Vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ ít ra Trầm Sát sẽ xã giao một hai câu, thì hình bóng của người nào đó xông qua Tây Trường Ly như một chú chim ưng.

Lâu Thất không kịp giữ hắn lại.

Chết tiệt, đã bảo là không được dùng nội lực, hắn ta lại nghe như gió thoảng qua tai.

Lâu Thất nổi giận, hai viên dược hoàn trong tay liền bắn vô miệng của hai tên đang bắt giữ con tin.

Hai người đàn ông đang chú tâm đánh nhau với Trầm Sát, thân hình của Tây Trường Ly được tung cao vài mét, miệng hắn ngay lúc đó cũng hé mở, sức lực của Lâu Thất rất mạnh, hai viên dược ném vô miệng chúng một cách chuẩn xác. Đợi lúc chúng phản ứng lại, thì viên dược hoàn trong họng đó sớm đã tan ra rồi, muốn nhả cũng không nhả được.

“Cứu người” Nàng lập tức quát với Nguyệt và Ưng.

Nguyệt và Ưng khi nãy đã nhìn thấy động tác của nàng ta, bây giờ nhìn hai người đàn ông kia đột nhiên như bị ngất xỉu té xuống sàn đất, hai người bọn họ có chút phản ứng không kịp, nhưng khi nghe thấy lời nói của Lâu Thất liền thần tốc hồi tỉnh, bay ngay qua đó.

Hai người đàn ông ăn xong dược của Lâu Thất dường như lập tức ngất xỉu, đương nhiên cũng không bắt được Hoa Vu Tồn và Tằng Lưu Vân nữa, những người khác trước khi qua đây cũng trải qua một trận tranh đấu, ba mươi sáu người chỉ còn lại hai mươi tám người, không thể không có tí mệt mỏi nào. Đám thị vệ không phải là đối thủ của chúng, nhưng bây giờ là hai trong số bốn thị vệ, võ công của Ưng và Nguyệt vượt qua họ rất nhiều cho nên tuy họ cố gắng phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn chậm hơn Ưng và Nguyệt một bước.

Ưng và Nguyệt phối hợp ăn ý với nhau, không phải là một người cứu lấy một người, song chưởng của Nguyệt vung ra, khiến đám người đứng xung quanh đó văng ra xa hai mét, Ưng thì một tay một người, bắt lấy họ, phi thân về phía tẩm điện, Lâu Thất sớm tới đó đẩy cửa vào, hắn bèn nhanh nhẹn ném người vào trong.

“Thần y, hãy xem xem họ”

Sau khi quăng ra một câu, hắn lại quay lưng đi, gia nhập vào Nguyệt vệ.

Ám Nhị thủ ở cửa điện, sự chú ý của Thiên Nhất chỉ đặt trên người của Trầm Sát, Lâu Thất nhìn một lượt, nói: “Ngươi đi giúp Ưng và Nguyệt.”

Nàng sở hữu lệnh bài của Đế Quân, và khi nãy Thiên Nhất cũng đã nhìn thấy, Đế Quân lại cho phép nàng ta đứng ở phía sau, cho nên lời nói của nàng cũng như mệnh lệnh của Đế Quân.

“Vâng”

Thiên Nhất đáp, cầm kiếm giết qua đó.

Kiếm pháp của hắn ta mạnh mẽ, võ nghệ không hề thua kém Nguyệt, ba người đối đầu với hai mươi sáu cao thủ Tây Cương bất phân thắng bại, và ở trên cao còn có mười mấy tên cung thủ phòng bị nghiêm ngặt. Trong lòng của Lâu Thất nhẹ nhõm, tình hình rốt cuộc cũng được khống chế rồi.

Sự chú ý của nàng chỉ đặt lên người của Trầm Sát và Tây Trường Ly.

Võ công của Trầm đại sát khí nàng từng được chứng kiến, Tây Trường Ly có thể đỡ lấy hắn ta, võ nghệ cũng thuộc dạng đẳng cấp cao, thân hình của hai người bay qua, đôi lúc ngón chân điểm qua trên cành cây hoặc trên tản đá giả, hầu như không hề chạm đất.

