Mê Hồn hoa chỉ có ở trong Me Hồn cốc, mười năm nở ra một đóa, nếu như đóa này không thể dùng, vậy thì lại phải đợi thêm mười năm nữa. Thế nhưng độc trong cơ thể của Trầm Sát không thể đợi thêm mười năm được, lúc đó hắn sớm đã bị phát cổ độc, đến thần tiên cũng chẳng cứu nổi nữa rồi. Mê Hồn hoa lại là một dược liệu giải độc cần thiết, không thể thay thế bằng bất cứ dược liệu nào khác.

Vì vậy, vừa nghe thấy đã phí công hái Mê Hồn hoa, tâm tình của vài người liền chìm hẳn xuống.

"Không được để lộ chuyện này ra." Lát sau, Trầm Sát mới chậm rãi nói.

Những người khác đều tái nhợt cả mặt, thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn như thường. Có lẽ, hắn sớm đã thường gặp những cảnh sống chết, tuy hắn cũng không cam lòng để chính mình cứ vậy mà chết đi, thế nhưng chuyện này vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, hắn không thể để mình bại bởi một đóa hoa.

"Thế nhưng nửa tháng sau đã là đại lễ tuyển phi rồi, tới lúc đó các vương đều tới đây, nếu như lúc đó Đế quân lại bị độc phát..." Vốn là nếu có Mê Hồn hoa thì ít nhất cũng có thể lấy một cánh hoa chế tạm một viên để ức chế độc tính, chí ít cũng có thể bảo đảm rằng không phát độc vào nửa đêm. Thế nhưng hiện giờ Mê Hồn hoa đã chẳng còn tác dụng, đến lúc đó thì biết phải làm sao, các vương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tám người đều nghĩ tới vấn đề này, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Trầm Sát ngạo nghễ nói, "Bọn họ tới thì có sao? Ở địa bàn của bổn Đế quân lẽ nào còn để cho họ giở thói ngang ngược?" Hơn nữa lúc này trong đầu hắn lại hiện lên mấy vẻ mặt giả bộ của người con gái nào đó.

Vả lại, hắn còn có nàng.

Cõng nàng cùng tác chiến, hắn chưa chắc đã thua. Hơn nữa cô gái đó chắc chắn là không đơn giản.

Thế nhưng lời này của hắn lại không thể làm đám Ưng bình tĩnh được. Cho dù đã chống đỡ qua nửa tháng của đại điển tuyển phi, không có Mê Hồn hoa, độc này không cách giải, Đế quân vẫn sẽ chết.

Điều này quả thực làm trái tim bọn họ như rơi xuống vực sâu vạn dặm.

Trong lòng bọn họ tràn đầy sự tuyệt vọng.

Hốc mắt của Tuyết đã đỏ ửng rồi.

Tuy vẻ mặt Trầm Sát bình tĩnh là vậy, thế nhưng trong tim vẫn có một cảm giác thất vọng tột cùng trào đến, tâm tình cũng trầm lại, liền phất tay nói, "Lui xuống cả đi."

"Đế quân."

"Chủ tử."

"Lui xuống đi." Trầm Sát phất tay.

Mấy người cùng cúi đầu lui xuống. Tuyết Vệ bước tới cửa còn cắn môi quay người qua, nàng ta rất hi vọng lúc này có thể ở bên người chủ tử, cho dù là say cùng với hắn một trận cũng được, thế nhưng nàng rất hiểu chủ tử, khi tâm trạng hắn không tốt sẽ không thích có bất kì người nào ở bên. Bao gồm cả nàng.

Bọn họ đều lui ra ngoài, tới cửa Tam Trùng điện, Ưng đi đằng trước, thiếu chút nữa liền đụng vào người Lâu Thất đang đi vào.

