Từ cách ăn mặc và dáng người, có thể đoán ra được cô gái đang nằm lúc này là Mộc Lan.

Trầm Sát hơi ngạc nhiên. Hắn vốn đã đoán được mục đích của đối phương, nhưng bắt được nàng ta rồi, cũng không rõ vì lí do gì lại không mang đi.

Trần Thập bước đến xách cổ áo nàng ta lên. Đến khi thấy gương mặt nàng, tất cả bọn họ đều chán nản vô cùng. Đây là Mộc Lan sao? Đây là cô gái thanh lâu xinh đẹp tuyệt trần mà bọn họ từng thấy hay sao?

"Chuyện gì thế này?" Nguyệt bật cười.

Thoạt nhìn, gương mặt của Mộc Lan hoàn toàn không bị thương, nhưng làn da không còn trắng nõn nà như trước, mà có màu kì dị như màu gỗ, trên trán còn có những nếp nhăn, mà những nếp nhăn ấy giống hệt vân gỗ. Khuôn mặt vẫn như vậy, đường nét không thay đổi, nhưng sắc mặt mang lại cảm giác của gỗ chứ không phải người, cứ như được điêu khắc từ gỗ vậy. Trên cả khuôn mặt, chỉ có lông mi và mắt là bình thường. Có lẽ bởi vậy mà thoạt nhìn, trông nàng vô cùng kì dị, cứ như một khuôn mặt khắc bằng gỗ được lắp thêm hai tròng mắt và lông mi như thật.

"Ta đoán có kẻ nhìn thấy gương mặt này thì vô cùng hoảng hốt, sau đó giận chó đánh mèo, làm nàng ta bị thương. Vẻ ngoài kì dị thì không nói, nhưng lại vào rừng trúc dọa người khác như thế thì là nàng ta không đúng rồi."

Lâu Thất cười hihi tạo ra tiếng động, khiến Mộc Lan lập tức tỉnh lại. Lúc này, Lâu Thất lại giải thuật thôi miên trên người nàng ta. Mộc Lan vừa tỉnh, vẫn còn cảm giác đầu óc choáng váng, cực kì đau đớn, như thể có người cầm vô số kim châm vào đầu mình. Tuy rằng thực chất cũng không đau đớn đến mức ấy, nhưng cơn đau này vẫn khiến nàng không thể chịu đựng được. Mộc Lan còn chưa rõ tình cảnh của mình lúc này, liền ôm đầu kêu đau, đoạn đứng dậy.

"Đau quá, đau chết mất."

Lâu Thất thấy thế thì hoài nghi nói: "Ta vẫn chưa làm gì nàng ta mà, sao lại đau đến mức ấy cơ chứ?"

Trầm Sát sai người đây Mộc Lan về, còn bản thân hắn thì dắt Lâu Thất lên xe ngựa. Có kẻ đã đặt sẵn bẫy ở đây, tuy rằng những kẻ đó đã đi rồi, nhưng bọn hắn cũng không muốn cắm trại ở đây tiếp. Tốt hơn hết là cứ đi thêm một đoạn, xem có còn thành trì nào ở phía trước nữa hay không.

Hơn nữa, không biết liệu đối phương có đặt bẫy trên con đường phía trước nữa không.

Suốt thời gian ngồi trong xe, Trầm Sát chỉ ôm Lâu Thất. Bề ngoài, hắn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng Lâu Thất có cảm giác lúc này hắn đang không bình tĩnh.

"Sao chàng không nói gì?"

Trầm Sát nắm chặt tay nàng. Những ngón tay nàng thon dài, thậm chí hơi dài hơn so với ngón tay của những cô gái bình thường khác, trông rất đẹp.

Hắn im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Ta thường thấy ngón tay nàng bị bẻ thành hình dạng kì dị, đó gọi là gì vậy?"