Hai người đều không sử dụng binh khí, bốn chưởng đối nhau, phong chưởng chắc chắn, đập qua những nơi có đá cát, miếng gạch xanh trên sàn đất nứt ra từng phân.

Lâu Thất nhìn ngó có chút kinh hãi trong lòng, nếu như Trầm Sát không bị trúng bùa chú thì nàng chẳng hề lo lắng, nhưng bùa chú mà hắn ta trúng rất bá đạo, tuy bị nàng ức chế tạm, nhưng nếu động đến nội lực sẽ có thể khiến sự ức chế đó bị xông phá, đến lúc đó bùa chú sẽ càng mạnh hơn, sợ hắn không thể chịu đựng nổi. Nhưng mà nàng hiểu vì sao hắn buộc phải động thủ, bởi vì võ công của Tây Trường Ly trên cơ của Nguyệt và Ưng, nếu hắn không động thủ, thì họ vốn dĩ không thể trở thành đối thủ của Tây Trường Ly.

Lâu Thất được dịp hiểu sâu thêm về sự kiêu ngạo của hắn ta, nếu đã động thủ, thì chắc chắn hắn phải ra tay trước, tuyệt đối không để cho người ta đè đánh mình.

Tây Trường Ly đấu với Trầm Sát, sắc mặt vốn dĩ đang đắc ý bỗng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt thận trọng. Mười năm trước họ đã từng có một cuộc thi đấu với nhau, khi đó Trầm Sát chỉ thua hắn ta một chút, nhưng hiện giờ, hắn phát hiện Trầm Sát đã vượt qua hắn không chỉ là một chút nữa.

Trầm Sát thay chưởng thành nắm đấm, tung cú đấm thẳng vào mặt hắn ta, trong lòng của Tây Trường Ly liền sợ hãi, thân thể vội vàng chao đảo, nhưng Trầm Sát như đoán trúng hắn chuẩn bị né qua bên kia, cú đấm đó chỉ là tung hỏa mù, cú đấm khác liền vung lên, tung thẳng đến hướng né của hắn.

Một tiếng pằng, cú đấm đó thực tại đánh lên mặt của Tây Trường Ly.

Thân hình của Tây Trường Ly trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ở trên không, Lâu Thất nhìn thấy mặt của hắn ta, lực đấm của Trầm Sát khi nãy, trực tiếp khiến mặt của hắn ta sưng đỏ lên, khuôn mặt lập tức giảm đi vẻ khôi ngô rất nhiều.

Hứ, đừng tưởng hắn không nhìn thấy, trước đó, khi nàng ta bắt gặp khuôn mặt này, ánh mắt tràn đầy thưởng thức.

Như vậy, hắn bèn tô tí màu sắc lên khuôn mặt đó.

Trầm Sát dứt điểm bằng một cú đấm, căn bản không có chút do dự nào cả, lập tức bay lên, một chưởng tiếp tục tung ra, một phong chưởng bá đạo dữ dội xen lẫn khí thế dường như muốn hủy thiên diệt địa, trong lòng Tây Trường Ly lo sợ, bất chợt hét ra tiếng: “Tranh Thiên Chưởng.”

“Vương tử Ly hãy cẩn thận.” Trong sự công kích thô bạo, Trầm Sát vẫn rất là phong độ nhắc nhở người ta.

Dưới phong chưởng của hắn, không khí dường như cũng uốn éo rung động theo, cú chưởng đó đã đánh vào ngực trước của Tây Trường Ly trong tích tắc. Sắc mặt của Tây Trường Ly lập tức thay đổi, bởi vì hắn phát hiện bản thân không thể tránh ra Tranh Thiên Chưởng kia, sau khi bị đánh, phong chưởng mang theo lực dính, bá đạo mạnh mẽ, có thể khóa chặt đối thủ, lực hút khổng lồ sẽ ngăn cản đối thủ chạy thoát, đành chịu đứng yên tại chỗ không thể nào chạy khỏi đợi cú chưởng đánh thành một bãi thịt nát như tương.