"Lâu Thất, lúc này ngươi nên tự tìm một nơi ở tạm đi, đừng đi làm phiền chủ tử." Ưng thấy Lâu Thất đã thay bộ trang phục của thị nữ Nhị Trùng điện, mới đầu còn không nhận ra, thế nhưng lại kinh ngạc một phen, đợi khi hắn định thần nhìn lại, nhận ra là nàng, tâm trạng hắn có khá lên một chút. Đúng vậy, sao hắn lại quên được chứ? Vẫn còn thuốc giảm đau sống ở đây mà, tới lúc đó chỉ cần nàng ta ở bên cạnh chủ tử mãi là được.

Nếu đã là một loại thuốc có tác dụng tốt, hắn tất nhiên không mong rằng nàng xảy ra chuyện gì, vào lúc chủ tử tâm trạng không tốt, ai dám tới thì rất có khả năng đều phải chết.

"Sao vậy? Hắn bảo ta thu xếp xong rồi qua gặp hắn mà." Lúc này, Lâu Thất lại muốn đi tìm Trầm Sát, nàng muốn bàn chuyện điều kiện với hắn, tốt nhất là có thể sắp xếp nàng ở Nhất Trùng điện, người ở ngoài nhiều một chút, lẫn lộn một chút, cô muốn nghe ngóng chuyện gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Không giống như ở trong này, ai ai cũng cũng muốn chen chân vào Tam Trùng điện, có chuyện gì còn phải đề phòng nhau, không thể nói rõ với nàng được.

Tuyết Vệ tâm trạng không tốt, lại thêm việc không thích Lâu Thất được chủ tử phá lệ đưa về làm thị nữ bên người. Giờ Lâu Thất đã thay bộ trang phục trắng tinh, nom lại có một vẻ phong tình đặc sắc khác, lòng ghen ghét lại càng dâng cao, liền đưa một tay chỉ vào mặt nàng, tức giận nói, "Rốt cục ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì chứ, chỉ là một thị nữ nhỏ, đừng nói chủ tử, ngay cả mấy người chúng ta, lệnh cho ngươi quỳ ngươi cũng phải quỳ xuống như một con chó vậy. Ở đây ngươi được phép nói sao? Cút ra ngoài."

Lâu Thất híp mắt lại, trầm mặt xuống, từ trước tới giờ Ưng chưa từng đối với nàng như vậy, trong lòng liền kinh ngạc, đang muốn nói, nàng lại cười một cái thật tươi, nghiêng người tránh đường, khẽ cúi đầu nói, "Tuyết Vệ đại nhân, Ưng Vệ đại nhân đi cẩn thận, ta sẽ bảo Nhị Linh đưa ta về lại Nhị Trùng điện, tuyệt không làm phiền Đế quân nữa."

Cơn tức giận của Tuyết Vệ nhất thời không tìm được chỗ trút, hừ một cái, bước thật nhanh rời đi.

Vốn Ưng muốn nói với nàng về chuyện của Mê Hồn hoa, thế nhưng nghĩ ngợi một lát, nói cũng chẳng có tác dụng gì, liền bỏ qua, lại phất phất tay rời đi. Thần y thì vốn cũng không để ý tới Lâu Thất, hắn chìm đắm trong nỗi đau đớn sau niềm vui lớn, tâm trạng tuyệt vọng tới mắc chẳng để ý tới điều gì nữa, sớm đã lướt qua rồi.

Vừa rồi Nhị Linh khoanh tay khẽ cúi đầu đứng bên cạnh, đợi cho bọn họ rời đi cả rồi mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng, kéo tay áo Lâu Thất nói, "Lâu Thất, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, xem ra tâm trạng của Ưng Vệ đại nhân, Tuyết Vệ đại nhân và cả thần y đại nhân đều không tốt, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Hiện giờ Đế quân tuyệt đối không gặp bất kỳ người nào, ngày mai chúng ta hãy tới."

"Tâm trạng không tốt liền không gặp ai cả sẽ thế nào chứ?"

"Dù sao thì trước đây cũng có một vị tiểu thư thân phận không tầm thường tới cầu kiến Đế quân, vừa đúng lúc tâm trạng Đế quân đang không tốt liền một chưởng đánh bay nàng ta từ Tam Trùng điện tới Nhất Trùng điện luôn." Nhị Linh ra vẻ đáng sợ nói.