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi về năng lực của nàng. Lâu Thất cũng không có lí do gì mà không thể cho hắn biết, cũng không sợ người khác nghe thấy. Kể cả nàng có nói mấy thứ này ra, người ta cũng không học được.

"Là chú quyết." Nàng bảo, nhớ về một mùa đông năm nàng ba tuổi. Trí nhớ nàng quá tốt, ngay cả chuyện lúc mới ba tuổi, đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ. Năm ấy, đạo sĩ thối lừa nàng, bảo sẽ dạy cho nàng một năng lực rất mạnh. Ban đầu nàng còn tưởng là trò gì vui, còn thực sự tin rằng lão ta sẽ dạy nàng. Ai dè, đạo sĩ thối đó là một kẻ không đáng tin. Khi ấy, lão chợt nghĩ ra một chuyện, đó là thử kết hợp thuật giải chú của lão với khí công, xem kết quả sẽ như thế nào. Nhưng bản thân lão lại chưa bao giờ học khí công. Dù xét trên hầu hết phương diện khí công và nội lực đều giống nhau, tuy nhiên, giữa chúng vẫn có điểm khác biệt. Ờ thời hiện đại, không còn ai có thể luyện được nội lực nữa, đó là vì linh khí trên thế giới ít ỏi đến mức không còn cung cấp đủ cho quá trình luyện công. Nhưng khí công thì vẫn còn có người luyện được.

Bị lão lừa, Lâu Thất vừa học nội lực vừa học khí công, sau đó học bùa chú. Nhưng đương nhiên, thứ nàng học nhiều nhất vẫn là thuật giải chú, vì để lão đạo đạt được mục đích, kết hợp hai thứ với nhau.

May mắn là sau hai năm học hành như vậy, Lâu Thất bỗng phát hiện trong cơ thể mình có một loại năng lượng do nội lực và khí công kết hợp với nhau, tạo ra một loại năng lượng khác. Năng lượng này kết hợp với thuật pháp của lão đạo và chút thuật pháp do chính nàng lĩnh ngộ được, liền biến thành chú quyết. Có thể là do từ nhỏ, ngày nào nàng cũng luyện kết quyết, nên lớn lên, ngón tay nàng dần dần cũng dài hơn người khác.

"Ai dạy nàng chú quyết?"

Đây cũng là lần đầu Trầm Sát hỏi về sư phụ nàng.

Lâu Thất cười, lắc đầu nói: "Bảo ta có sư phụ cũng được, mà bảo không có cũng được." Đến cả lão đạo sĩ thối cũng không có được khả năng này của nàng, huống hồ là người khác.

"Cha nuôi ta cũng chính là sư phụ của ta, tên là Hiên Viên Lại, bạn tốt của Khổng Tu, mà Kim Lão cũng biết ông ấy." Tuy trước đó đến Vân Phong sơn trang cứu Khổng Tu, nàng đã nói qua chuyện này với hắn. Nhưng khi ấy nàng cũng chỉ nói đại khái, đến tên của lão đạo sĩ cũng không nhắc tới.

Nhưng khi thấy Trầm Sát có vẻ bình tĩnh, nàng lại nói: "Chàng chưa nghe tên ông ấy bao giờ à?"

Trước kia, nàng còn tưởng lão đạo sĩ thối quen nhiều người đến thế, thậm chí quen cả Hoa Vu Tồn, thì ít ra ông cũng phải khá nổi tiếng. Ai mà biết sau khi nàng tìm thấy từ bạn tốt cho đến tri kỉ của ông, thì lại biết trên đời này có người cứ như chưa bao giờ nghe thấy tên ông vậy. Mà nàng cũng chưa từng nghe về chuyện của Hiên Viên Lại.

Nhưng với sự tài giỏi như thế, không thể nào lão đạo thối lại không có tiếng tăm gì được. Hơn nữa, không biết vì lí do gì mà ông lại đến thời hiện đại, hay là cũng như nàng, gặp sự cố ngoài ý muốn, rồi chuyển kiếp. Nhưng vậy thì ít ra ở đây, cũng phải có vài tin đồn về ông mới phải.