Tây Trường Ly vốn dĩ tưởng lời nói này có chút phóng đại, bây giờ mới biết cách nói đó thực sự khi cả con người của hắn bị khóa chặt, và không vùng quẫy ra được.

Tây Trường Ly cắn cắn răng, nhanh chóng đưa tay mò vào trong eo.

Lâu Thất luôn chú ý tới hắn ta, nhìn động tác của hắn tim cô bỗng căng ra, và nhìn tiếp món đồ mà hắn lấy ra, một cây bút lông màu đen bằng gỗ, bỗng dưng sắc mặt thay đổi, bất giác hét to: “Coi chừng cây bút của hắn ta, đừng để hắn điểm trúng.”

Cao thủ qua chiêu, đâu thể nào thất thần huống chi là Trầm Sát.

Chưởng của Trầm Sát đánh trúng trọng tâm trước ngực của Tây Trường Ly, Tranh Thiên Chưởng, lúc chưa đánh trúng khí thế kinh người, nhưng khi đánh trúng rồi lại im hơi lặng tiếng, thậm chí dáng vẻ mềm nhũn không có sức lực. Nhưng sắc mặt của Tây Trường Ly thì thay đổi dữ dằn, cổ tay lật lại, cây bút đó điểm lên cổ tay của Trầm Sát.

“Trúng”

“Nghĩ nhiều quá rồi.” Trầm Sát lạnh lùng nói, ngón chân nhón lên, cả con người bay lên cao, đồng thời, một chân đá vào ngực của hắn tiếp.

Tây Trường Ly bản thân không phải là đồ phế vật, dưới nghịch cảnh như vậy vẫn chưa lộ vẻ hoảng sợ, cố gắng nuốt ngụm máu tanh ngọt trong cổ họng, tay trái một chưởng, mượn phong chưởng chặn lại thế tiến, đứng vững lại cơ thể.

Nhưng khi vừa đứng vững, ngụm máu đó liền không nhịn được, phụt một tiếng phun trào ra ngoài.

Đồng thời, Ưng đâm một nhát dao vào ngực của người đàn ông mặc y phục màu đen, Nguyệt đang tung cước đá văng một kẻ khác, kẻ đó té ngã trên đất, co giật mấy cái, liền tắt thở.

Canh thời gian qua đi, hai mươi mấy người khi nãy ở trong nhà lao đại sát tứ phương, chỉ còn sót lại mười lăm mười sáu người.

Mười lăm mười sáu người đó tràn tới bên cạnh Tây Trường Ly, bảo vệ hắn ta ở phía sau, từng người căng thẳng nhìn Trầm Sát.

“Haha.” Tây Trường Ly đột nhiên cười nhẹ, “Thật không ngờ, vương tử ta đây chuẩn bị kế hoạch tinh vi mấy tháng nay, lại đổ sông đổ bể.”

Trong kế hoạch này, thất bại lớn nhất đó là bùa chú của Trầm Sát không phát huy tác dụng.

Nếu như bùa chú của hắn phát huy tác dụng, thì ở đây có ai sẽ là đối thủ của hắn ta, ngay cả bản thân Trầm Sát cũng chỉ có thể nằm trên thớt của hắn ta mà thôi.

“Cửu Tiêu Điện không phải ai cũng mơ tưởng được đâu.” Trầm Sát đứng ở đó, trông vẫn chưa dốc toàn bộ sức lực, bộ dạng lãnh đạm.

“Chúng ta đi.”

Tây Trường Ly hạ lệnh.

Ưng lạnh lùng hừ ra tiếng: “Muốn đi.”

“Cho bọn chúng đi.” Lâu Thất đã đi qua đây, ngăn cản hắn, đồng thời giơ lệnh bài trong tay ra, những tên cung thủ ở trên cao đều ẩn núp đi.