Lâu Thất yên lặng tính toán quãng đường hôm nay từ Nhất Trùng điện tới nơi đây, sau đó liếc Nhị Linh một cái. Được thôi, lời nói của vị cô nương này nhất định đã dùng biện pháp nói quá rồi.

Từ Tam Trùng điện bị đánh bay tới Nhất Trùng điện, bé à, còn sống nổi sao?

"Ngươi về trước đi."

Nhị Linh sững sờ, "Vậy ngươi thì sao?"

"Dù sao thì ta cũng biết đường rồi, ta đi dạo quanh đây một lát, chút nữa sẽ trở về. không phải ngươi còn phải tới sảnh Mạt Hoa sao? Đi đi."

Nhị Linh nửa ngờ nửa tin, nhưng nàng cũng không nghĩ có người dám xông vào Tam Trùng điện, chỉ là không biết Lâu Thất muốn làm gì mà thôi. Thấy Lâu Thất kiên trì như vậy, nàng chỉ đành nói, "Vậy ngươi phải cẩn thận đấy, đừng có đi lung tung, trở lại sớm một chút."

"Ừm, cảm ơn Nhị Linh."

Lâu Thất phất tay nhìn nàng rời đi, sau đó quay mình bước thẳng vào Tam Trùng điện.

Kì lạ thật, không cần thị vệ canh gác trước điện sao? Không sợ có người lén vào à?

Nàng vừa đi vào trong vừa buồn bực.

Nhưng nàng lại không biết rằng, người ở Cửu Tiêu điện là không dám tùy ý vào Tam Trùng điện, hơn nữa, trong Tam Trùng điện có trận pháp, không phải ai cũng có thể xông vào được. Có điều, nàng sẽ biết ngay thôi.

Vốn là một khu rừng to lớn đột nhiên xung quanh lại trào ra một đám sương mù dày đặc, vây cô lại ở trong, giơ tay không thấy nổi năm ngón. Trong sương mù còn có một mùi khó tả.

"Trận pháp?" Lâu Thất nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu vì sao không có thị vệ nào canh gác ở ngoài.

Loại mùi này, nếu như là người khác, e rằng sẽ phải mau chóng ngừng hô hấp để tránh bị hít phải, nhưng cô lại hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêng đầu dựa theo trí nhớ để phân tích.

"Ừm, vậy mà lại thêm không ít thứ, đúng là đồ tốt." Sau khi phân tích được thành phần của đám sương mù này, cô cong mắt cười, hai tay đánh ra vài chiêu, sau đó dùng bước chân nhìn như đi loạn tiến về phía trước, nếu như có người nhìn thấy sẽ cho rằng là một cô gái uống say, bước chân hoàn toàn chẳng có chút trật tự nào.

Thế nhưng, Trầm Sát đang ngồi trong đình, đang nâng bầu rượu uống lại nhìn đến mức nảy khóe mắt.

Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy có người nào có thể bước đi chính xác ra khỏi trận pháp như vậy, cô gái này là người đầu tiên. Mỗi bước của nàng đều chuẩn tới mức khiến hắn phải trầm trồ.

Quả nhiên thứ mà nàng ta giấu diếm còn rất nhiều.

Hiểu về trận pháp phải không?

Lâu Thất ra khỏi trận pháp liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trong đình, đôi mắt chìm trong đại sát khí sáng quắc nhìn nàng. Nàng không khỏi than thầm một tiếng. Xui xẻo quá!

Lại bị hắn bắt gặt rồi, đúng vậy, nàng hiểu về trận pháp.

Đây có tính là gặp trận pháp thì nàng liền vui vẻ không? Vừa nhìn thấy trận pháp hiếm có như vậy, nàng liền muốn nghịch một chút.

"Qua đây."