"Đừng nói sư phụ của nàng, mà kể cả Khổng Tu, ta cũng chưa nghe thấy bao giờ." Trầm Sát lắc đầu: "Khổng Tu bị giam hơn mười năm, vậy mà chưa từng nghe ai nhắc đến ông ta. Nàng có nghĩ bọn họ cũng không phải người ở đây không?"

Lâu Thất sửng sốt: "Có thể lắm."

"Như Đoạn Trần Tông chẳng hạn." Trầm Sát nói: "Đoạn Trần Tông rõ ràng không hề tầm thường, bọn họ có rất nhiều cao thủ, người quản lý nơi này cũng có địa vị rất cao. Nhưng trừ người của Đoạn Trần Tông ra, người ngoài hoàn toàn không biết tên tuổi bọn họ."

Lâu Thất bỗng dưng hiểu ra. Nàng cảm thấy chuyện này cũng rất hợp lí.

"Đoạn Trần Tông biết rất nhiều chuyện, thậm chí ở đâu xảy ra chuyện gì, những cao thủ của bọn họ đều rõ như lòng bàn tay. Họ thấy ai vừa mắt thì sai người đưa về Đoạn Trần Tông ngay lập tức, nhưng người ngoài lại không biết rốt cuộc Đoạn Trần Tông như thế nào." Trầm Sát nói tiếp: "Thực ra, trừ Đoạn Trần Tông còn có mấy dòng họ lánh đời, đã không xuất hiện trước mặt người khác hơn mười năm, thậm chí trên trăm năm rồi."

"Vậy nên, cha nuôi ta và Khổng Tu rất có thể là người trong những gia tộc lánh đời ấy sao?" Lâu Thất cảm thấy sương mù trong tâm trí dần tan đi, để lộ ra một chút manh mối.

"Ừ."

Bởi vậy, khi Khổng Tu trong lúc không thể thấy rõ tình hình trong gia tộc hoặc sư môn, còn chưa suy tính kĩ càng đã đưa nàng về, thì bọn họ có lẽ lại càng chừng mực, có phép tắc.

Mặc dù hiện giờ họ vẫn chưa phát hiện ra thứ gì có ích, nhưng có sẵn phương hướng điều tra như thế, ít ra Lâu Thất cũng có cảm giác nhẹ nhõm đôi phần, không còn cảm thấy nặng nề trong lòng nữa.

Nếu quả thực là như vậy, gia tộc của lão đạo có lẽ đã gặp phải chuyện gì, không những thế còn không phải chuyện đơn giản. Có điều bây giờ nàng hoàn toàn không biết nên đến hỏi ai, chỉ có thể chờ tin của Khổng Tu.

Khổng Tu đã từng nói, mặc dù là tri kỉ với lão đạo sĩ, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều về chuyện trong gia tộc của hai bên. Lúc ấy, cả hai không biết bạn mình đến từ đâu. Giờ nghĩ lại, mới thấy đúng là ngốc nghếch.

Nằm trong lòng Trầm Sát, Lâu Thất nghĩ nếu quả thực vậy, thì hay là nàng không cần chạy trốn nữa, cứ thế vui chơi thỏa thích. Chỉ cần quậy phá đến mức ai cũng biết, lúc ấy những người đó có lẽ sẽ chú ý tới nàng, chủ động đến tìm nàng.

Nhưng mới vừa nghĩ vậy, nàng lại lập tức lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy. Nói đùa gì vậy chứ, chính lão đạo sĩ thối cũng không hề nói rõ, vậỵ nàng nhất định không thể hi sinh mạng sống của mình để tìm được lai lịch ông.

Nói gì thì nói.

Nàng vẫn còn luôn luôn nghĩ tới những ngày tháng yên bình của mình.

Chỉ ở bên cạnh người này mà thôi.

Xa xa, có ánh đèn lóe lên trong đêm. Vậy là có người ở, gánh nặng trong lòng Nguyệt vì vậy mà như được gỡ xuống. Sợ nhất là có người đang lặng lẽ theo dõi bọn họ, chuẩn bị hãm hại. Vậy thì có một mái nhà để trú ẩn lúc này đương nhiên là tốt hơn ở ngoài gió tuyết lạnh lẽo rồi.

"Mau đến đó."

Trời ngày càng lạnh, đây lại là phương Bắc, vừa tối vừa lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù bọn họ đã đi khỏi vùng bị đóng băng và núi tuyết, và ở đây còn chưa đến lúc tuyết rơi, nhưng vào buổi tối, nơi này vẫn rất lạnh. Dù có nhóm lửa lên, mọi người cũng không thấy ấm. Giờ chỉ có một chậu nước nóng ngâm chân mới có thể giúp bọn họ tiêu tan mệt mỏi.

Nơi này cũng không được tính là thôn xóm, chỉ có vài ngôi nhà bình thường, bên cạnh có một vườn cây ăn quả. Có vẻ như đây là điền trang của nhà ai.

Một số gia đình giàu có thường có vườn cây ăn quả, lại xây thêm một điền trang ở bên cạnh cho người hầu ở, phụ trách trông coi. Những ngôi nhà này trông cũng giống như vậy. Ở điền trang gần bọn họ nhất có hai chiếc đèn lồng đỏ, cổng đóng chặt, có tiếng chó sủa thỉnh thoảng lại truyền đến từ bên trong.

Nhưng tiếng chó sủa ấy lại khiến cho Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu đã có người đến đây làm loạn mà chó lại không bị giết, thì tiếng sủa của nó sẽ càng hoảng loạn và ầm ĩ. Nhưng bây giờ, hắn chỉ nghe thấy vài tiếng sủa bình thường chốc chốc vang lên, vậy có vẻ nơi này cũng khá yên bình.

Vừa có cảm giác như vậy, bọn họ lại chợt nghe thấy tiếng mắng chửi từ bên trong điền trang: "Tiện tỳ này, ngươi sống còn được tích sự gì nữa? Ta giao cho ngươi có một chuyện cỏn con mà cũng không làm được.". Cùng với đó, lại có tiếng nữ tử đang khóc nức nở.

Lâu Tín đang định gõ cửa, lại ngập ngừng, không biết có nên gõ hay không.

Người đang mắng có lẽ chỉ là một tiểu nữ. Vì giọng nàng rất yểu điệu, dù đang mắng người khác, cũng khiến người nghe có cảm giác rất thuận tai. Bởi vậy, người ta lại khá chờ mong được thấy dung mạo của nàng.

"Nếu như ta tiếp tục ở lại cái điền trang này, thì còn có ai trong thành nhớ tới ta được nữa chứ? Hôn sự của ta phải làm thế nào đây hả tiện tỳ kia? Cơ hội tốt như vậy mà lại bị ngươi làm lãng phí mất, ngươi định lấy gì tạ tội với ta hả?"

"Tiểu thư, không phải lỗi của nô tỳ. Ai mà ngờ được cái xe ngựa kia mới đi được nửa đường lại hỏng cơ chứ?" Thiếu nữ cũng không chịu được nữa, bắt đầu kêu oan.

"Gõ cửa."

Nguyệt bảo.

Lâu Tín lập tức gõ cửa. Lực tay hắn không nhỏ, nên tuy rằng hai chủ tớ bên trong còn đang lớn tiếng, hơn nữa bọn họ có lẽ đang ở trong viện, cách xa cổng, nhưng họ vẫn nghe thấy tiếng gõ cửa. Thiếu nữ đang mắng người hầu kia liền lên tiếng: "Hoa thẩm, thẩm đi xem xem ai đến đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play