“Đi.” Tây Trường Ly nhìn Lâu Thất chăm chú, dắt theo đám người lập tức bay lượn rời khỏi.

Trầm Sát mặt lạnh như băng, nhưng vẫn đứng tại chỗ không lên tiếng.

“Chủ tử, chúng tôi không đuổi.” Ưng có chút buồn bực.

“Tây Trường Ly tuy bị trọng thương, nhưng Tây Cương có rất nhiều bí quyết khiến người trong thời gian đó áp chế nội lực, để công lực hồi phục lại chín mươi phần trăm, ngươi nghĩ ngươi đuổi theo có thể trở thành đối thủ của hắn không.” Lâu Thất hừ nhẹ một tiếng.

Ưng liền chỉa mũi súng về phía nàng: “Vậy cô nói thử xem, tại sao phải thả bọn chúng đi.”

“Lý do lúc nãy ta mới nói có phải ngươi bị điếc không?” Lâu Thất xem thường hắn ta.

Trầm Sát nhìn nàng, chậm rãi nói ra hai chữ: “Qua đây.”

Lâu Thất bụng dạ biết rõ, nhưng cơn tức giận không thể kiềm chế nổi, liếc anh nói: “Đồ khốn.”

“Ngươi dám lăng mạ chủ tử” Ưng giơ tay bắt lấy nàng, chân của Lâu Thất né ra, tránh một cách kì dị, vẫn đi về phía của Trầm Sát, vừa mới giơ tay ra, thân hình cao to kia liền nghiêng về phía nàng, đặt toàn bộ trọng lượng lên người nàng.

“Nặng chết đi được” Lâu Thất phẫn nộ.

“Có phải bùa chú của chủ tử lại phát tác rồi không.” Ưng cực kì hoảng sợ, liền muốn chạy qua đỡ lấy Trầm Sát, Trầm Sát liếc anh một phen, cánh tay giơ ra của hắn treo lơ lửng.

Lâu Thất đỡ hắn đi vào tẩm điện, đôi mắt quét qua Tằng Lưu Vân và Hoa Vu Tồn nằm trên sàn, và sắc mặt trắng bệch của Tuyết đang ngồi bên cạnh, quay đầu nói với Ưng: “Lôi bọn họ ra ngoài.”

“Thái độ của ngươi là gì đó, hãy kiểm tra cho chủ tử trước.”

Ưng phẫn nộ, nhưng vẫn gọi thị vệ đi vào, khiêng họ ra. Thần y cũng được đỡ ra ngoài.

Nguyệt suy tư nhìn sang Lâu Thất, hỏi: “Chủ tử sao rồi.”

Lâu Thất không thèm trả lời, nếu như nàng không có ở đây, chắc chắn hắn ta đã chết rồi, nhưng bây giờ nàng ở đây cơ mà, nàng ở đây, nhưng đối với kẻ không nghe lời, nàng sẽ rất tức giận có biết không.

Sở dĩ Trầm Sát không hạ lệnh truy sát Tây Trường Ly, cũng chính vì hắn ta biết bùa chú của mình đang có dấu vết tái phát. Sau khi chiến đấu với Tây Trường Ly, sự ức chế trước đó đã bị lỏng lẽo.

“Các ngươi cần làm cái gì thì làm đi.” Nàng hít một hơi sâu, chỉ nói ra một câu.

Nguyệt cau mày, nhưng thấy tay của Trầm Sát vẫy vẫy ra dấu cho bọn họ rời khỏi.

Sau khi đợi bọn họ rời đi, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người, Lâu Thất lập tức chống nạnh, liếc hắn giận dữ: “Có phải ngươi nghi ngờ ta là nội gián.”

“Ngươi không phải.”

Nếu nàng là nội gián, tại Mê Hồn Cốc nàng đã có cơ hội giết hắn, tại sao không động thủ, nếu nàng là nội gián, lần này không cần ức chế sự phát tác của bùa chú thì được rồi, tốn thời gian công sức chi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play