Trầm Sát cũng không hỏi gì. Nàng thoát khỏi bộ quần áo kỳ quái của mình, khoác lên người trang phục thị nữ của Nhị Trùng điện, chiếc váy hoa đào, dây lụa trắng hồng, búi tóc hai bên, có cài thêm châu hoa, trên mặt cũng chẳng có chút son phấn nào, thuần khiết tự nhiên nhưng lại có một vẻ phong tình khó nói, khiến người ta phải sáng mắt lên.

Hắn không hỏi tất nhiên nàng cũng chẳng nói. Bước tới. thấy trên bàn đá còn bày đầy mỹ thực, bụng nàng lập tức cũng kêu ọt ọt lên, lại ngửi thấy mùi thơm của rượu ngon, thực sự đã làm con sâu thèm ăn trong người nàng trỗi dậy rồi.

"Sao ngươi lại uống rượu một mình chứ? Phí rượu lắm đó."

Sau đó nàng lại nhìn thấy một chiếc hộp gỗ đặt trên bàn, liền nhận ngay ra, đó không phải là hộp đựng Mê Hồn hoa sao?

"Có phải là uống rượu ăn mừng vì tìm thấy Mê Hồn hoa, đã tiến gần hơn một bước để giải độc không? Đó là điều đáng mừng, nhưng tại sao lại cho Tuyết Vệ và Ưng Vệ ra ngoài hết vậy?" Lâu Thất không khách khí, đã ăn ở ngoài mấy hôm, ngày cuối cùng vội vã trở về còn phải gặm lương khô, cô sắp bị cơm ngon canh ngọt làm cho thèm chết rồi có được không hả?

Thế nhưng đũa chỉ có một đôi, cũng chỉ có một chén rượu, bát thìa cũng chỉ có một bộ.

Trầm Sát liếc nhìn nàng một cái, "Ngươi ăn đi, bổn Đế quân chưa ăn đâu."

"Ngươi không ăn sao?" Nàng hỏi thì hỏi đó, nhưng tay lại tự động đưa ra lấy bát đũa, sau đó bắt đầu ăn.

Trầm Sát lại rót một ly rượu đưa qua.

Cô liếc một cái, lại nhìn bầu rượu trong lòng hắn, vừa rồi hắn uống cả bầu sao?

"Sao vậy? Ghét bỏ bổn Đế quân sao?" Trầm Sát thấy vẻ mặt cô liền biết cô đang nghĩ gì. Chết tiệt, lại dám ghét bỏ thứ mà hắn đã uống, rót đưa cho nàng còn là vinh hạnh của nàng đó, dám ghét sao?

Lâu Thất cũng chỉ xoắn xuýt một lúc liền bưng chén rượu lên một ngụm uống cạn. Thật ra nàng cũng chẳng để ý tới vậy, hiện giờ con sâu thèm ăn đang quẫy loạn rồi.

"Ừm, rượu ngon."

Trầm Sát khẽ cười một tiếng, lại rót cho nàng thêm một ly, "Cũng là một con sâu rượu." Ừm, nàng ấy không ghét rượu mà hắn đã uống qua, điểm này rất tốt, tâm trạng hắn cũng tốt lên.

Thế nhưng vừa quét mắt qua cái hộp đó, lòng hắn lại có chút gắt gỏng, vung tay áo một cái liền hất cái hộp đi. Lâu Thất tay nhanh như chớp, chiếc hộp vừa bị quăng đi lại được bắt lấy, cau mày nhìn hắn, "Ngươi điên rồi sao? Khó khăn lắm mới hái được hoa này về, ngươi không muốn nữa hả?"

"Hái được rồi thì sao? Không dùng được thì cũng chỉ là phí công. Có lẽ, bổn Đế quân đã được định sẵn là không cách cứu chữa."

"Không dùng được? Sao lại không dùng được?"

"Trên thân hoa có phấn độc, phải lấy nước của Ám Tuyền mới có thể rửa sạch được. Trong vòng một ngày nếu không rửa sạch, hiệu dược của hoa sẽ không còn, không kịp nữa rồi." Từ trước đến nay Trầm Sát chưa từng nói nhiều với một người đến vậy, những lúc thế này, bên người hắn thường không có ai, hiện giờ chính là lần đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play