khởi là chuyện khiến các vương triều không ngờ đến, nhưng Ma Quốc chưa xâm chiếm lãnh thổ của vương triều nào, nơi mà họ đóng chiếm là hoang nguyên, còn nữa, họ chiếm lấy vài quốc gia nhỏ bị bát đại vương triều xem thường để mở rộng bản đồ, cho nên chưa uy hiếp đến vương triều nào, hơn nữa, giờ đây bát đại vương triều cũng đang rối ren, nên chẳng có thời gian để ý đến Ma Quốc này."
Lão Tào uống ly rượu, lắc lư đầu, nói, "Nhưng ta đoán, cho dù Ma Quốc này đã chiếm vài tiểu quốc cũng chẳng làm nên được trò trống gì. Người cần phải để ý đến chính là người thứ ba, người này cao thủ nổi lên gần đây của Long Ngâm Đại Lục, võ công cực kỳ cao cường, nghe nói nhiều cao thủ của bát đại vương triều từng hạ chiến thư với hắn, nhưng chưa một ai đánh lại hắn.
Võ công cao thủ? Lâu Thất nhịn cười: "Gia, chúng ta phải đi mở mang kiến thức thôi."
Nhưng Lâu Thất và Trầm Sát chắc chắn sẽ không thể nào ngờ đến, người mà họ gặp lần này lại là hắn. Vả lại, họ sẽ cùng lâm vào một mối nguy với hắn.
Lâu Tín đặt xong phòng, dẫn Triệu Vân Phong đến đây, Lão Tào đang nói về các lời đồn với vị cao thủ kia, khi nhìn thấy Triệu Vân Phong thì hắn đang khô miệng, uống một ngụm rượu, kết quả cả người ngơ ngác, quên luôn việc nuốt xuống, rượu chảy xuống từ khóe môi.
"Mỹ..."
Nghe thấy một lời khen gần như nỉ non, Lâu Thất thấy buồn cười.
Triệu Vân Phong mặc một bộ váy màu hồng, trên vai khoác một chiếc áo choàng trắng thêu họa tiết hình trúc, búi kiểu tóc lưu tiên, cài trâm tóc, mặt thoa yên chi, cánh môi đỏ thắm, lỗ tai đeo một đôi bông tai bảo thạch lắc lư, biểu cảm của hắn ta rất lạnh lùng, trông vô cùng mỹ lệ.
"Triệu cô nương quả nhiên rất đẹp." Lâu Thất hào phóng khen tặng một câu.
Triệu Vân Phong vốn đã đen mặt, vừa thấy nụ cười của nàng, hắn đột nhiên đảo tròng mắt, muốn đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, "Nếu nô gia đã đẹp như thế, thất công tử có thể thu nhận nô gia không? Đêm nay nô gia đến phòng hầu hạ người nhé, được không?"
Lâu Thất vẫn chưa lên tiếng, thì Trầm Sát đã nói: "Nếu ngươi muốn trở thành một cái xác, tối nay ta sẽ miễn cưỡng cho ngươi vào phòng, nằm dưới đất một đêm."
Phụt.
Lão Tào phun hết rượu ra ngoài.
Ôi trời, đáng sợ quá!
Hắn phun như thế, ai còn ăn nổi những món ăn này cơ chứ?
Trầm Sát kéo Lâu Thất đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Kêu người mang vài món ăn lên đây."
"Vâng." Trần Thập và Lâu Tín cũng đứng lên, đặt một đĩnh bạc xuống bàn.
Lão Tào thấy mọi người đều đi hết, chỉ còn lại mình hắn, hắn lẩm bẩm: "Những món ăn này sao không thể ăn được nữa chứ? Lúc nãy khi ta chưa phun rượu thì các người cũng có ăn đâu." Hắn cầm đũa lên, ăn một mình trong vui vẻ.
Khoảng một lúc sau, những người khác cũng lục tục vào nhà trọ.
Bởi vì có người truy sát suốt dọc đường, cộng thêm yêu cầu của Lâu Thất nên Triệu Vân Phong mới cải trang thành thế này. Nàng nữ cải nam trang, Triệu Vân Phong nam cải nữ trang.
Lâu Thất than thở cảm thán trong lòng, Vân Phong thật sự bị đả kích quá lớn nên không dám xuất hiện nữa ư? Triệu Vân Phong của bây giờ, nàng thấy không được quen lắm, vẫn là Vân Phong mới là bằng hữu trong ký ức của nàng.
Vài nhóm người mà Lão Tào nói đã đến Thánh Tiên Cung, nhưng Thánh Tiên Cung sắp chọn tân cung chủ, người đến làm gì có chuyện chỉ có ba người kia thôi? Khoảng nửa canh giờ sau, nhà trọ Nghênh Tiên này đầy khách, và kết quả ra ngoài dò thám của nhóm Trần Thập là, đa số những người này đều đến vì Thánh Tiên Cung.
"Nghe nói, sáng mai Thánh Tiên Cung sẽ có sứ giả đến đây, đến lúc đó, người có thể vượt qua khảo nghiệm của sứ giả có thể nhận được tư cách tham gia buỗi lể trên Thánh Tiên Cung."
Hỏa Vệ cũng hỏi thăm được tin tức này.
"Ồ? Khảo nghiệm gì vậy?" Lâu Thất thấy thú vị. Sở dĩ họ đến Thành Tứ Thanh này chứ không lên thẳng Thánh Tiên Sơn, là vì không có lệnh bài thông hành của Thánh Tiên Sơn, muốn đi lên rất khó, chỉ có thể đến đây tìm kiếm cơ hội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT